watch sexy videos at nza-vids!
Ảnh sex lồn to
HOMEBLOGTRUYỆN
SAY NẮNG GIA SƯ
Xuống Cuối Trang

Sáng hôm nay là ngày mình đi học và em gia sư cũng ở dưới quê lên. Học kì này mình đăng kí học buổi sáng và buối chiều tối mình sẽ đi dạy thêm, nếu mình được nhận. Chiều hôm nay mình có hẹn với chị ở trung tâm dạy kèm, mình sẽ nhận giấy giới thiệu, nộp % rồi có lớp dạy.

Sáng này mình dạy sớm lắm, tối hôm qua mình nghĩ đang ôm em gia sư và ngủ ngon lành, mình nhận được tin nhắn của em gia sư đúng 4h30: ‘dậy đi học đi heo, ngủ cho cố trễ học’, mình cười khi thấy tin nhắn, nghe em nói tối qua là sáng hôm nay chắc 6h em tới sài gòn, em đi xe sáng cho khỏi say xe vì xe chạy nhanh không phải dừng nhiều.

Bây giờ là 5h sáng, mình quyết định ra đón em 1 cách bất ngờ, mình nghĩ tới lúc em ngạc nhiên khi thấy mình, cái xe em hay đi nó thả em ở cái chỗ lần trước mình đón em rồi. Mình thay đồ, đánh răng rồi để lại tờ giấy cho mẹ mình, nói là mình đi học, mẹ mình cũng biết là hôm nay mình đi học nên chắc ko thắc mắc nhiều. Đi đón em mà chẳng có xe thì cũng kì nhưng mình gặp em là vui rồi. Nghĩ thế nên mình xuống dưới đón xe ôm đi, buổi sáng sớm trời mát rượi, tâm trạng mình sảng khoái, mình cũng khỏe , chẳng còn đau nhiều nữa.

5h30, mình tới chỗ xe sẽ thả em xuống mình ngồi đợi với nhiều thứ cảm xúc, chờ đợi thấy vui, rồi lo lắng không biết em sẽ như thế nào sau những chuyện xảy ra. Rồi tự nói với bản thân chắc mọi thứ sẽ ổn thôi mà
Mình định là đón em lúc 6h rồi cùng em ăn sáng rồi mình đi học, chỗ này tới trường mình không quá xa. Mình ngồi đợi em.

Tới gần 6h, khi mình đang đeo tai nghe và nghe nhạc thì bên đường có chiếc xe lớn tắp vào, mình đoán là xe của em gia sư, mình đứng lên, đợi em bước xuống xe và nhìn thấy mình. Sáng sớm như thế này đường ko quá đông, trên trời màu trong vắt làm mình nhớ tới nụ cười trong veo của em, những khi nắng làm da mặt em đỏ thì em vẫn cười nụ cười trong veo ấy. Mình nhớ tới và thấy vui, cảm giác có ai đó để mà yêu thương, để nghĩ tới và thấy hạnh phúc , để có động lực cố gắng nhiều nhiều hơn nữa. Cuộc sống có ý nghĩa dù mọi thứ còn nhiều chông gai nhiều

Mình đứng bên này đường, em gia sư của mình đứng bên kia đường, em sẽ xuất hiện khi chiếc xe kia chạy đi, khi thấy mình em lại cười. Mình đang nghĩ thế thì chiếc xe đó chạy đi

Đó là em gia sư, đang đứng đó, tóc em thả và hơi rối có lẽ do ngồi xe lâu, môi em thì đỏ như mọi lần. Có lần em từng nói, em sẽ luôn xuất hiện với cái môi màu đỏ, vì em ghét thấy bản thân trở nên nhợt nhạt. Em gia sư mang balo màu vàng trên vai, balo ko quá to, em gia sư hôm nay mặc quần jeans lửng, áo thun màu đen và đầu đội cái nón cặp. Chân em mang dép và do hơi xa nên mình chỉ thấy cái vệt màu hình xăm con dao trên chân trái của em, nhìn em dễ thương. Em gia sư chẳng nhìn qua đây để thấy mình đang nhìn em, mình cười vì thấy cái nét ngơ ngơ của em, mình toan gọi em.
Khi mình đang định gọi em thì có chiếc xe máy chạy tới tắp vào chỗ em, mình nhận ra ngay là HA, mình choáng váng hết cả đầu, chẳng lẽ em gia sư gọi HA ra đón, chứ ko sao hắn ta biết em gia sư ở đó mà ra. Mình bắt đầu thấy bực tức vì nghĩ mình bị lừa dối, mình lơ mơ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra

