watch sexy videos at nza-vids!
Ảnh sex lồn to
HOMEBLOGTRUYỆN
HỌC SINH CHUYỂN LỚP
Xuống Cuối Trang

Kiểu xưng hô ấy chưa dừng lại, nó vang lên đến tận khi tôi về:

-Sư huynh về nhé!
-Ừ, anh về….!

Hẳn nhiên, tôi đang ngồi sau xe Mẹ tôi, còn Cô Hải và Uyên đang đứng ở cổng tiễn hai Mẹ con.

-Ơ, lại anh, là Sư Huynh về….!
-Ờ, Huynh về-Tôi nói lí nhí.

Nhìn màn đối thoại nửa teen nửa kiếm hiệp võ thuật, hai bà Mẹ nhìn nhau cười và chọc quê:

-Có lẽ hai đứa mình làm thông gia mất!
-Con bé nhà mình nó tự nhiên lắm, vô tư thấy sợ.
-Mẹ này, con lớn rồi mà!

Bịn rịn cũng thêm mười phút nữa Mẹ tôi mới chịu chạy xe về, vẫn chưa thôi chọc quê tôi:

-Con bé đó đẹp ha T, lanh lợi nữa, nói chuyện có duyên thật!
-Thôi, Mẹ này, chọc hoài!
-Có khi nào mày tính làm thông gia nhà cô Hải không thế?
-Thôi con xin Mẹ, còn nhà cô Ánh tính sao?

Hồi trước lúc tôi thân với Nguyệt, hai đứa đi đâu cũng dính lấy nhau, hồn nhiên vô tư, đến nỗi hai bà mẹ nhiều khi đùa còn gọi nhau bằng thông gia. Riết rồi thành quen, chứ ban đầu cứ giãy nãy hết cả lên. Giờ lại còn đem con trai đi ghán lung tung nữa.

-Nguyệt hả, Nguyệt thì mẹ đồng ý cả hai tay!
-Thôi, con xin , Mẹ thích thì mai con rước về cho.

Chẳng hiểu Mẹ tôi lâu ngày gặp lại bạn mà vui vẻ hay không, hay là do ý tưởng thông gia từ lâu ăn sâu vào tiềm thức mà bà gập đầu cái rụp, phán một câu xanh rờn:

-Thế thì mai!
-Mai gì cơ ạ!
-Mời Nguyệt đến ăn cơm, con chẳng bảo là gì!
-Hả, nói chơi làm thiệt à Mẹ!
-Quân tử nói được làm được, mai rước Nguyệt về ăn cơm.

Ôi thôi, vậy là ngày mai chính thức rước vợ về dinh rồi. Trước giờ chỉ có chơi chung, nhưng chưa bao giờ Nguyệt ăn cơm một mình ở nhà tôi, thường thì có cả cô Ánh đi chung thì cô nàng mới đi lên. Với lại giờ cũng thuộc loại lớn lỡ cở rồi, không hiểu sao Mẹ tôi lại bắt tôi mời Nguyệt về chứ.


Chap 77: Biệt đội Hóa Học.

Sáng hôm sau bước vào lớp với tâm trạng ngổn ngang, không biết nên bắt đầu từ đâu với Nguyệt. Dự tính ban đầu của tôi sẽ là để cuối giờ học, giữ cô nàng ở lại lâu lâu để còn ngỏ lời mời, tránh tai vách mạch rừng, còn chuyện mời được hay không thì là vấn đề khác nữa. Ấy vậy mà Mẹ tôi đã tỏ ra cao tay ấn, khi tối hôm qua đã chuẩn bị hết mọi thứ, để chứng minh cho tôi thấy sự nghiêm túc:

-Mai nhớ cái gì chưa?
-Dạ, rồi. Mời Nguyệt sang chứ gì, con nhớ rồi mà !
-Anh cứ thờ ơ đi, chắc gì đã làm được!
-Mẹ cứ khinh thường thằng con trai Mẹ vậy, đơn giản thôi mà.

Mẹ tôi nhìn tôi cười, kiểu như khích tướng cho tôi lấy cái sĩ diện hảo lên mà vênh mặt, để rồi nắm cái thóp của tôi:

-Vậy mai tôi chờ xem anh làm ăn thế nào!

Câu nói chí mạng của Mẹ tôi buộc tôi phải dời cái kế hoạch 50-50 ấy sang một bên, để chứng tỏ cho Mẹ tôi thấy rằng, tôi không phải là đứa chỉ có cái miệng khoác lác.

Ngang qua chỗ ngồi của thằng Vũ, trống hoắc, mặc dù theo thông lệ, nó hẳn đã có mặt ở cái bàn này và đang cắm cúi giải bài tập Hóa
tôi đưa cho. Tôi lắc đầu cố xua đi hình ảnh bạo lực mình gây ra, trở về chỗ ngồi ở cuối lớp.

Nguyệt ngồi đó tự bao giờ, đang vui vẻ nói chuyện với thằng Linh vẹo. Sau bữa sinh nhật thằng Vũ, có lẻ tôi đang tự làm xấu đi hình ảnh của mình trong mắt đám bạn. Không có sự thân thiết như thường lệ, mà chỉ là những nụ cười và cái gật đầu khe khẽ dành cho tôi. Nguyệt thì nhìn tôi ánh mắt khác ngày thường, nhìn tôi như sinh vật lạ cho đến khi tôi an tọa bên cạnh.
Khẽ nghiêng qua nhìn cô nàng, gật đầu cười rồi thở dài nằm dài xuống cái bàn, dáng vẻ mệt mỏi và tự trách cái tính sĩ diện hảo:

-Giờ thì vui rồi, này sao mời!

Tôi tảng lơ để mặc mọi việc xung quanh diễn ra, chỉ đến khi Dung khẽ vỗ vai tôi động viên, tôi mới vớt vát được chút sinh khí cho buổi học đầu tuần.

Ngước đầu nhìn lên thì thằng Vũ cũng vừa tới lớp, vẻ mặt nặng nề u ám, trên sống mũi, băng cá nhân dán vắt ngang, làm cho vẻ lãng tử của nó pha chút bụi bặm. Mấy người biết chuyện thì nhìn nó rồi dồn ánh mắt sang tôi:

“ Tác phẩm của mày đấy”.

Điều đó khiến tôi càng cảm thấy có lỗi với nó, không biết về nó ăn nói sao với Ba Mẹ, và cũng chẳng biết nó cảm thấy thế nào với chuyện ngày sinh nhật có thằng tặng nó cú đấm trời giáng.

Nó lừ lừ, để chiếc cặp trên bàn đi thẳng xuống chỗ tôi, một tay giấu ra sau lưng, có lẽ là trả thù chăng. Được thôi, cứ đánh đi cho hả dạ, và đồng thời lương tâm tôi cũng đỡ cắn rứt. Tôi đưa bản mặt của mình lên, sẵn sàng nhận cú đánh trả của nó, coi như là công đạo, nếu xét về tính chất nghiêm trọng thì có lẽ nó phải đánh tôi mấy cú mới gọi là huề cả làng.

Cách tôi vài bước chân, bước vào tư thế thuận lợi để phát đòn, cánh tay đằng sau của nó đưa lên, tôi thản nhiên như không. Nhưng đó không phải là cú đấm , mà là cuốn vở Hóa đập thẳng đầu tôi:

-Kiểm tra!

