watch sexy videos at nza-vids!
Ảnh sex lồn to
HOMEBLOGTRUYỆN
CHỈ CÓ THỂ LÀ YÊU
Xuống Cuối Trang

Duy vừa đi được 5 phút thì Long đến, anh lao vào phòng với một tốc độ kinh hoàng, mặt thì đỏ bừng. Vừa nhìn thấy cô đang ngồi trên giường, anh hét lên :

- Em định biến anh thành thằng ngốc sao mà giờ mới báo cho anh biết ?

- Nhìn anh kìa.- Cô lau mồ hôi trên trán anh- Em tỉnh lại là gọi cho anh ngay còn gì.

- Thế cái thằng đưa em vào đây đâu, anh phải cho nó một trận.

- Người ta có công đưa em vào đây mà anh đòi đánh là sao ?- Cô cau mày.

- Nếu nó tử tế thì nó đã biết nghe máy lúc anh gọi cho em và báo tình hình của em chứ.- Long hừ giọng- Mà em đi đứng kiểu gì thế ? Từ ngày mai anh sẽ không cho em đi xe bus nữa. Vừa nóng vừa chật chội, lại lắm lưu manh, móc túi. Anh sẽ đích thân đưa đón em.

- Đâu phải lỗi của xe bus.- Cô lắc đầu cười trước cái vẻ mặt cau có rất đáng yêu của anh.

- Anh mặc kệ. Không cho đi là không cho đi.

- Anh mà chiều em quá hóa ra là làm khổ em đấy.

- Cái gì mà làm khổ?- Anh trừng mắt.

- Thì anh cứ chiều em mãi thế, nhỡ ra đến một lúc nào đó...thì chẳng phải em sẽ mất thăng bằng, và sẽ ngã sao.

- Nói bậy.- Anh gõ vào trán cô.

Thảo Nhi cười. Đã lâu lắm rồi cô không còn cảm thấy sợ khi nghĩ đến tình yêu của cô nữa. Nó không hề mơ hồ, không hề hư ảo, nó hoàn toàn có thật. Cô yêu anh và cảm thấy cần anh biết bao nhiêu.

Mùa đông đã thực sự đến với Hà Nội. Những con phố như dịu dàng hơn trong cái lạnh se se của đất trời. Tình yêu làm con người cảm thấy ấm áp hơn, Long và Nhi cũng vậy. Những ngày tháng êm đềm mới chỉ bắt đầu, và họ mong sao nó đừng bao giờ có kết thúc.

-----------------------------

- Nhất định em phải đến đó sao ?- Nhi băn khoăn hỏi lại khi Long nhắc đến bữa tiệc cuối năm.

- Đã xác định là vợ anh thì trước sau gì chẳng phải đến. Đến luôn dịp này đi.

- Em đang nghĩ không biết bố mẹ anh sẽ nghĩ gì về em ?

- Họ nghĩ gì đâu có quan trọng. Quan trọng là anh muốn cho tất cả mọi người biết em chính là báu vật lớn nhất của đời anh. Mọi việc cứ để anh lo, em đừng bận tâm.

Không phải là Long mà là Tú Linh đã đến đón Nhi vào buổi chiều trước khi diễn ra bữa tiệc Giáng sinh. Tú Linh đưa cô về nhà riêng của mình, một ngôi biệt thự bên bờ hồ Tây. Rất nhiều chuyên viên chăm sóc sắc đẹp đã đợi sẵn hai người ở đây. Linh chọn cho cô một bộ đầm dài màu vàng nhạt, có đính những hạt ngọc trai làm nổi lên những đường cong duyên dáng. Mái tóc được xõa ra, uốn quăn ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn. Đặc biệt nhất, Tú Linh còn đeo lên người cô bộ trang sức bằng ngọc Lục Bảo tuyệt đẹp do chính tay cô thiết kế. Đó là món quà mà Linh quyết định tặng cho người bấy lâu mình đã coi là chị em nhân nhịp giáng sinh.

- Thế nào ?- Tú Linh đẩy cô đến trước tấm gương lớn.- Đám nhân viên của chị làm ăn được đấy chứ?

Thảo Nhi không còn nhận ra chính mình nữa. Trông cô như bước ra từ một câu chuyện thần thoại vậy. Cô chưa bao giờ biết là mình lại có thể đẹp đến vậy.

- Bây giờ chị đã hiểu tại sao đám ông Long, ông Khánh lại mê em như điếu đổ thế.- Linh nháy mắt.

- Làm gì có chuyện đó đâu ạ.- Cô chối.

- Có chuyện gì mà chị không biết chứ. Bọn đàn ông lúc nào chả thích mẫu phụ nữ trông nhỏ nhắn, dịu dàng, như thế họ có thể dễ dàng che chở cho người mình yêu rồi. Chứ còn mạnh mẽ nam nhi như chị thì khó lắm.

Có tiếng còi ô tô ở bên ngoài. Tú Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, bật cười.

- Hoàng tử đến rồi kìa, lên đường nào công chúa.

Thảo Nhi đi chung xe với Khánh, còn Linh thì tự lái xe của cô. Long sẽ đón ba người ở nhà anh.

- Em làm anh ngạc nhiên đấy.- Khánh cười.

- Chuyện gì ạ ?

- Đêm nay em rất đẹp.

- Em thấy lo quá!

- Chuyện bố mẹ nó ấy hả? Hai bác ấy sẽ vui vẻ đón nhận một cô con dâu xinh xắn như em thôi.

- Em cứ có cảm giác thế nào ấy. Hơi bất an.

- Em có tự tin yêu Long không?

- Ý anh là sao ạ?

- Nếu em tự tin yêu nó, thì tối nay cũng cứ tự tin như thế.- Khánh trấn an cô- Có thể lúc đầu em sẽ bị choáng ngợp, nhưng rồi sẽ ổn thôi.