Phía bên kia em gia sư đang nói gì đó với HA mà ánh mắt ko vui lắm, em ko cười nhưng mình ko rõ em có ngạc nhiên khi HA ra đón ko. Em vẫn đứng còn HA thì đang ngồi trên chiếc xe tay ga đắt tiền. Họ nói gì mình không rõ, cảm giác lúc ấy của mình là thiếu không khí, mình bực tức khi thấy em cùng hắn nói chuyện, chẳng thể để mọi chuyện vượt xa tầm với, mình la lên
- ‘Linh’, em gia sư nhìn dáo dác rồi thấy mình, bộ dạng mình chắc tệ hại lắm, với cái tay bó bột và có 1 miếng băng trên đầu. Mình lặng thinh khi em nhìn mình, ko cười.
Em gia sư vội chạy qua chỗ mình đứng, em ngạc nhiên lắm khi thấy mình. Em cười, còn mình thì còn bực cái việc thằng HA đứng đó,mình im lặng
- ‘anh tới hồi nào vậy?’, em hỏi mình sốt sắng
- ‘anh đợi từ 5h30’, mình nói, thằng HA thấy mình nên caun4g chạy xe qua.
- ‘lên xe anh chở về’, nó nói với em gia sư , mình nhìn nó, im lặng, đợi coi em gia sư như thế nào, mình cũng muốn biết lắm sao nó lại nói vậy.
- ‘điên, biến đi’, em gia sư nói với nó,nghe rất phũ mình hi vọng không phải em gọi nó ra đón, mà nếu ko phải thì sao nó biết mà đón
- ‘đi thôi anh’, em gia sư nắm tay mình kéo đi, mình bực mình lắm. Mình đang định hỏi em sao HA ở đây thì tiếng HA nói
- ‘què mà ko biết thân hả mày?’, nó nói mình, mình nhìn nó thấy mặt nó rất xấc xược.
- ‘mày ko biết nhục hả?’, mình hỏi nó, thấy nó đi đón em gia sư là mình bực rồi. Chẳng nể nang gì nữa. Em gia sư nhận rõ tình hình căng thẳng, em nắm chặt tay mình
- ‘kệ nó đi anh’, em gia sư nói
- ‘sao nó ở đây?’, mình nén giọng hỏi
- ‘em biết đâu’, em gia sư nói, nếu em ko nói dối thì em cũng ngạc nhiên khi thấy nó y như mình. Mình tin là em nói thật.
- ‘tao ở đâu phải xin phép mày àh?’, nó hỏi mình, chắc muốn đánh nhau với mình. Em gia sư vẫn nắm chặt tay mình
- ‘anh rảnh quá thì đi chỗ khác rảnh, đừng phá cuộc sống của tui’, em gia sư nói với HA rất gay gắt.
- ‘ko phá sao được em,anh nói rồi mà em ko dây dưa với nó nữa mà, em ko nghe à?’, HA nói với em gia sư, vừa bực vừa như nài nỉ
- ‘gì? làm ơn, làm ơn, chúng ta chia tay lâu rồi, cũng chẳng nợ nần gì nhau, anh vì gì nữa, biến gấp dùm’, em gia sư cũng có vẻ rất mệt mỏi vì sự lằng nhằng này.
- ‘anh yêu em, anh cũng đâu muốn’, nó nói gần như tuyệt vọng. Mình nghe mọi thứ trở nên nặng trịch. Mình nắm tay em gia sư kéo đi, thằng HA dai dẳng bám theo.
- ‘để em nói lần cuối với nó’, em gia sư vẫn tay trong tay với mình, em nói
- ‘nói nè HA, em nói lần cuối anh hiểu dùm em, chúng ta hết thật rồi hết sạch, chẳng còn chút gì để yêu nhau đc, anh đừng như vậy, em biết chẳng phải vì yêu đâu chỉ là lòng tự trọng của anh ko cho phép anh bị em đá, cứ coi như anh đá em đi, và cần ai hỏi em cũng nói là anh đá em, vậy nha. Đừng nói yêu gì em vì nó có đâu mà nói’, em nói rõ ràng, chắc nịch với HA, HA nghe nhưng ko muốn hiểu
- ‘ko đc đâu, anh biết em ko yêu nhưng ko đc, em về đi, mình nói chuyện sau’, HA nói hoảng hốt như muốn cứu vãn gì đó. Mình hiểu hắn ta yêu em gia sư nhiều lắm nên 1 con người như hắn mới cam chịu như thế, biết rõ sự thật nhưng ko muốn tin. Về phần mình, mình để yên cho em gia sư giải quyết chuyện của em, mình thấy đủ rắc rối rồi ko muốn dây ra thêm nữa và em gia sư cũng nói dứt khoát. Thứ mình tò mò là không biết sao HA biết em gia sư về quê và vào thành phố giờ này để tới đón, có cái gì đó liên quan tới H không
Mình linh cảm nhiều thứ đang mở ra và còn nhiều chuyện sẽ đến nữa.
- ‘ em đói quá’, em than vãn khi thấy mình im lặng, mình quên mất là em về quê vì chuyện của mẹ mình gây ra cho em
- ‘uhm, anh dẫn đi ăn sáng rồi anh đi học’, mình nói, em đi phía bên phải, bọn mình đang thả bộ.
- ‘anh thấy phiền ko anh?’, em hỏi mình, cứ nhìn đường đi
- ‘sao hỏi vậy?’, mình nghe thấy chột dạ, em lại quay đầu lại nhìn quá khứ rồi
- ‘thì em thấy phiền quá, cứ lần quần hoài cũng nhiêu đó’, em nói, cũng chẳng nhìn mình
- ‘anh sẽ cùng em giải quyết mọi chuyện, với 1 điều kiện duy nhất’, mình nói
- ‘gì?’, hn em nói chuyện ngoan ngoãn như mèo con
- ‘em ko bao giờ được rời xa anh. Em nói mà, em nợ anh quá nhiều nên em phải trả bằng cách sống bên anh tới cuối cùng’, mình nói, khi thấy thằng HA mình như nổi điên nhưng nó làm mình quyết tâm giữ lấy em gia sư bằng mọi giá
- ‘ohm, em biết rồi, cám ơn anh’, em nói và có vẻ cảm động vì mình nói thế. Em đang là người mệt mỏi nhất, mình biết em gia sư của mình đang mệt đến rã rời, em muốn buông xuôi và nghỉ ngơi, em muốn dừng lại, nhưng dù em có phải cõng em, thì mình cũng nhất quyết phải cùng em đi tiếp.
Mình và em ghé vào tiệm phở ăn, nói chuyện qua lại và tuyệt đối không nói gì tới chuyện của mẹ mình, mình để cho em tạm quên nó và muốn yên ổn, với lại thời gian cũng không có nhiều để nói nên mình biết là nên để khi khác hỏi em, có thể là tối nay. Gặp nhau nhiều hơn và nói chuyện, giờ nói cũng ko đi tới đâu rồi còn khiến em mệt mỏi nữa. Đôi khi không quên hẳn được thì ta đành phải chọn cách quên lúc nào hay lúc đó.
- ‘giờ anh đi học, em đi xe ôm về đi’, mình nói
- ‘gần nhà mà với còn sớm, em đi bộ về được rồi’, em nói, chắc lại tiết kiệm tiền đây mà
Mình dẫn em ra chỗ ông xe ôm, hỏi giá rồi trả tiền trước cho ổng. Mình ko muốn em gia sư đi bộ và gặp HA, cũng ko muốn em có nhiều thời gian rảnh để nghĩ ngợi lung tung cho tới khi mình nói chuyện, nên mình nhờ em lên mạng search tìm dùm mình về các thông tin về hóa dầu, các nơi làm việc và nhiều thứ khác liên quan tới đó.