Tôi ngạc nhiên đến nỗi giật mình, làm theo lời thằng Vũ răm rắp dù cho bối phận của tôi cao hơn nó một bậc. Nhận thấy có gì đó mình yếu hèn, tôi lấy lại sĩ diện, khẽ khoanh tròn vào đánh dấu 1 chỗ sai duy nhất, rồi đưa lại vở cho nó. Cho dù lúc đầu tôi định ghi rõ ra lỗi sai đó là gì. Bản chất của con trai nó vậy, vay cái gì trả cái đó, chứ không liên quan gì đến chuyện khác.

Nó nhận cuốn vở, rồi lẳng lặng trở về bàn. Vậy là sau bao nhiêu ngày phá được chút băng phong trên khuôn mặt thằng Vũ, nay có vẻ khối băng đó đag phục hồi và dày hơn trước kia một chút.

Cảm giác ray rứt của tôi dành cho thằng Vũ kéo dài khắp tiết học. Cảm giác hối hận và có chút gì đó thương cảm gì đó cho thằng bạn. Một thằng có vẻ cứng cõi không quan tâm mọi thứ nhưng tôi cảm giác đó để bao bọc lấy một con người cô đơn, đơn độc. Tạo nên bức tường kiêu ngạo để che giấu đi vẻ yếu mềm bên trong. Chấp nhận trở thành kẻ huyeenh hoang, kiêu ngạo trước mắt mọi người. Trong lớp, nếu nói về người tiếp xúc nhiều nhất của nó là tôi, và cũng là người đầu tiên cho máu nó chảy ngay hôm sinh nhật.

Hai tiết Hóa trôi qua trong sự im lặng, bởi vì tôi không giơ tay, giơ chân thể hiện tài năng với thiên hạ nữa, nên bắt đầu mấy đứa khác bị tra tấn. Nhiều ánh mắt cầu cứu cái bàn ở giữa, với hai con người cứng cựa môn Hóa nhất đều bị từ chối. Tôi thì mãi suy nghĩ, hồn thăng lên mấy tần mây, còn Nguyệt chỉ mỉm cười và có vẻ e dè cô dạy Hóa.

Cuối cùng, hai tiết ác mộng trôi qua với lời phê của cô giáo trong sổ dành riêng cho lớp chọn:

“Giáo viên chủ nhiệm nên có biện pháp với lớp “.

Giờ giải lao, mặc cho đám chiến hữu rủ tôi xuống căn-tin sau khi đã mời thằng Vũ, tôi uể oải nằm dài ra bàn, mặc kệ cho đám chúng nó giục ra sao. Tôi biết thừa cái âm mưu làm lành dùm này, nhưng thông cảm nhé, chuyện tao gây ra, tao tự giải quyết.
Nguyệt ngồi bên cạnh, có vẻ cũng không chịu đi chung với đám chiến hữu của tôi, nhìn tôi thở dài:

-Sao, hối hận à!
-Ừ….mà sao biết?
-Chơi với nhau từ bé, có bao giờ thấy đánh nhau hay gây gổ đâu….!

Mặc dù tôi đã đánh nhau hai lần khi Nguyệt vắng mặt, nhưng hầu như là bị ép. Lần thứ nhất là tay đôi thằng Huy vì bị chèn ép, lần thứ hai là bị xúc phạm cái tình bạn mới gây dựng- theo tôi nghĩ thế bụp thằng Vũ. Còn mấy lần còn bé tí thì có đánh nhau, nhưng chỉ gọi là kỉ niệm thiếu thời thôi, không được tính.

-Ừ…..!
-Mà sao lại đánh Vũ!
-Tức thôi, vì nó cứ vô cảm trước sự quan tâm của mọi người.

Đối với Nguyệt, hầu như tôi chẳng thể giấu được điều gì, ngoại trừ cái vụ cơm trưa hôm nay.

-Hơ, con trai hay nhỉ!
-Ừ- Nói rồi tôi thả lỏng hai tay ra mặt bàn, nằm như một thằng bị đá đè vậy.

Nguyệt nhìn tôi, khẽ cười rồi quay qua lôi cái mp3 quen thuộc của tôi ra nghe Nhạc, vu vơ hát theo bài những ca khúc trong cái máy của tôi.

Đúng như linh cảm của toàn thể lớp, hai tiết sau là tiết Toán của thầy chủ nhiệm. Vừa lật cuốn sổ đầu bài lúc cuối giờ để ghi chú cho tiết học hôm nay, mặt thầy lập tức đanh lại trước dòng chữ của cô dạy Hóa để lại.

-Linh, đứng dậy!-Thầy tôi nghiêm nghị làm thằng bạn Vẹo luống cuống.
-Thế này là sao!
-Dạ…….thưa thầy!

Thằng bạn tôi trình bày đầy đủ lí do, kèm thêm “ bài khó quá” hi vọng thầy tôi giảm hỏa khí đang chuẩn bị bùng phát. Thầy tôi bình thường vui vẻ lắm, cũng hay pha trò, nhưng lại rất nghiêm nghị, khi nghe việc học tập của lớp sa sút.

-Rồi, giờ sẽ như thế này, bắt cặp học kèm.!

Nói là làm, vậy là chúng tôi phải hoãn cái thời gian sung sướng được trở về nhà mà ráng ngồi lại nghe thầy phổ biến. Ngoài giờ học, lớp tôi chia ra bắt cặp để kèm nhau học tất cả các môn, trước tiên là môn Hóa. Nhưng kèm theo hình thức kim tự tháp. Người học lực tốt nhất sẽ kèm cho ba bạn ở dưới học, và ba bạn ấy sẽ kèm cho chín bạn dưới nữa. Vừa tiết kiệm công sức, vừa có tính ganh đua. Năm mươi tám người, mười hai người một nhóm thì sẽ có năm nhóm. Nhóm còn lại sẽ phụ trách mười người.

Rồi lục tục tìm năm ứng cử viên đội trưởng: Tôi, Nguyệt, Dung, Linh Vẹo và Hà. Mấy thằng chiến hữu còn lại của tôi đương nhiên ùa vào nhóm tôi hết. Vì biết tính nết của nhau, và rõ học lực nên việc nhờ vả đỡ phải e ngại và dễ dàng trong việc truyền kiến thức. Riêng Vũ thì thuộc nhóm thằng Hà.

-Em có ý kiến-Dung đứng lên.
-Sao vậy Dung?
-Em đề nghị đổi bạn Vũ sang nhóm của bạn T.
-Lý do?
-Vì bạn T cũng đang kèm cho bạn Vũ nên đưa luôn vào nhóm cho tiện ạ.

Trước ý kiến không thể chỉnh vì mất chuẩn, vậy là Vũ vào nhóm tôi, thay cho một bạn gái khác. Thầy tôi còn khéo léo kích động tinh thần bằng cách, bàn bạc với cô dạy Hóa cho lớp tôi thi đua. Và phân lại sơ đồ lớp dành riêng cho môn Hóa.

Tôi và nó đều thừa biết rằng cái ý kiến của cô bí thư lớp không chỉ đơn giản có thế, hẳn là Nàng muốn nhân cơ hội này để tôi và thằng Vũ có dịp tiếp xúc, xóa bỏ hận thù hôm thứ bảy do tôi gây ra đây mà.