Hai chiếc xe chạy ra khỏi ngoại ô chừng 5km thì tiến vào một con đường rộng lát gạch đỏ, hai bên là các hàng cột đèn thẳng tắp, tối nay còn có thêm cả đèn nháy nữa. Có rất nhiều xe con đang nối đuôi nhau đi đến. Con đường lát gạch ấy dài chừng 500m, nó dẫn đến một cánh cổng cao. Khánh đưa thiệp mời cho người ngồi trong phòng bảo vệ, và cánh cổng tự động mở ra cho anh. Lại là một đoạn đường dài chừng 200m nữa, cuối cùng mới đến bãi đỗ xe. Ra khỏi bãi đỗ xe, Thảo Nhi sửng sốt khi thấy mình đang đứng trước một tòa lâu đài đồ sộ và tráng lệ. Nó được xây theo hình chữ U, gồm 5 tầng lầu, mái được thiết kế với những tháp nhọn nhô cao lên. Cô có cảm giác như mình đang bước vào một thế giới cổ tích vậy. Giữa khoảng sân rộng bao la giữa ba dãy nhà nguy nga là một đài phun nước lớn.

Cả ba gặp Long ở ngay lối ra của gara. Long ngây người ra có đến nửa phút khi trông thấy người yêu, cho đến khi Tú Linh thấy vậy cười ngặt nghẽo.

- Biết ngay là Từ Hải chết đứng mà.

- Giao lại nữ hoàng của mày cho mày đấy.- Khánh đẩy cô lên trước và kéo Linh đi vào nhà.

Long tiến lại, nhìn cô từ đầu đến chân khiến cô ngượng chín cả người.

- Sao nhìn em ghê vậy ?

Một trận gió ào qua khiến cô co rúm người lại.

- Nhìn em kìa...- Long chắt lưỡi.- Ai bảo mặc thế này? Định bắt hết hồn bọn đàn ông à? Theo anh…

Long nắm lấy tay cô, kéo đi. Anh đi lên dãy hành lang bên phải, đi thẳng ra phía sau. Phía sau là hai dãy nhà kính lớn. Trước khi bước vào một trong hai nhà kính đó, Long nhìn cô nghiêm nghị.

- Nhắm mắt lại đã.

- Để làm gì?

- Bướng. Bảo thế nào thì cứ làm theo đi.

Nhi nhắm mắt lại mỉm cười, chắc anh lại có thứ gì muốn làm cô bất ngờ đây.

Đột nhiên cô thấy hai chân mình nhẹ bẫng, Long đang bế cô tiến vào trong. Không khí ấm hẳn lên.

- Cấm kêu. Cấm hé mắt.

Đi được một đoạn dài, anh đặt cô xuống, nói:

- Mở mắt ra nào.

Khi vừa mở mắt ra, Nhi phải thốt lên vì bất ngờ. Cô và anh đang đứng giữa một vườn hoa hướng dương. Là hoa hướng dương thật, thật như chính cô và anh vậy. Long cười:

- Anh biết thế nào em cũng bất ngờ mà.

- Rất bất ngờ ấy chứ. Oa, em đang đứng giữa giấc mơ của em, một vườn hoa hướng dương. Nhưng sao lại có hoa hướng dương mùa này, mà còn giữa đêm nữa chứ?

- Vì đó là điều anh muốn mà.- Long vuốt tóc cô- Anh có thể thay trời chuyển đất vì em, huống chi chuyện này.

Cô xúc động nhìn anh. Rồi cô rướn người kiễng chân, choàng tay ôm lấy cổ anh. Lần đầu tiên cô chủ động ghé môi hôn anh. Long hơi bị bất ngờ vì sự táo bạo đó, nhưng rồi anh khẽ nâng cô lên, đón nhận nụ hôn một cách trọn vẹn nhất.

- Giáng sinh vui vẻ.

- Em quên không mang quà cho anh rồi.- Cô bối rối.

- Mặc kệ nó đấy. Vẫn chưa xong mà.

- Xong gì ạ?

- Cầu hôn.

- Dạ?- Cô hỏi lại vì tưởng mình nghe nhầm.

- Anh sẽ không hỏi câu: “Em đồng ý lấy anh nhé!” hay câu gì đại loại thế đâu.- Long cười- Nghe thật ngu xuẩn.

Anh vòng tay ra sau gáy, tháo sợi dây chuyền có mang chiếc nhẫn mà bao năm nay nó không hề rời anh một phút, món quà cuối cùng của dì Lan. Đeo nó lên cổ cô, anh tiếp:

- Từ nay nó sẽ trói em lại với anh.

- Nhưng đây là vật bất ly thân của anh mà.

- Nó là của dì Lan để lại cho anh. Bao năm qua nó đã bảo vệ anh, nên nó cũng sẽ bảo vệ em. Nó là biểu tượng của tình yêu vĩnh cửu. Em hãy giữ gìn và bảo vệ nó như giữ gìn và bảo vệ chính tình yêu của chúng ta ấy. Anh đã quyết định rồi, mình sẽ cưới vào mùa thu này. Anh sẽ về nhà em xin bố mẹ em cho mình được cưới nhau. Ý em thế nào?

Nhi nhìn vào đôi mắt đầy yêu thương của anh, cô gật đầu tin tưởng:

- Em nghe anh.

- Có thế chứ.- Anh cười- Bây giờ thế này, anh phải đi tiếp khách một lúc, trong thời gian đó, em sẽ đi với Tú Linh và Khánh, được chứ?

- Em có phải trẻ con đâu. Anh cứ đi làm việc của anh đi.

- Ấy là anh sợ em bị thằng cha nào bắt cóc mất thôi.

Long dắt cô ra khỏi nhà kính và đi vào sảnh lớn của ngôi nhà. Hàng chục bàn tiệc đã được dọn ra, khách cũng đã đến đông đủ. Những người đến dự nếu không phải là những thành phần có máu mặt trong giới làm ăn thì cũng là những quan chức có quyền, và rất nhiều nam thanh nữ tú, các cậu ấm cô chiêu nữa. Họ túm lại thành từng nhóm, hỏi thăm nhau, tâng bốc nhau. Hội đua xe của Long cũng có mặt đầy đủ.