Vậy là thằng Vũ trở thành tả tướng quân của tôi, cạnh hữu tướng quân Kiên cận. Còn lại các sĩ tốt bao gồm: Trang, Hưởng đù, Phong Mập, Tuấn Anh, Nhân đen, Bình boong. Coi như ưu thế vượt trội hoàn toàn so với nhóm khác, về tinh thần cũng như sự hung hăng sĩ diện hảo.
Bước ra về sau khi nói chuyện với Dung, tôi thầm cảm ơn Nàng đã tế nhị sắp đặt cho tôi có cơ hội ân đền oán trả với thằng Vũ. Tôi chỉ chờ nàng khuất sau nhà xe là ba chân bốn cẳng chạy ra bến xe Bus thực hiện cái nhiệm vụ chữ Hiếu với Mẹ mình.

-Nguyệt, ra đây nói nè.-Khéo léo tách thằng Nhân ra góc.
-Gì thế T?
-Ờ…Mẹ mình!
-Bác làm sao hả?
-Không, ờ…thì Mẹ mình muốn mời Nguyệt ăn cơm trưa!

Với tôi thì hơi khó khăn, chứ Nguyệt thì bình thường. Vì ít nhất hai gia đình cũng chơi thân và qua lại thường xuyên, hơn nữa Nguyệt cũng quý Mẹ tôi. Chỉ là trước giờ Nguyệt chưa từng một lần một mình dùng cơm với nhà tôi cả.
Khẽ đăm chiêu :

-Nhưng mà mình phải xin phép Mẹ mình đã!
-Ừ, vậy được, mình hộ tống về xin cô Ánh.

Thực lòng tôi cũng chẳng phải tốt bụng gì cả, chẳng qua là để giữ chữ Tín với Mẹ tôi nên mới phải hộ tống Nguyệt về nhà. Hiển nhiên cô Ánh đồng ý ngay tức khắc, lúc đi cô còn dặn dò tôi:

-Đi ăn rồi trả Nguyệt về cho cô nhé!
-Dạ, cô yên tâm, ăn xong cháu đuổi về liền.

Nguyệt đấm vào lưng tôi cái muốn bể lồng phổi. Cho chừa cái tật không hiếu khách. Ấy vậy không biết sao, đến nhà tôi, cô nàng lại bẽn lẽn, đi sau tôi một khúc.

Đẩy cánh cổng gỗ phủ đầy dây leo theo kiểu vẻ cổ xưa, Mẹ tôi đã ngồi ở phòng khách chờ từ lúc nào. Ban đầu Nguyệt còn khuất sau đám dâm bụt cao quá đầu người, tưởng thằng con trai thất bại, Mẹ tôi đã phán xanh rờn:

-Chỉ được cái miệng là tài!
Tôi nhăn mặt đưa tay lên miệng, khẽ làm dấu Mẹ đừng nói to tránh cho Nguyệt nghe được, rồi quay qua:
-Lẹ lên, để mẹ chồng chờ cơm à.

Lại điệu bộ bẽn lẽn đi nhẹ nói khẽ cười duyên, cô nàng đúng thật như cô dâu về ra mắt mẹ chồng vậy. Mẹ tôi nhìn thấy Nguyệt vậy thì nở nụ cười nhìn tôi ra vẻ vừa ý lắm.

Bữa cơm trưa đó, Mẹ tôi nói chuyện vui vẻ hơn thường lệ, bởi thường chỉ có hai Mẹ con nên đôi khi yên tĩnh mà ăn.

-Thằng trời đánh này lên lớp có nghịch không con?
-Dạ, hơi hơi ạ.

Mẹ tôi quay qua lườm tôi ngay, vì hiểu cái hơi hơi ấy thì thực tế nó như thế nào.

-Đấy, con xem từng này tuổi rồi mà như thằng con nít ấy!

Tôi tảng lơ gắp thức ăn cho hai người rối rít, mặc cho Nguyệt cứ nhìn tôi mà cười tủm tỉm.

Không hiểu sao,mẹ tôi lại xưng con với bạn tôi, vì bình thường toàn gọi là cháu. Không biết là tính kí hôn ước thông gia hai nhà, hay là vì tình thân coi Nguyệt như con cái trong nhà nữa. Khẽ nhìn mẹ tôi với ánh mắt hơi hơi bức bối vì toàn chê con trai trước mặt khách:

-Mẹ, ăn đi không nguội giờ!
-Không phải đánh trống lảng, Nguyệt chứ có phải ai đâu!

Lần này là hai đứa tôi nhìn nhau đỏ mặt, để mặc Mẹ tôi cười mỉm một mình. Thẩn thờ và đầy bất ngờ với ngụ ý của những người lớn tuổi. Hai đứa tôi cắm cúi ăn hết bữa cơm mà tuyệt nhiên chẳng đả động gì nhau.


Chap 78: Cá cược.

Tôi và Nguyệt trầm ngâm, chẳng hiểu cái ý của hai bậc thân sinh có tính làm thông gia hay không mà toàn có những câu nói lẫn hành động đầy ẩn ý, kèm thêm nhiều cái nháy mắt mà hai đứa tôi đều không hiểu là muốn hiểu theo nghĩa nào.

Ngồi ngả lưng ở cái ghế ngoài phòng khách, tai vảnh lên nghe tiếng trò chuyện của Mẹ tôi với Nguyệt dưới nhà. Chẳng hiểu là hôm nay Mẹ tôi nghĩ cái gì, và có phải vui vì có Nguyệt không mà đuổi tôi lên nhà trên, chứ bình thường tôi phải rửa bát rồi.

-Rảnh cứ ghé nhà cô chơi nhé!
-Dạ, cháu biết rồi.-Nguyệt vui vẻ chào Mẹ tôi, chẳng hề có gì ngại ngùng như lúc đầu.
-T đưa Nguyệt về cho đàng hoàng!-Mẹ tôi nhắc nhở tôi nghiêm túc.

Chẳng hiểu cô Ánh với Mẹ tôi bàn bạc ăn ý đến đâu, hay chỉ là ngẫu nhiên, người thì nhắc đưa đi toàn vẹn, người thì bảo đưa về cho lành lặn. Lắc đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi đẩy cái cổng gỗ khép hờ, đưa Nguyệt xuống quán cà phê thằng bạn ngồi.

-Hôm nay không biết có chuyện gì?
-Ừ, chẳng biết nữa?
-Hai bà Mẹ không biết đang làm cái gì đây!

Cả hai đứa đăm chiêu để cố tìm cho một lý do để giải thích chuyện bữa cơm hôm nay. Cố nghĩ mãi nhưng chẳng đủ thâm nho để hiểu nổi tâm ý của hai người lớn, hai đứa tôi trở về chuyện học sinh thường nhật.

-Bữa trước, Dung với Nguyệt nói gì vậy?
-Lúc nào!
-Căn-tin đó!
-À….ừ…!

Nguyệt mỉm cười trước sự tò mò của tôi, khẽ nheo mắt ra ý chọc ghẹo, vì biết thừa rằng tôi muốn biết thực ra Dung muốn tìm hiểu gì ở tôi.

-Chỉ vậy thôi!
-Chỉ vậy thôi sao, vậy sao hai người…..
-Hai người sao?
-Không, không có gì.