- Ôi ai đây?- Khang nhìn Nhi ngạc nhiên- Chị Hai đây hả? Mới có nửa năm không gặp mà coi bộ chị thay đổi dữ ha. Anh Hai em thế mà tinh mắt nhỉ?

- Này ông anh, tán gái thì sang bên kia.- Tú Linh đưa mắt sang đám con gái váy áo lòe loẹt đang thi nhau chụp ảnh cùng mấy thành viên của đội.

- Cô cứ như bảo mẫu thế?- Khang chắt lưỡi.- Bà chằn thấy ghê.

- Thôi cho tôi can đi.- Khánh xen vào- Em uống gì cho ấm chứ, Nhi?

- Ơ, dạ cho em Snowy được rồi ạ.

Khánh đưa ly rượu cho cô và đưa mắt tìm Long. Long đang bị kẹt cứng giữa đám quan khách ưa nịnh bợ.

- Đi dạo một chút không?

Nhi gật đầu, cô thấy khó chịu vì những ánh mắt tò mò dõi theo mình từ đầu bữa tiệc đến giờ khi cô sánh bước bên cạnh Khánh như là người tình của anh vậy.

- Anh biết là em sẽ bị thế mà.- Khánh đỡ cô ngồi xuống một cái xích đu ở vườn sau.

- Chưa bao giờ em nghĩ sẽ quen một người sống trong một ngôi nhà như thế này.

- Thực tế thì Long sống ở đây rất ít. Đây là nơi làm việc chính của tập đoàn Lotus- tập đoàn chuyên kinh doanh khách sạn, nhà hàng và địa ốc. Mấy năm trở lại đây, Lotus là một thế lực cực kì lớn của nền kinh tế châu Á. Long chính là một trong hai người thừa kế chính của tập đoàn này.

Nhi lặng thinh nghe Khánh nói. Dường như có một hòn đá tảng đang đè nặng lên suy nghĩ của cô.

- Em không cần nghĩ ngợi nhiều như vậy. Tuy có một vị trí quan trọng nhưng suy nghĩ của nó rất đơn giản. Nó sẽ không về Lotus đâu. Trước đây nó cũng đã từng sống cuộc sống của các đại công tử, không cái gì là nó không biết tới. Nó sống độc đoán, tự tung tự tác, chà đạp lên cảm xúc của người khác. Nhưng từ khi em xuất hiện, nó đã thay đổi rất nhiều. Trước kia, đã là dân chơi chính hiệu ở đất Hà thành, thậm chí là Sài thành, không ai là không biết đến tên Hải Long. Còn bây giờ, cái tên ấy gần như đã biến mất hoàn toàn ở các hộp đêm, sàn nhảy, quán bar. Em có biết tại sao Long nhất quyết đưa em về ra mắt bố mẹ nó không?

- Thật ngớ ngẩn. Nhưng hình như em chẳng biết gì về anh ấy cả. Anh ấy nói gì em cũng chỉ biết gật đầu ưng thuận.

- Vì nó thực sự rất yêu em.

- Nè, hai người lôi nhau ra đây làm gì?- Tú Linh đi ra.- Anh Long đang tìm hai người đó.

- Bọn anh vào đây.- Khánh đáp lại rồi quay sang cô khích lệ- Giờ đến lượt em rồi đấy, tươi tỉnh lên nào.

Khánh dẫn Nhi tiến thẳng đến chỗ Long và bố mẹ anh đang đứng. Họ đang nói chuyện cùng một ông lão trạc ngoài bát tuần. Một cô gái mặc váy hồng đứng cạnh ông cụ, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng liếc chừng về phía Long tủm tỉm cười. Khánh nhận ra là Thảo, em gái của Linh. Anh lên tiếng chào họ:

- Chào ông, chào hai bác. Chúc mọi người năm mới an lành.

- Lâu lắm không gặp cháu.- Mẹ Long niềm nở- Bạn gái cháu đấy à? Cô bé xinh quá!

Khánh chưa kịp lên tiếng thì từ phía cửa, một người bước vào. Một cô gái cao, trẻ, đẹp, mặc bộ váy ngắn, tất len đen, đi giày cao cổ, bên ngoài khoác một chiếc áo dạ màu đỏ rất quý phái. Thấy cô, nhiều người lên tiếng bàn tán. Long sững sờ, còn Khánh thì thở dài.

Cô gái ấy tự tin sải bước về phía chỗ gia đình Long đang đứng, cúi đầu chào đầy duyên dáng:

- Cháu chào ông, con chào hai bác.

Bố mẹ Long đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn sang cậu con trai quý tử, lúc này đã gần như á khẩu. Cô gái quay sang nhìn Long mỉm cười và không ngần ngại, cô ôm lấy anh, nói tiếp:

- Em đã về rồi đây.

Thảo Nhi không khó khăn gì để nhận ra cô gái này, vì so với trong bức ảnh, cô ta không khác xưa là mấy, vẫn mang một vẻ đẹp kiêu hãnh.

My Vân đã trở về.

Cô lặng người, bàng hoàng nhận ra cái sự thật hiển nhiên đó. Cao ráo, đẹp, trang nhã, lại đầy vẻ đài các, My Vân có vẻ như là một người tình không có đối thủ. Thảo Nhi lùi lại, nép sát vào phía sau Khánh để mình càng bé nhỏ hơn.

- Ôi Vân…- Mẹ Long vừa mừng vừa ngạc nhiên- Bác không ngờ cô bạn gái mà Long nói muốn giới thiệu lại chính là con. Con về khi nào sao bác không biết?

- Con cũng vừa về đến nơi thôi ạ! Con muốn tạo cho mọi người sự bất ngờ mà.

Rồi nắm lấy tay Long một cách tự nhiên, cô tiếp:

- Lần này con quyết định về hẳn. Bố mẹ con cũng cứ giục về lo việc gia đình nữa.

Từ đầu đến cuối, người không nói được câu gì là Long. Anh không đón nhận những cái ôm hôn từ phía Vân, nhưng cũng không từ chối chúng. Thảo Nhi đau lòng khi cảm nhận được rằng anh đang bị xao động.

- Cháu bị sao vậy?- Mẹ anh nhìn sang cô lúc này đang tái nhợt đi thấy rõ, hình như chẳng có việc gì là qua nổi mắt bà.

Lúc này Long mới sực tỉnh, anh gạt tay Vân ra, tiến lại gần Khánh và nhìn cô đầy lo lắng.

- Chắc cô ấy ốm rồi.- Khánh ôm lấy vai cô trước khi Long kịp làm việc ấy- Cháu xin phép đưa cô ấy về.

Thảo Nhi lí nhí chào mọi người rồi đi theo Khánh, hay nói đúng hơn là bị Khánh dắt đi. Cô cảm thấy kiệt sức khi mơ hồ nhận ra rằng mọi chuyện sẽ thay đổi từ đây. Đỡ cô ngồi xuống ghế đá, anh nói:

- Em ngồi đây nhé! Anh đi lấy xe.

Cô gật đầu. Khánh đi rồi, cô đứng dậy, tì vào thành hồ lạnh lẽo. Âm nhạc, những âm thanh vui nhộn của bữa tiệc Giáng sinh càng làm Nhi thấy rối bời trong lòng. Tại sao Long không có một chút phản ứng nào? Tại sao anh không chạy theo cô? Anh đang nghĩ gì đây?

Một vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, một mái đầu cúi xuống, tóc cọ vào má cô, một chiếc hôn đặt lên bờ vai lạnh ngắt, mùi nước hoa quen thuộc bao trùm lấy cả người cô. Trái tim cô ấm hẳn lên.

- Anh xin lỗi.- Long thì thầm vào tai cô.- Anh sẽ nói rõ ràng với Vân, anh hứa. Chỉ cần em tin anh.

- Em tin anh đấy chứ.- Cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc anh- Em chỉ thấy khó chịu trong người thôi, hình như là cảm lạnh.

- Vậy em về nghỉ ngơi trước đi. Mai anh sẽ đến. Không được nghĩ ngợi gì đâu nhé!

- Được rồi mà. Em uống thuốc vào là lăn ra ngủ chứ nghĩ được gì nữa.

Ánh đèn ô tô rọi tới. Khánh đã đánh xe đến. Long cởi chiếc áo khoác ngoài, choàng lên người cô rồi mở cửa xe cho cô ngồi vào. Anh nhìn sang Khánh, trao đổi mọt ánh nhìn rất nhanh với bạn mình. Cuối cùng, anh đặt một nụ hôn lên trán cô thì thầm “Ngủ ngon nhé!” và đóng cửa xe lại. Chiếc xe chuyển bánh, chạy ra phía cổng.

6. Trong nhà trồng hoa ấm áp có kê một bộ bàn ghế để ngồi uống café buổi sáng. Trên bàn, hai tách café còn nghi ngút khói. Trên một chiếc ghế mây, một chiếc áo dạ dài màu đỏ vắt ngang. Cô gái ngồi ở chiếc ghế bên cạnh lặng ngắt. Cách đó không xa, chàng trai lạnh lùng đứng đốt thuốc, mắt dán vào khung kính trước mặt. Cô gái nhẹ nhàng đến bên anh, vòng tay ôm lấy anh từ phía sau. Cô ngả người, áp mặt vào lưng anh, mơ màng:

- Đi xa, em nhớ nhất là bờ vai và cái lưng của anh. Mà anh biết hút thuốc từ khi nào thế?

Long vứt điếu thuốc xuống chân, di di cho tắt rồi gạt tay My Vân ra khiến cô nhỡ đà suýt ngã. Anh lạnh lùng quay trở về ghế, ngồi xuống, nhìn thẳng vào cô, đáp:

- Cô nhầm rồi. Phải nói là nhờ có cô mà tôi biết đến nó mới đúng chứ.

- Vẫn còn giận em chuyện em bỏ đi sao?- Cô ngồi phịch xuống ghế- Ai bảo khi đó anh cứ làm em tức điên lên. Nhưng em đã chẳng nói em sẽ quay về còn gì…

- Tôi có cơ hội nào để nói cho cô biết câu trả lời của tôi à? Xin lỗi nhưng tôi không nhớ là tôi có nói sẽ chào đón cô trở về.

- Anh vẫn trẻ con như ngày xưa.- Vân phụng phịu theo cái cách ngày xưa mà cô hay làm nũng với anh.

- Tôi đã có bạn gái rồi. Tôi sẽ cưới cô ấy. Cô có quay trở về sớm hay muộn thì cũng không thay đổi được gì đâu.

- Con bé đi cùng anh Khánh ấy à? Nó có gì hay ho mà anh quyết tâm thế? Anh còn tặng cho nó cả chiếc nhẫn kim cương đó nữa.

- Cô nghĩ sao cũng được…- Long đứng dậy quả quyết- Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dù chỉ là vô tình làm điều gì tổn hại đến cô ấy, tôi sẽ không tha cho cô đâu.

- Anh nghĩ em là người nhỏ mọn đến thế sao?- Vân giận dữ.

Long định bước ra ngoài, Vân chạy theo, ôm chặt lấy anh từ phía sau:

---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite Admin. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
Admin - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------

- Anh vẫn còn yêu em mà, đúng không? Em biết sự ra đi của em làm anh bị tổn thương, nhưng trong lòng anh vẫn luôn có em. Ánh mắt anh đã nói cho em biết điều đó mà.

Long mím chặt môi lại. Anh gỡ tay Vân ra, lạnh lùng đáp:

- Tất cả đã quá muộn rồi.

Và anh đi thẳng, để lại mình Vân đứng đó với trái tim run rẩy và đau nhói. Sự trở về này liệu có cứu vãn nổi tình hình không? Cô những tưởng rằng cô ra đi sẽ khiến Long ân hận và tìm mọi cách đưa cô quay lại. Ba năm rồi, Paris phồn hoa không bao giờ sưởi ấm được trái tim cô và níu giữ bước chân cô. Lòng tự ái đã làm cô lạc đường, nhưng khi tìm về đến nơi, cô đã đánh mất tình yêu của cô ngày nào.