Vậy là đúng như dự đoán, Dung muốn hỏi Nguyệt về những kỉ niệm của tôi hồi nhỏ. Đó là những lần đi đá bóng đến tối mịt, hay những lần đi rước cô dâu, và cả lần đổi kem bằng ve chai. Cái tôi băn khoăn nhất là nếu Dung biết được như thế, ít nhất cũng phải có gì đó gọi là “ghen” đối với Nguyệt chứ, ấy vậy mà hai cô nàng này vẫn vui vẻ cười đùa với nhau, thật là nghịch lý hoàn toàn.

-Nghĩ cái gì đó ông tướng!
-Không, không có gì!

Buổi chiều hôm đó, kết thúc trong trận đá banh gay cấn tranh giải thường nhật giữa hai xóm. Tôi vẫn quần đùi áo số đúng chất, nhưng phải về bắt gôn vì chân còn đau. Đúng là sinh ra chỉ có cái chân là linh hoạt, chứ tay chụp gôn thì tôi chịu. Bởi thế mà khi kết thúc trận đấu, bên xóm tôi thua tận sáu trái. Trận thua đậm nhất lịch sử đối đầu Derby Xóm.

Ngồi tựa lưng vào gốc cây quen thuộc, đưa ánh mắt ra ngắm chiều tà dương với Nhân đen và Nguyệt, cả ba đứa đều thả hồn mình hòa vào tự nhiên, thư thái. Gió vẫn thổi lùa vào từng thớ thịt mát rượi.

-Mày tính sao với thằng Vũ!
-Chẳng biết nữa!
-Mày không biết nữa là sao, mày tính khi nào xin lỗi nó.

Thở dài và lảng tránh, hiển nhiên tôi biết mình sai, nhưng trong lòng cũng không thể tìm ra một cách giải quyết cho thỏa đáng. Chính vì thế tôi phớt lờ đi câu hỏi của thằng Nhân, cũng như phớt lờ đi tảng đá đè trong lòng. Thà rằng thằng Vũ nó trả lại những gì đã vay của tôi thì đỡ hơn là cách mà nó đang thể hiện “ chẳng có chuyện gì đáng để tâm cả”.

-Về đi!

Vắt cái áo ngang vai, phủi mấy cọng cỏ may dính ở quần, tôi bước đi thẳng, chẳng chờ hai đứa bạn như bình thường.
-Thôi thì cố dạy nó cho bù đắp vậy!
Tôi nói khẽ qua kẽ răng, ngay lập tức, tiếng nói bị gió cuốn đi. Hiển nhiên, lời tôi hứa không phải là lời nói gió bay, có vay có trả, huống gì thật sự tôi bắt đầu coi thằng Vũ là bạn dần dần.

Vừa khẽ đặt cái balo xuống bàn, tính tót lên chỗ Dung thì thằng Phong mập từ đâu đã bưng chậu nước rửa tay, vừa chạy vừa la bài hãi, làm nước bắn tung tóe ngay cửa lớp:

-Cháy, cháy nhà….!
-Ở đâu, cháy đâu, cả lớp tôi nhao nhao lên.

Anh em chiến hữu tôi xông ra ngay chỗ thằng mập, chộp lấy nó hỏi han vồ vập:

-Ở đâu, bao giờ, sao cháy?
-Tầng một, mới nãy, đẹp!
-Sao đẹp lại cháy?
-Gái…….gái đẹp.!-Thằng mập thở hổn hển.

Cả đám chúng tôi hè thằng mập ra mà đánh, hóa ra thằng bạn đi múc nước có ngắm hay tăm tia được bé nào ở trên tầng một, chắc là khối lớp mười, nên mới tá hỏa cấp tốc về báo tín.

-Đẹp không?-Hưởng đù hắng giọng.
-Đẹp, tóc lá, khuôn mặt đẹp tuyệt vời nói chung là number…ớ!
-Tự nhiên ớ…number ớ là gì-Hưởng đù cú đầu thằng mập.
-Kia kìa.-Thằng mập lắp bắp.

Cả đám nhìn theo ngón tay thằng mập chỉ ra phía cầu thang. Cô bé mặc đồ giản dị nhưng trông không kém phần xinh đẹp. Anh em ngỡ ngàng một, chứ tôi thì ngỡ ngàng tới mười. Hóa ra người mà thằng Mập tá hỏa lại là cô tiểu sư muội.

Đám bạn chẳng ai nói ai, xô đẩy để chọn góc độ nhìn qua hai cái cây thông trước mặt, để nhìn rõ dung nhan của Uyên. Cô bé vẫn vô tư ngồi nói chuyện với bạn tuyệt nhiên không biết gì về gần chục đôi mắt đang dán chặt từng hành động cử chỉ của cô bé.

Phải nói thật là tôi tiếp xúc với Uyên trước rồi, chứ không cũng phải há hốc mồm như tụi bạn thôi. Chỉ nhìn một cách vu vơ, tranh thủ nạp hình ảnh vào bộ não. Để tỏ vẻ rằng mình không phải là kẻ mê gái như chúng mày đâu.

-Giờ sao!
-Sao là sao?
-Thằng nào ra đầu tiên-Phong mập ồn ào.
-Ra đầu tiên là sao?
-Ra làm quen rồi dẫn về đây, hoặc phải có thông tin về cô bé đó.
-Làm không công à-Tôi cười mỉm.
-Đứa nào làm được thì được anh em còn lại bao một tuần nước.
-Ok-Thằng nào thằng nấy cũng đồng ý.

Tôi không dại gì mà từ chối, hiển nhiên vì tôi và bé Uyên đã quen trước nên tất nhiên, nó cũng không nhẫn tâm hay mắc bệnh đãng trí để quên sư huynh của nó chứ. Yên tâm và nắm chắc phần thắng, cả đám dõi mắt theo thằng mập hầm hố đi ra ghế đá chỗ mục tiêu đang ngồi. Độc thoại được mấy câu, bé Uyên đã lắc đầu quầy quậy. Cả đám chúng tôi ôm đầu cười lăn cười bò.

Thằng Hưởng và Linh vẹo cũng chẳng khá gì hơn thằng mập, cũng chỉ nhỉnh hơn được cỡ một phút, rồi cũng vác bộ mặt của kẻ bại trận về. Tới lượt tôi.
-Ế mày, ráng làm cho tốt, không là mục tiêu giận về đó!
-Khéo lo, trùm tán gái đây!
-Mày mà không được thì hai kèo, trùm với boss cái gì.

Tôi cười mỉm và túc tắc đi về hướng ghế đá nãy giờ ba thằng bạn tôi đã phơi xác pháo. Chỉ có Uyên và một cô bé cùng lớp đang ngồi tán dóc. Tất nhiên tôi không dại gì mà làm lộ ra, tôi và ba thằng lúc nãy cùng một đám cả. Vừa bước chầm chậm qua mặt hai đứa nhóc, vừa vái trời sao cho tiểu sư muội của tôi đừng mắc bệnh đãng trí.

-Sư huynh………muội nè!- Tôi chỉ chờ có thế thôi, mừng húm trong lòng.
-Ồ, thật tình cờ và thật bất ngờ, Tiểu sư muội à!
-Hehe, tình cờ thật, sáng giờ toàn tình cờ-Uyên nói vu vơ thôi, chứ chẳng có ý nghi ngờ tôi.

Nhưng hễ kẻ có âm mưu thường hay chột dạ, mồ hôi bắt đầu toát ra, lỡ con bé nghĩ rằng sư huynh đáng kính cùng một lũ với ba thằng lưu manh ban sáng, giận mà bỏ về là toi tôi ngay. Khẽ hắng giọng:

-Tình cờ gặp thôi, tiểu sư muội chưa vào lớp sao?-Nói xong mới biết mình ngu.
-Còn sớm mà sư huynh, mười phút nữa. Huynh ngồi xuống đây với muội.
-À, ừ…cũng được!

Tôi vừa ngồi vừa nói chuyện và hỏi han Uyên, đồng thời giơ cái ngón tay number one về phía đám bạn. Chắc hẳn chúng nó phải gào rú, mà bực tức lẫn ganh tỵ với tôi.

-Huynh học mệt không?
-Không biết có mệt không mà người oải quá!
-Sao vậy Huynh?
-Chán học chứ sao!

Tiểu sư muội nhìn tôi một hồi lâu, phát hiện tôi cười mỉm, nụ cười ấy là nụ cười chiến thắng chứ không có ý gì khác.

-Huynh xạo muội quá.
Phải nói tiểu sư muội này tính cách có vẻ hơi hơi giống Nguyệt, vừa nó là đưa tay bụp vào lưng tôi liền.

-Ơ, mà sáng nay lạ lắm!
-Lạ gì cơ?
-Sáng nay có ba anh nào đó đến hỏi muội, người thì bảo là làm quen, người thì đến hỏi tên, người thì đến hỏi cái gì đó. Giờ muội gặp Huynh nữa.
-Ối dào, mấy thằng………rảnh hơi ấy mà!
-Ừ, hì hì.
-Ờ, thôi Huynh về lớp, huynh quên mất làm trực nhật.

Chẳng chờ cô sư muội trả giá, tôi phóng chân tót thẳng lên hành lang, tránh bại lộ hành tung. Cũng hơi hối hận vì chửi ba thằng bạn và đánh đồng mình vào loại rảnh hơi. Tí nữa thì bại lộ hết.

-Ngon lành mày!
-Ghê mày, trùm rồi.

Tôi cười toe toét, khai sạch sành sanh những gì tôi biết, tên, lớp, nhà, có mấy anh chị em.. Chỉ đủ để bọn bạn tôi thỏa mãn và không đa nghi vì sao biết nhiều thế. Giơ ngón tay Victoria ra trước khi nó bị bàn tay ai đó chụp lại, bẻ ngược ra đau điếng.

-Lại đi tán gái hả?
-Không, không, có đâu……..!
-Thế vừa nãy là gì?
-Có đâu, á, á…..rồi rồi, khai , xin khai thưa bà!

Dung nhìn tôi quắc mắt, ánh mắt sắc lẹm quét qua đám bạn, làm cho chúng khiếp sợ mà lui ngay, mở rộng khoảng cách, tránh xa người phụ nữ đang ghen.

-Giờ giải thích sao đây!
-Nhỏ thôi, lộ hết.
-Không nhỏ gì hết, tôi ghét cái thái độ!
-Con bé em họ thôi, mấy đứa này đòi tán.

Tôi chỉ tay vào đám bạn, hi vọng cơn tam bành sẽ được chia đều ra, anh em có hoạn nạn thì cùng gánh.
-Thật em họ không, Dung không tin lắm!

Hè hè, đổi từ Tôi qua Dung thì tôi biết lửa đã hạ ít nhiều, giở ngay cái gọi là thủ đoạn ra bồi thêm mấy nhát.

-Chẳng ai lại ngu đi bỏ Tiên nữ để yêu người thường cả.

Đủ nhỏ để cho Nàng nghe, khuôn mặt Dung dịu lại, tuy rằng vẫn còn hơi giận:

-Lần này tha nhé, lần sau nữa là không xong đâu đấy!
-Biết rồi mà, không nghịch dại nữa.
-Ờ, giờ thì vào chỉ bài cho Vũ kìa.

Theo hướng tay của Dung, Vũ ngồi ở chỗ tôi và đang hỏi bài Nguyệt, chắc chờ tôi lâu quá đây mà. Lắc đầu thầm than khổ với nàng vì không biết xử sự sao với thằng để tự này ra sao. Nàng chỉ nhẹ nhàng cười:

-Cái gì tới rồi cũng tới, đi vào đi nè.!

Ừ thì thôi vậy, cái gì tới rồi sẽ tới, đệ tử, sư phụ tới đây!


CHAP 79: MR.XIN LỖI.

Dung đẩy tôi vào lớp và gửi vào tôi ánh mắt kiên định lẫn cổ vũ, tôi hít một hơi dài, đi về cái bàn nơi mình. Vũ và Nguyệt cùng ngước nhìn tôi, Nguyệt mỉm cười rồi tiếp tục chỉ tiếp bài cho mấy đứa bên cạnh, để lại tôi với thằng Vũ chết đứng nhìn nhau. Khẽ đứng dậy, nó định bước ra trả lại chổ ngồi cho tôi.

-Ờ, ngồi xuống đi….!

Nó vẫn đứng đó, chắc tưởng nghe nhầm:

-Để Nguyệt chỉ hết bài đi!

Tôi dùng chính cái kiểu trống không để nói với nó, nhưng ít nhất với chỉnh bản thân mình, coi như là sự nhượng bộ nhất định, thằng Vũ cũng cảm thấy vậy, và Nguyệt cũng hiểu tính tôi cũng biết vậy. Cô nàng mỉm cười và nói với Vũ:

---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite Admin. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
Admin - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------

-Cứ ngồi xuống, mình chỉ bài cho bạn rồi làm gì thì làm!

Tôi nhìn Nguyệt ra vẻ cảm ơn, và chăm chú nhìn vào thằng Vũ. Nó không hề tự cao tự đại trong chuyện học, hễ có gì không hiểu, hay gặp dạng chưa học là nó hỏi ngay, không chần chừ. Gặp thằng sĩ diện hảo như tôi thì xong lâu rồi, giấu dốt cho bằng được.

Trống đánh vào học, thằng Vũ không còn lí do nào để ở lại, bước qua tôi trở về chỗ ngồi quen thuộc của nó. Chỉ khác là trước đó nó có quay lại nói với Nguyệt:

-Cảm ơn Nguyệt nhé!

Ngồi xuống cạnh Nguyệt, tôi khẽ vỗ vai cô bạn:

-Thích nhé, có người cảm ơn kìa!
-Xìa xìa, bình thường mà!
-Bình thường sao đỏ mặt!
-Chọc quê thì đỏ thôi!

Tôi cười được một chút trước khi trải qua hai tiết học tiếp theo trong đau khổ. Chỉ khi nào trống đánh nghỉ giải lao thì tôi mới thả lỏng các cơ đã căng cứng vì tập trung. Thả rầm cái lưng dựa vào bức tường mát lạnh đằng sau lưng, khẽ ngắm nhìn Dung từ đằng sau.

-Cho em gặp anh T ạ!