----------------------------------

- Sao cái mặt buồn so thế?- Khánh hỏi khi thấy cô đứng thẫn thờ xếp những chiếc ly lên giá- Vẫn nghĩ ngợi chuyện hôm đó à?

- Đâu có ạ.- Cô lắc đầu.

- Em có biết nói dối đâu.- Khánh bật cười.- Long nói nó đã nói chuyện rõ ràng với Vân rồi mà.

- Em biết.

Thảo Nhi mỉm cười và lại cắm cúi quay vào với công việc.

- Biết thế nào cũng tìm được anh Khánh ở đây mà.

Giọng nói trong trẻo vang lên khiến Nhi suýt nữa đánh rơi chiếc ly. Cô quay lại nhìn, Vân đã đến ngồi cạnh Khánh.

- Tại sao em biết? Em cũng về đột xuất nhỉ?- Khánh đáp lại.

- Anh còn có thể đến đâu trong khi đây chính là quán café do anh Long mở chứ?

Lần này thì chiếc ly trên tay Nhi rơi xuống thật. Một tiếng choang cắt đứt câu chuyện của hai người kia. Cô vội cúi xuống nhặt những mảnh thủy tinh. My Vân chớp chớp mắt tỏ vẻ không hiểu. Khánh vội chạy vào trong quầy, cúi xuống nhặt giúp cô những mảnh vỡ, ôn tồn hỏi:

- Em không sao chứ?

- Em không sao…- Cô lắc đầu, nhưng một mảnh vỡ đã kịp cứa vào ngón tay cô khiến máu bật ra.

- Em xem kìa.- Khánh vội cầm lấy tay cô, kéo cô đứng dậy- Nói không sao mà thế này à?

- Em có sao không?- Vân cũng nhổm dậy nhìn và hỏi.

- Không ạ!- Cô lắc đầu nhưng không nhìn Vân, hình như cô không đủ tự tin để đối mặt với chị.

Thấy Khánh lo lắng cho Nhi, Vân nháy mắt trêu:

- Cô bé này hôm trước đi cùng anh ở bữa tiệc phải không anh Khánh? Bạn gái anh đấy à? Trông hai người có vẻ đẹp đôi.

Khánh kéo Nhi ra xa đám thủy tinh kia, dắt cô vào phòng thay đồ.

- Em làm sao thế Nhi?- Anh cúi đầu hỏi khi dùng gạc băng vết đứt lại cho cô.

- Em có sao đâu- Cô lắc đầu- Chỉ là một vết đứt tay thôi mà. Anh trông này, đâu có chảy máu nữa đâu.

- Nhưng anh thấy tim em đang chảy máu đấy. Nói anh nghe, mấy hôm nay em và Long thế nào?

- Vẫn bình thường ạ! Sáng nào anh ấy cũng qua chở em đi học rồi mới đi làm, tối đến đón em về nhà. Có chuyện gì đâu ạ!- Cô nhún vai.

- Thế tối nay thì sao?

- Anh ấy nói chút nữa sẽ đến.

- Nếu có chuyện gì phải nói cho anh nghe nhé!

- Vâng.

Khi cả hai trở ra, Vân không còn ngồi ở đó nữa mà đang chơi ở một bàn bi-a. Long cũng có mặt ở đó. Họ đang chơi cùng nhau. Vân vừa chơi vừa nói gì đó, đám đông xung quanh cười theo, Long cũng cười. Không phải lúc nào anh cũng cười với Nhi như thế, và ánh mắt anh hôm nay cũng khác thường ngày nữa.

Nhìn vào ánh mắt anh khi ấy, mặt đất dưới chân cô như vỡ vụn ra. Cô chới với tìm một chỗ bám và người giữ cho cô khỏi ngã chính là Khánh.

- Này, em sao thế? Ốm à?- Khánh kêu lên.

Ngoài kia Long vẫn cười không hay biết gì.

- Em không sao...

- Lúc nào em cũng nói không sao...- Khánh càu nhàu.- Để anh đưa em về.

- Em không thể bỏ về được.- Cô lắc đầu.

- Sao lại không. Để anh đưa em về, đi thôi.- Khánh kiên quyết dắt cô đi. Lúc này, dường như chính bản thân cô cũng không muốn phản kháng nữa.

Về đến phòng trọ, Thảo Nhi đổ ập xuống giường trước vẻ kinh ngạc của mấy cô bạn cùng trọ.

- Này, mày ốm à ?- Thu sờ lên trán cô hỏi.- Không sốt mà.

- Yêu nhiều thì ốm, ôm nhiều thì yếu.- Thủy lắc đầu nói bằng cái giọng có chút ghen tị- Mày cũng tham việc quá cơ Nhi ạ! Yêu thằng công tử nhà giàu nhất nhì Việt Nam mà vẫn thiếu tiền cơ à?

- Thôi tụi mày để nó nghỉ đi.- Hạnh can.

Nghe tụi bạn nói chuyện, Nhi càng thấy tủi thân và đau lòng hơn. Cô muốn khóc lên thật to, nhưng khi nước mắt trào ra, cô lại vùi mặt vào gối. Cô rất mong là mình nghĩ sai, nhưng những gì cô cảm nhận được và nhìn được đều đang lên tiếng ủng hộ suy nghĩ của cô.

Cô đã từng rất sợ Long chỉ coi cô là người thay thế để vùi lấp những nỗi đau và khoảng trống trong lòng anh. Sự trở về của My Vân đã đánh thức anh, khiến anh phải nhìn nhận lại tình cảm của mình. Còn cô, chỉ là một kẻ qua đường không hơn không kém.

Tiếng điện thoại trong túi reo inh ỏi. Là Long gọi :

- Em nghe anh.

- Về nhà chưa ?

- Rồi.

- Anh đang ở dưới ngõ, xuống gặp anh một chút.

Long lạnh lùng cúp máy, giọng có vẻ đang bực tức. Người phải tức giận là cô mới đúng chứ?

Nhìn vẻ mặt của Long khi đã ngồi vào xe anh, cô thấy sợ. Đôi lông mày của anh cau lại, đôi mắt sắc lạnh, môi mím chặt.