Cả lớp chúng tôi đổ dồn ra cửa, nơi tiểu sư muội của tôi đang đứng, cuốn sách vật lý được hai cánh tay ôm gọn trước ngực. Biết ngay là con bé đến hỏi bài, chẳng ngờ là nó dạn đến nỗi thế này thôi.
Lục đục đi ra trong tiếng xì xào của đám bạn:

-Ai xinh vậy mày?
-Ai vậy? Bé nào vậy?.

Dung khẽ nhìn tôi, nhíu mày, nhắc tới lời cảnh cáo buổi sáng. Tôi lạnh xương sống vừa đi vừa một hai khẳng định:

-Em họ tao!
-Em họ tao, tao làm mai cho mày nhé !

Phải vất vả lắm trước mấy lời nói kéo lại hỏi han, tôi đứng ở cửa lớp, Uyên khẽ dịch ra đằng sau, ít nhất cũng có mấy cái song cửa che bớt mặt cho đám lớp tôi đỡ ồn ào.

-Có việc gì vậy em?
-Là gì?-Uyên khẽ nheo mắt.
-Ờ…tiểu sư muội!
-Hờ hờ, xuống hỏi anh bài Lý này!

Khóa lớp 10 sau chúng tôi học chương trình cải cách, nói chung là theo yêu cầu của Bộ giáo dục thì nhiều cái sẽ được thêm vào, nhiều cái sẽ được bớt ra. Nhưng nói chung là kiến thức thì bổ sung, chẳng thế mà cuốn sách nó to ra hơn sao. May mà Lí tôi học cũng cứng, tuy không thể một tay che trời như Hóa nhưng cũng thuộc loại đáng gờm nên dễ dàng chỉ chỗ khúc mắc cho tiểu sư muội.
Phong mập từ đâu tót ra, giả bộ hỏi han tôi, nhưng thực chất thì tôi biết rõ, bằng chứng xác đáng nhất là mặt nó dán chặt lên khuôn mặt của sư muội tôi, mặc cho con bé mặt mũi đỏ gay ra vì ngại.

-Ơ, anh này sáng……
-Sáng sao…….ơ?-Tôi giật mình.

Phong mập cũng giật mình, nhanh tay giật cuốn vở trên tay tôi, biến vào lớp, quay mặt sang Kiên cận nói chuyện, chứ chẳng dám quay lại ngắm Uyên nữa. Lộ mất mánh rồi cái thằng lanh chanh.
Uyên đưa mắt vào lớp tôi bắt gặp Hưởng đù cạnh cửa sổ, Linh vẹo lớp trưởng bàn cuối cùng, quay lại đưa con mắt lưu ly nhìn tôi:

-Á à, vậy là sáng nay….!
-Không huynh không liên quan!
-Không liên quan, chưa đánh mà khai nhé.!

Thôi xong, một phút lỡ miệng mà hại cái thân, kiểu này chắc là bị ăn quả giận rồi.

-Dám đem muội ra làm trò nghịch, huynh được lắm.
-Không,…….ờ, chẳng qua.
-Hờ hờ, nhớ đó, muội sẽ trả đũa.

Nói rồi cô bé quay lại về phía cầu thang bước xuống sân trường, sau khi để lại tôi một nụ cười nham hiểm. Ít nhất cũng không giận tôi là được.

-Kịch…..ào!

Hai tiếng động rất nhanh , kế bên nhau làm tôi phải quay đầu lại. Chỉ thấy một cảnh tượng như vừa trải qua cơn đánh nhau kịch liệt vậy. Áo tiểu sư muội ướt sạch một bên, đất văng lên làm bẩn một bên. Chẳng là thằng Hà lớp tôi đi múc nước cho giáo viên rửa tay hai tiết sau, chẳng hiểu thế nào mà lại va phải Uyên. Nó đang long ngóng đỡ Uyên dậy.

-Sao không em? Anh……
-Dạ, không sao, nhưng áo bẩn mất rồi, ướt nữa.!

Dang tay bên phần bị ướt, Uyên nhìn nó với vẻ khó chịu. Càng làm thằng Hà nghệt mặt ra, dù trước đó có vẻ đã bị sắc đẹp Uyên công phá ít nhiều.

-Ờ, anh xin lỗi, tại anh không để ý.
-Dạ không sao…!
-Anh xin lỗi nhé…!
-Em đã nói không sao rồi mà!

Uyên khẽ phủi mấy bụi bận bám bên áo, vẻ mặt đang băn khoăn không biết tính sao. Tôi đi xuống cầu thang dẫn xuống chỗ tai nạn, hỏi han cho có lệ, rồi nháy mắt thằng Hà. Nó nãy giờ đứng chết trân, chẳng để ý tôi ra hiệu cho nó.
Uyên khẽ chào hai đứa tôi rồi đi ra ghế, chắc là lại chỗ mấy đứa bạn. Tôi huých nhẹ lên thằng Hà :

-Cởi áo khoác mày ra!
-Làm gì?
-Làm gì nữa, cởi ra!

Nó làm theo như cái máy, nhưng mà chỉ đúng như tôi bảo, chứ không biết làm gì tiếp theo nhìn tôi băn khoăn.

-Chạy theo đưa áo cho nó!
-Thôi, tao ngại lắm!
-Ngại gì lẹ lên.

Cuối cùng , tôi đưa Phật phải đưa đến Tây thiên, chạy theo Uyên và gọi với cô bé lại.

-Ế, chờ huynh!
-Gì á huynh?
-Muội mặc vào!

Uyên khẽ nhìn rồi khoác cái áo vào, vẻ mặt hình như ưng ý lắm.

-Của ai vậy?
-Của thằng lúc nãy nó va vào muội đó!
-À, của anh Xin Lỗi!
-Anh Xin Lỗi?
-Hì hì, anh ấy tên gì vậy huynh.
-Hà! Sao vậy?
-Nhắn với anh ấy muội cảm ơn nha!

Nói rồi cô bé cười tươi như hoa, cộng thêm đôi môi tươi tắn, như một cái gì ấm áp và sáng chói, phần nào xua đi không khí âm u của bầu trời tháng tám Tây Nguyên.

-Xong rồi đó!
-Ừ, ừ….cảm ơn mày nhé.

Tôi nhìn thằng bạn ngẩn ngơ ngắm về phía ghế đá sân trường mà mỉm cười, chắc có lẽ sét đánh rồi. Thiên lôi gõ sét tình trúng ngay thằng bạn Xin Lỗi của tôi rồi. Và thiên lôi thường đánh nhiều mục tiêu, nên giờ tôi cũng bị sét đánh ngay cửa lớp:

-Cô bé xinh quá ha!
-Ừ, cũng tàm tạm.
-Vậy mà tàm tạm, xạo!
-Vì có người đẹp hơn nữa cơ, tí nữa biết.
-Là ai?
-Đã bảo tí nữa biết cơ mà!
-Không nói là giận á!
-Tí về soi gương là biết!