- Sao anh không để sáng mai hãy nói chuyện? Bây giờ khuya rồi.

- Sao về trước mà không báo với anh một câu ?

- Em mệt.

- Em mệt?- Long đập tay vào vô lăng- Chỉ vì cái lý do đó mà em biến anh thành thằng ngốc trong mắt người khác à?

- Em biến anh thành thằng ngốc khi nào?- Cô hỏi lại.

- Đừng có đặt câu hỏi với anh. Em đang là người trả lời cơ mà. Anh đến đó chỉ với một mục đích là đón em về. Còn em thì sao ? Bỏ về trước thậm chí chẳng nhắn cho anh một câu. Mà lại về cùng người bạn thân nhất của anh. Hai người định chơi trò gì với tôi vậy?

- Anh đang nghi ngờ em ư?- Cô quay sang, mắt hơi ngân ngấn nước.

- Thế em cho rằng trong hoàn cảnh như vậy anh nên nghĩ thế nào mới đúng?

- Tại lúc đó em thấy anh đang chơi rất vui vẻ với chị ấy nên em mới không gọi anh.

- Em biết thừa là anh đến đó đón em cơ mà, gặp ai và chơi với ai đâu có gì quan trọng. Vân thì liên quan gì đến chuyện này đâu.

- Tùy anh nghĩ.- Cô toan mở xe bước ra nhưng Long đã nhanh tay chốt cửa lại.

- Cô còn yêu nó đúng không?- Long mỉa mai hỏi- Cô biết nó còn rất yêu cô nên cô mới chơi trò này với hai chúng tôi chứ gì?

- Em không có...- Cô gắt lên, nước mắt đã bắt đầu chảy ra vì ấm ức.

- Tôi luôn hoài nghi rằng tại sao cô lại chọn tôi chứ không phải nó? Tôi lưu manh, đa nghi, độc ác, lại chẳng nghề nghiệp tử tế gì? Còn nó, hoàn hảo không một thiếu sót. Cô định biến tôi thành thằng ngốc sao ?

- Người có quyền nói câu đó là em mới phải chứ...- Cô khóc tấm tức- Em mới chính là một con ngốc mà. Từ đầu đến cuối em chỉ như một con búp bê trong tay anh. Silver Wings của anh, em không biết. 007 cũng là của anh. Rồi cả cái quán cafe Jimmy cũng thuộc về anh. Tất cả những điều đó em đâu có được biết. Em luôn không hiểu tại sao một đứa tầm thường như em lại được quan tâm đặc biệt như thế ? Giờ thì em phải nói cảm ơn anh đã cho em có được sự ưu ái đó sao? Anh không nghĩ là anh đang lấy lòng tự trọng của em ra cho người khác cười nhạo sao?

- Lại lúc nào cũng là lòng tự trọng.- Long gằn giọng.

- Anh nói rằng em chỉ đang đùa bỡn với anh. Anh nói rằng em yêu bạn anh, điều đó làm em đau và thất vọng biết bao nhiêu. Người chất vấn phải là em chứ. Anh còn rất yêu chị ấy mà, đúng không? Đừng nhìn em như thế. Em hiểu ánh mắt của anh mà. Người đang bị dao động là anh chứ không phải là em.

- Đã nói tất cả chỉ là quá khứ rồi mà.

- Giờ chị ấy đã trở về. Chị ấy không còn là quá khứ nữa. Chị ấy là hiện tại, hiện tại như chính em vậy. Lâu nay anh cứ cố vùi lấp tình cảm đó, nhưng em biết, anh vẫn chưa thể quên được chị ấy.

- Thảo Nhi, không nói nữa, nghe anh nói đây...- Long kéo cô quay sang nhìn anh. Gương mặt cô đẫm nước mắt khiến anh vừa bối rối, lại vừa buồn.-Anh với cô ấy đã hoàn toàn kết thúc rồi.

- Kết thúc được sao?- Cô gạt tay anh ra.- Kết thúc mà bao nhiêu năm nay anh vẫn giữ hình chị ấy trong ví? Anh có nghĩ đến cảm xúc của em mỗi lần thấy anh mở ví ra không? Tạm thời mình đừng gặp nhau nữa…

Cô mở cửa, nhưng chân chưa chạm đất đã nghe Long nói:

- Nếu em bước ra khỏi xe bây giờ, thì chúng ta hãy chấm dứt hẳn. Nếu em cho rằng anh đang làm khổ em, thì anh sẽ từ bỏ, vì điều anh muốn là đem lại nụ cười cho người anh yêu, chứ không phải muốn nhìn thấy em khóc.

Hoang mang, cô không đành lòng bước xuống. Nhưng rồi cô mím môi, quyết tâm bước xuống, chạy thẳng vào bóng tối.

7. Bóng tối. Và nỗi nhớ. Đó là tất cả những gì Thảo Nhi cảm nhận được lúc này. Cô nhớ Long và cô bắt đầu hối hận vì chính cô là người đã đẩy cả hai vào tình cảnh tồi tệ này. Bao đêm rồi cô chỉ biết úp mặt xuống gối, nén tiếng khóc của mình vì không muốn lũ bạn lo lắng.

Hai tuần rồi cô và anh không gặp hay liên lạc gì với nhau. Cô không đến quán làm nữa mà ở nhà ôn thi cuối kỳ, rồi chuẩn bị đi thực tập. Đã có lúc cô muốn gọi điện cho anh, thậm chí muốn chạy đi tìm anh, nhưng cuối cùng lòng tự ái quá cao đã ngăn cô lại. Phải, nếu anh thực sự yêu cô như anh nói, thì tại sao anh không đến tìm cô? Tại sao anh không giải thích với cô một lời. Sự im lặng của anh phải chăng là câu trả lời cho những nghi vấn của cô?

Lâu lắm rồi Thảo Nhi không đi xe bus, hình như chính cô cũng đang dần mất đi cảm giác đi xe. Phải chăng lâu nay cô đã quá dựa dẫm vào anh?

Chiếc xe bus dừng lại. Cửa mở, mọi người ùn ùn kéo nhau lên xe, xô đẩy nhau để lên trước. Sao cô lại thấy sợ cảm giác chen chúc, chật chội này thế? Ngày trước chẳng phải cô thường nhanh nhẹn chen lên rất nhanh sao? Tại sao bây giờ chỉ một chút xô đẩy mà cô đã sợ hãi lùi lại và tránh né thế? Cửa xe đóng sập lại ngay trước mặt cô. Cô đã không dám lên khi nhìn thấy cảnh chen chúc trên xe.

“Anh mà chiều em quá hóa ra là làm khổ em đấy.”

“Cái gì mà làm khổ?”

“Thì anh cứ chiều em mãi thế, nhỡ ra đến một lúc nào đó...thì chẳng phải em sẽ mất thăng bằng, và sẽ ngã sao.”

“Nói bậy.”

Thảo Nhi lùi lại. Cô nhớ anh! Tim lại đau thắt nữa. Cô đã không còn là cô của trước đây nữa rồi. Anh hiện diện ở mọi nơi trong cô, len lỏi vào tận cùng ngóc ngách tâm hồn cô. Thế nên bây giờ khi ngã, cô mới thấy đau như vậy. Và cô ngồi sụp xuống, thổn thức khóc. Những người xung quanh nhìn cô hiếu kì, vừa tò mò, vừa ái ngại, nhưng chẳng có ai hỏi han cô lấy một lời.

Cách đó không xa, khi cô đang đau đớn với những nỗi nhớ nhung đến xé lòng, một chiếc ô tô dừng lại. Người trong ô tô nhìn cô. Anh cũng đau lắm. Đau với nỗi đau nhìn thấy người mình yêu khóc mà không làm gì được. Anh đau khi biết mình chẳng còn xứng đáng để đối diện với cô nữa. Anh đau khi nhìn thấy cô khóc, khi biết người cô cần để lau khô những giọt nước mắt ấy chính là anh, nhưng lại không tài nào làm được. Tại sao cô lại yêu anh để giờ cả hai phải khổ như vậy? Anh muốn chạy ào đến, nâng cô dậy, hôn lên đôi mắt đầy nước kia, nhưng sao cơ thể anh cứ cứng đờ ra.

- Mày rảnh không?

- Có chuyện gì?- Khánh hỏi lại.

Từ sau cái buổi tối ấy, Long trở về sống với bố mẹ ở biệt thự Lotus.

- Tao nhờ mày một việc. Đến trường đưa Nhi về giúp tao.

- Mày hãy tự đi giải quyết chuyện của mày đi. Tao không muốn vì tao mà mày lại làm khổ cô ấy.

- Tao không thể. Cô ấy đang ngồi khóc, nhưng tao lại không dám đến bên cô ấy.

- Nhi đang ở đâu?

- Bến xe bus trước cổng trường.

- Được rồi. Tao đến.

- Xong đến D.R uống với tao vài ly nhé!

Long dặn lại câu cuối và cúp máy, nhưng mắt vẫn không rời Thảo Nhi, đang ngồi co ro trong cái lạnh của gió rét một góc chỗ chờ xe bus. Anh muốn ủ ấm đôi tay kia biết bao.

Khánh đến. Nhìn Khánh đỡ Nhi dậy, đưa cô vào xe, anh bất giác thở dài. Đáng lẽ ra, người sánh bước bên cô nên là Khánh mới đúng. Khánh luôn là ngọn lửa ấm áp khi mùa đông, là ngọn gió mát lành lúc trưa hè, có thể làm cô mỉm cười và giúp cô lau khô nước mắt. Còn anh, tất cả những gì anh có thể làm được chỉ là đau khổ và thất vọng cho cô.

Long nổ máy, chạy thẳng đến D.R, quán rượu mà ngày xưa anh với Long hay đến đó. Từ ngày lấy được quán từ tay lão Lợi và chuyển nó thành Jimmy café- tên tiếng Anh của anh thì anh chẳng còn đến đó nữa.

- Tại sao em không đến tìm nó?- Khánh hỏi Thảo Nhi thế khi hai người ngồi trong một quán café ấm áp.

- Em rất muốn… Nhưng đến thì được gì đâu ạ khi người anh ấy cần không phải là em.- Nhi cười buồn.

- Lòng tự ái của nó cao thế nào em cũng biết rồi còn gì. Chắc em không biết là nó yêu em nhiều như thế nào đâu nhỉ? Sự trở về của Vân có thể làm nó bối rối, nhưng đó không phải là tình yêu.

- Hai tuần rồi. Nếu thực sự anh ấy yêu em, thì tại sao anh ấy không đến tìm em?

- Vì nó cảm thấy có lỗi với em. Nhưng sĩ diện của nó lại quá cao! Thực sự là nó không biết làm thế nào để nói lời xin lỗi với em. Anh nghĩ em nên chủ động đến với nó.

- Em…

- Đừng bướng bỉnh nữa. Mặc dù em không có lỗi, nhưng nếu em cứ làm căng thì mọi thứ sẽ đứt đấy. Lúc đó hối hận cũng không kịp đâu.

Thảo Nhi im lặng. Khánh đứng dậy, quả quyết:

- Anh đưa em đi gặp nó. Nó hẹn anh ở quán ngày xưa bọn anh hay đến. Em hãy gặp nó và nói ra suy nghĩ của em đi.

Phải rồi, cô cũng muốn gặp anh và nói cho anh biết cô nhớ anh, cô yêu anh đến chừng nào. Cô không muốn để những giận hờn trẻ con này làm mình phải hối hận.

----------------------------

D.R bar, quán rượu quen thuộc của Long trước kia. Sau khi lấy được nhà hàng của lão Lợi và biến nó thành Jimmy café như bây giờ, anh không còn đến đây nữa. Long đã uống đến cốc rượu thứ 5 mà vẫn thấy muốn uống nữa. Nỗi đau trong lòng anh vẫn không hề vơi đi chút nào.

- Ôi ai đây? Sao lại uống rượu một mình thế anh?- Vân đặt một tay lên vai anh tươi cười hỏi.