Tôi cười hì hì trước nụ cười hơi ngại ngùng của nàng. Cho dù những lời hoa mỹ đó có như thế nào thì nó cũng một phần diễn tả nên cảm xúc thật của tôi, và điều đó ít nhiều cũng làm cho Dung biết rằng, với tôi Nàng vẫn là cô nữ sinh đẹp nhất trường cấp ba này.
Nàng khẽ cười và dựa vào lan can, còn tôi thì chống tay xoay mặt ra hướng sân trường. Người ta thường bảo khi yêu hai người cùng nhìn về một hướng, tôi không đồng tình lắm, vì giờ rõ ràng là hai hướng mà yêu thương vẫn ngập tràn đấy thôi.
Nàng lặng im cười và chỉ cười, hầu như lúc nào cũng thế, trừ khi giải quyết mâu thuẫn hay giận hờn gì đó mới có thể nói nhiều với nhau được, còn lúc bình thường thì đa số là cười, không biết cười vì mình không thể lớn để nói chuyện với nhau hay cười vì quá hạnh phúc.

-T này, chuyện của Vũ…
-Ờ, đang đau đầu không biết giải quyết sao…!
-Cứ để tự nhiên được không?
-Cũng không biết nữa, vì chỉ còn cách đó thôi, tính Vũ….nó tự kỷ sao sao ấy.

Nàng nhìn tôi rồi khẽ cười:

-Ừ, không như ai đó, cái miệng dẹo quẻo.
-Đâu có bình thường cơ mà!
-Còn chối nữa sao!
-Dẻo quẻo với cô nướng thôi.

Hai đứa tôi giỡn với nhau thì bắt gặp ngay thằng Vũ đang đi về hướng lớp. Thằng này thiêng thật, nhắc là tới. Điều đáng ngạc nhiên là đi bên nó là Ngữ Yên, cô bạn lâu nay tôi ít gặp. Và điều trái với tự nhiên nhất là cái cảnh hai người đang nói chuyện thân mật với nhau, không hề có sự e ngại như tôi thường thấy mấy lần trước. Phải chăng thằng đệ tử đang theo bước thầy nó tìm hồng nhan tri kỷ và đã thành công.

Nó tiễn Ngữ Yên rồi lững thững đi về lớp. Chạm mặt hai đứa tôi ngay ngoài cửa. Khẽ gật đầu chào rồi lặng lẽ lướt qua.
Chẳng hiểu vì sao,tôi lại gọi giật nó lại:

-Vũ, nói chuyện xíu đi!

Đây là lần đầu tiên tôi yêu cầu nó nói chuyện riêng, phải chăng mọi chuyện đang đi đúng hướng tự nhiên của nó. Thằng Vũ khẽ gật đầu, Dung biết ý cũng chào hai thằng tôi rồi đi vào lớp sau khi vỗ vào vai tôi để tiếp thêm động lực.

-Giải quyết hết đi nào!


Chap 80: Cuộc hẹn lúc 9h

Thằng Vũ lững thửng bước theo tôi ra cạnh cái ghế đá gần lớp tôi nhất, có lẽ ở đây phong cảnh không đẹp và nó cũng chẳng ồn ào để cuốn hút các học sinh khác vào đây ngồi. Trơ trọi và cô độc, nhưng nó là chiếc ghế đá thích hợp cho câu chuyện sắp diễn ra.

Ngồi xuống chắp hai tay nâng cằm lên, tôi cũng chưa phải biết mở miệng bằng cách nào, còn thằng Vũ hiển nhiên vẫn kiệm lời như bình thường.

-Ờ chuyện hôm trước….!
-Chuyện gì?

Câu nói của nó làm tôi như bị cái gì đó chặn ngang ở cổ, khó cho một từ một câu nào được thốt ra. Có lẽ là nó còn giận, hoặc là quá vô cảm để không thèm để ý đến vụ việc vừa rồi.

-À, ờ…bữa sinh nhật, tao …hơi nóng!

Nó vẫn im lặng, để mặc tôi độc thoại một mình:

-Tao, ờ…..xin lỗi mày.!

Nó vẫn lặng im mà không có một cái gì đó gọi là phản ứng, từ những cử chỉ nhỏ nhất, hay cả trên khuôn mặt lãng tử của nó. Kiểu như câu xin lỗi nó đã chuẩn bị để nghe lâu lắm rồi vậy. Với một thằng con trai có tính sĩ diện như tôi, và hầu như những đứa con trai ở lứa tuổi đó, mở miệng “xin lỗi” là một điều gì đó quá xa xỉ. Bởi tính háo thắng, xin lỗi tức là thừa nhận mình sai, thừa nhận mình kém cỏi, nên mặc nhiên nó chẳng bao giờ được thốt ra, nhất là giữa một thằng con trai với một thằng con trai.

Ấy vậy mà, cái hạ mình của tôi cũng chẳng đổi được một tí cảm xúc của thằng Vũ, nó vẫn lặng im nhìn và thở dài. Cuối cùng nó quay sang để lại một câu, như nãy giờ chắc nó đấu tranh tư tưởng:

-Ừ, không sao, tao quên rồi.!
-Ừ, vậy thì tốt.

Nhẹ lòng dù kết quả không tốt đẹp như tôi mong muốn, dù thằng Vũ vẫn còn băng phong mối quan hệ vốn đã tốt đẹp hơn một chút. Tôi mường tượng trong đầu nó sẽ chửi tôi vài câu, kể lể lí do và cuối cùng đồng ý làm lành, vui vẻ hơn trước. Nhưng không, đó không phải là phong cách của người lãng tử, của thằng đệ tử tôi quen.

-Mày vào đội banh chứ?-Tôi mở lời với nó.
-Đội banh?
-Ừ, tao thấy mày đá hay mà!
-Không, tao không đá!

Hơi bất ngờ trước câu trả lời của nó, vì một người đá banh khá như nó, lại chăm chỉ để học nghề từ anh trai, chẳng có lí do nào nó từ chối cả. Vậy lí do là gì?

Tất nhiên tôi cũng chẳng dám hỏi nó về cái lí do đó, sợ rằng nó lại bảo không quan tâm, còn tôi không kiềm chế được dễ lại bụp nó mất. Thở dài vì chiêu mộ hụt nhân tài, tôi ra giọng tiếc rẻ:

-Bao giờ mày muốn đá thì nói tụi tao!
-Ừ, tao biết rồi, hi vọng sẽ là thế!

Rồi nó cũng trầm ngâm. Hai thằng theo đuổi hai suy nghĩ khác nhau, chẳng ai nhìn ai lấy một câu. Ít nhất cũng đủ hiểu rằng lời xin lỗi đã được nói ra, nó chưa đủ để xóa bỏ bức tường im lặng bấy lâu, nhưng ít nhất cũng làm cho bức tường đó lung lay. Chỉ cần sau này có gì đó tốt đẹp hơn thì nó sẽ là tiền đề cho sự phá vỡ bức tường đó để thiết lập sợi dây tình bạn.

-Á……..em trai!

Tiếng nói vọng từ phía bên của tôi, khỏi phải nói tôi cũng thừa biết là ai rồi, cũng đã lâu lắm rồi chưa gặp lại, vậy mà cái điệu bộ thân quen ấy đã xóa nhà đi tất cả.

-Chị đi đâu vậy?
-Mời chị nước đã rồi hãy hỏi!

Tôi chỉ biết lắc đầu cười khổ, giơ cái đồng hồ báo hiệu cho bà Nữ tặc biệt rằng chỉ còn ít phút nữa là tôi phải vào lớp, không thể la cà như bà được.

Khẽ gật đầu và chào thằng Vũ, trước khi nó lặng lẳng đi về lớp, trả lại không gian riêng cho chị em tôi. Tôi chỉ kịp gọi với theo nó:

-Mày có gì khó hiểu hỏi tao, không cần hỏi Nguyệt , chung nhóm mà!

Nó quay lại, và bất ngờ cười:

-Tao biết rồi!

Tôi nghệt mặt ra, này là sao nhỉ? Hạ mình xin lỗi nó không thèm nói gì, giờ nói có câu đã cười rồi, lạ thật.

-Cậu nhóc đó là ai thế, nhìn đẹp trai quá vậy!
-Chị thích không em giới thiệu cho?
-Xí, chị mà thèm….!

Bà chị trề môi nguýt dài, ngồi xuống chỗ thằng Vũ vừa để trống:

-Hôm nay chị lên trường lấy tài liệu của thầy pho-to cho lớp học thêm, đang tính đi về thì gặp em!
-Hè hè, gặp em để bắt nạt à!
-Xí, đang hè, có cái gì đâu mà bắt!

Bà chị Nữ tặc vẫn thế, tính tình bình thường thì vui vẻ , phóng khoáng, nhưng lúc có chuyện cũng tâm tư, tế nhị lắm. Bộ mặt bình thường ấy hôm nay trong đẹp hơn hẳn.

Hai chị em tôi chỉ kịp trao đổi mấy thứ đơn giản trước khi tiếng trống trường báo hiệu vào học lại vang lên. Trước khi đi chỉ kịp bàn bạc cái hẹn:

-Thứ 5 hai tiết, vậy học ở cổng trường nhé!
-Dạ, rồi.!

Chỉ nói thế thôi, bà chị nữ tặc vẫy tay , cười tươi tiễn tôi vào sống tiếp hai tiết đau khổ. Lâu lắm rồi mới gặp, công nhận bà chị Nữ tặc của tôi trông có vẻ đẹp ra, rất năng động nữa.

Mãi nhìn chị Xuyến nên tôi chỉ kịp bước vào lớp trước thầy giáo tôi hai bước chân. May sao thầy tóm hụt cái cổ áo không thì thầy ném tôi ra ngoài lớp mất. Hai tiết học đó, không dám gây rối hay chọc ghẹo, vì thân đã mang tiền án tiền sự mất rồi.
Hai ngày hôm sau trôi qua trong sự im lặng và hồi hộp chờ đợi của tôi với cuộc hẹn với chị Xuyến. Quan trọng hơn, là phải cẩn trọng với Dung. Có nhiều thứ họ thường chia sẻ với người mình yêu thương, nhưng riêng tôi thì tôi ngược lại, giấu sao Nàng không biết thì càng tốt, đơn giản không phải vì tôi không tin Nàng, hay lo sợ Nàng không tin tôi, hay tình cảm của tôi dành cho nàng không đủ lớn, mà là không muốn Nàng suy nghĩ nhiều. Cảm thấy lo lắng khi tôi đi với người con gái khác, người mà ít nhiều có tình cảm với tôi.

Hai ngày học, thằng Vũ cũng đến nhờ tôi chỉ nó học Hóa như thường lệ, tôi tin rằng chắc nó cố gắng nỗ lực nhiều. Nhiều cái nó hỏi, ngay cả tôi cũng phải im lặng suy nghĩ toát mồ hôi mới giải đáp được cho vừa lòng thằng đệ tử cầu toàn này. Tuy việc xin lỗi nó chưa trọn vẹn, nhưng ít nhất từ cái bộ mặt băng phong, nay tiến triển tình bạn giữa hai đứa ít nhất không lệch đường ray như trước. Tình bạn xây từ hai phía mà. Cái an ủi nó đến giờ này có lẽ là tình cảm của nó với Ngữ Yên được tiến thêm một bước mới, có lẽ vì thế mà nó hay cười hơn thường lệ. Và việc nó với Ngữ Yên thỉnh thoảng vẫn đi cùng nhau là một minh chứng.

Khẽ mơ hồ suy nghĩ giữa trận bóng giao hữu lớp tôi với lớp mười. Có lẽ hôm nay gác lại, để hẹn gặp với chị Xuyến. Lí do thì tất nhiên đã chuẩn bị trước, cái chân của tôi, mặc dù đã cử động lại bình thường, nhưng ai biết đấy là đâu. Có chăng thì chỉ thắc mắc sao thằng Linh cũng chấn thương mà sao giờ nó đã khỏe như voi thế kia rồi.

Đúng 8h30 trống kết thúc hai tiết học nhàn hạn thứ 5 vang lên, cả lớp tôi ùa ra toán loạn. Hội chiến hữu đá banh nhanh chóng vây quanh tôi để bàn bạc như thường lệ. Nhẫn tâm tôi cắt ngang khí thế:

-Chân tao đau, xin phép về trước!
-Gì mày, đau gì, đá đi.

Sau một hồi nì nèo, vẻ mặt giả bộ lẫn đã cố gắng hết sức của tôi không thuyên giảm, chúng bạn chuyển qua bắt tôi phải đi cổ vũ.

-Thôi, tao mà xem khác gì bị tra tấn, để tao về đi, mệt quá!

Thế là qua ải thứ nhất, đến ải Mỹ nhân mới là khốn khổ, Nguyệt thì không nói gì, nhưng chỉ nhìn tôi với ánh mắt nghi kỵ, còn Dung thì:

-Sao không đá banh?
-Chân đau nè!
-Ở lại xem với Dung, đi, đi mà!

Anh Hùng khó qua ải mỹ nhân, nhưng hôm nay rõ ràng tôi không thuộc người anh hùng, chân tiểu nhân đành phải giở dọng dẻo quẹo:

-Thôi, hôm nay mệt quá, cô nương xem một mình đi. Bữa nào hồi phục, tại hạ sẽ đá hết sức cho cô nương cổ vũ.

Dung phịu má, vẻ không vừa lòng, miễn cưỡng để tôi về, nhưng không quên với theo.

-Nhớ nha!

Tôi lắc đầu cười khổ, có khi giấu giấu diếm diếm như thế này, bại lộ ra thì vô phương bào chữa. Nhưng lúc này tôi cần gặp chị Xuyến hơn bao giờ hết. Đơn giản tôi cần lời khuyên của chị cho vụ thằng Vũ. Ít nhiều chị Xuyến cũng đã tư vấn cho tôi, và chị cũng nhiều kinh nghiệm. Đã lâu lắm rồi hai chị em tôi cũng chưa đi chơi cùng với nhau.

Dáo dác chờ ở cổng trường thêm 15’, thêm 15’ vượt ải, cuối cùng chị Xuyến cũng có mặt. Bà chị Nữ Tặc cột tóc đuôi gà, để luồn qua cái nón lưỡi trai jean phá cách, quần jean và áo sơ-mi ca-rô sọc đỏ làm tôn lên vẻ nữ tính nhưng không làm phai đi nét quyến rũ.

-Mới từ nhà thầy ra này!
-Em tưởng chị quên!
-Giờ đi đâu đây, bà chị?
-Ăn kem nha!

Vậy là tôi đành mặc cho bà dẫn đi lòng vòng qua mấy con hẻm, để tới cái nơi bà gọi là “ thiên đường mát lạnh” của riêng bà chị này. Cái chân giả đau của tôi lần này thì đau thật bởi phải đi xa quá, mỏi nhừ.

Lên Đầu Trang