- Hừ…- Anh gạt tay cô ra- Tôi đã nói đừng theo ám tôi nữa mà. Nhìn tôi thế này chắc cô hả hê lắm hả?

- Anh vô lý thật.- Vân kêu lên- Đây là nơi ngày xưa anh hay đưa em đến mà. Em đến đây để ôn lại kỉ niệm cũ đấy chứ.

- Đừng theo tôi nữa. Tôi đã hết yêu cô rồi.- Long cười khẩy.

- Nói dối.- Vân cười.- Anh có dám cá với em không?

- Cái gì?

- Chúng ta làm một phép thử. Anh còn yêu em hay không là biết liền. Dám không?

- Có gì mà không dám. Tôi phải tự lừa dối mình làm gì.

- Vậy nếu anh thua thì sao?

- Chả sao cả. Thua là thua.

- Vậy là đồng ý thử nhé!- Vân cười.

Rồi rất nhanh, cô ghé môi lại gần anh và hôn lên đôi môi đầy men cay của anh. Long mở to mắt, nhưng anh chẳng có phản ứng gì với nụ hôn đó. Môi anh cứ cứng đơ trước nụ hôn táo bạo và đầy cuồng nhiệt ấy.

-------------------------------------

- Này, em tự vào nhé!- Khánh đậu xe trước quán D.R- Hai người hãy nói chuyện đi. Anh phải về phòng khám nữa chứ!

- Em sẽ nói chuyện với anh ấy.- Cô gật đầu- Anh cứ về đi.

Và cô tự tin quay đầu bước vào quán. Quán vắng tanh, không có người. Nhưng rồi cô nhận ra sự hiện diện của hai người nữa, họ ngồi ở một góc khá xa. Nhưng cô đã nhìn thấy họ. Chân cô như chôn chặt xuống đất, mắt dán vào cái khoảnh khắc như một thước phim quay chậm ấy. Họ đang hôn nhau. Cô không còn dám tin vào mắt mình nữa. Dù Long có nói hàng ngàn lời cay đắng thì có lẽ cũng không làm cô đau bằng lúc này. Cô quay ngoắt người, chạy một mạch ra ngoài. Rồi cô đâm sầm vào một ai đó.

- Ơ, đi kiểu gì thế!

- Xin lỗi anh.- Cô đáp và chạy tiếp.

Nhưng người đó đã chộp lấy tay cô và kéo lại, ngạc nhiên:

- Thảo Nhi. Em làm gì ở đây thế? Này, sao em lại khóc?

---------------------------------

Cái khoảnh khắc Nhi vừa quay người bước đi ấy, Long đẩy Vân ra, uống cạn cốc rượu dở và cười khẩy:

- Nhạt…

- Anh có vẻ yêu con bé đó thật nhỉ?

- Cô biến đi, để tôi yên.

Rồi anh rút điện thoại ra, bấm số.

- Mày làm gì mà lề mề thế? Đến muộn là mang xác tao về đấy.

- Sao?- Khánh phanh kít xe lại kinh ngạc- Mày đang ở đâu?

- D.R chứ ở đâu.

- Thảo Nhi đâu?

- Mày chưa uống mà đã say hơn cả tao rồi à? Tao bảo mày đưa cô ấy về cơ mà. Hay lại vất bạn gái tao ở chỗ nào rồi?

- Thảo Nhi đến D.R gặp mày mà. Tao vừa cho cô ấy xuống đó, mới cách đây hai phút thôi chứ mấy.

Long giật mình, đánh rơi cả điện thoại. Anh lao ngay ra ngoài, nhìn trước nhìn sau, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng Nhi đâu. Anh ôm đầu than thầm. Có lẽ nào cô đã chứng kiến cảnh vừa rồi và bỏ đi?

---------------------------

- Đây là quán bạn anh mở đó. Em thấy sao?- Duy tươi cười, cố làm cô vui lên.- Anh đang định mời em đến đây, may sao lại đụng ngay ngoài đường.

- Ừm, cũng được.

- Này, em cãi nhau với bạn trai hay sao mà ủ dột mãi thế? Đi với anh thì phải vui mới được.

- Em vui mà.

- Em nói em biết pha cocktail đúng không?

- Em vẫn đang học thôi.

- Anh cũng mới học, pha được Queen Desert rồi.

- A… loại đó hả, cũng phức tạp lắm đó.- Cô cười.

- Để anh pha thử em xem đạt không nhé!- Duy đề nghị.

- Được thôi, em cũng thích mùi vị của Queen mà.- Cô gật đầu.

Duy đi vào quầy rượu bắt đầu pha chế, rồi lắc lắc, một hồi sau, anh đặt ly rượu vàng óng xuống trước mặt cô.

- Này, cho em đấy, hết buồn nhé!

- Cảm ơn anh.- Cô gật đầu và nhấp một ly.

Mùi hơi chua và cay xộc lên mũi cô, nhưng rồi sau đó, một cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể. Cô cười:

- Anh pha có nghề đấy chứ?

- Anh học pha mỗi loại này, cốt để cho em uống đấy.

- Ôi cảm động quá!- Nhi cười.- Bây giờ em chỉ ước mình có thể được say mà thôi. Say để quên hết mọi chuyện đau khổ đi.

- Muốn say thì uống cái này đi.- Duy rót vào cốc một loại rượu màu đen, xuất xứ từ Tây Ban Nha. Cứ uống đi, hôm nay anh mời em. Nhưng đừng có say quá không anh không đưa em về được đâu nhé!

Duy nói xong câu thì cô đã uống có đến nửa cốc. Lời cảnh báo chẳng có sai, cô mới uống được đến đây thì đầu óc đã quay cuồng và cô bắt đầu mất dần đi sự tỉnh táo.

- Anh đã bảo mà. Thôi say rồi, để anh đưa em về.

- Ai bảo là em say…- Cô lắc đầu gạt tay anh ra- Để em uống hết cho anh xem.

Và thế là cô ngửa cổ uống nốt nửa cốc còn lại. Rồi cô gục xuống bàn trước ánh mắt đang trợn trừng của Duy.

Lên Đầu Trang