Mình và em tạm biệt nhau, mình tới trường trễ 10p nhưng thầy chưa vào, lâu ngày gặp lại bạn bè với bộ dạng này, đứa nào cũng ngạc nhiên nhìn mình.

Trưa
Mình về tới nhà thì nhắn tin cho em gia sư, em nhắn tin lại nói em đang ăn cơm. Mình cũng đi ăn cơm, 1h30 chiều mình có hẹn với chị ở trung tâm dạy kèm. Lần đầu tiên đi xin việc làm kiểu này nhưng mình chẳng hồi hộp gì. Mình có nhắn tin nói là chiều nay mình đi xin việc làm nhưng em gia sư có vẻ không tin, em nghĩ mình đùa, mình dự định là tối nay nói chuyện rõ ràng với em.

Tối nay chắc trời không mưa

Mình tới chỗ trung tâm gia sư thì cái chị gọi điện cho mình nhận ra mình ngay, tại có mình mình là gãy tay và mình nói trước cho chị ấy về tình hình của mình. Mình mang thẻ sinh viên cho chị ấy coi, nói chuyện thuyết phục 1 hồi thì chị ấy cũng viết giấy giới thiệu cho mình và kêu mình đóng 40% lương, chị ấy nói lương của mình là 1 triệu cho tuần 3 buổi, mỗi buổi 1 tiếng rưỡi, mình đi nhận lớp nếu ko đc thì lấy lại tiền %. Lần đầu tiên cho việc sắp có thể có việc làm, mức lương đó làm mình vui vì ko nhiều nhưng là khá so với 1 công việc làm thêm. Mình còn nghĩ tới cả cảnh mình lãnh tháng lương đầu tiên và mình sẽ khoe với em gia sư.

Chắc cứ cố gắng thì trời không phụ lòng người
Mình gọi theo số điện thoại ghi trong giấy giới thiệu, gặp phụ huynh và cô ấy hẹn mình 4h chiều gặp ở nhà và nếu đc thì sắp xếp giờ dạy phù hợp trong tuần luôn. Ngoài buổi sáng mình đi học thì giờ các mốc thời gian mình đều free , mình sẽ sắp xếp thời gian phù hợp cho việc đi học anh văn cùng em gia sư nữa.

Mình tới nhà gặp phụ huynh học sinh thì đó là căn nhà trên đường TKTQ, chị phụ huynh thấy mình trong bộ dạng đó nhưng cũng đọc giấy và cũng chịu nhận mình, lần đầu tiên mình đi xin việc mà mình gặp may mắn này mình mừng lắm, mình sẽ đi dạy tối 2,4,6. Qua tuần mình bắt đầu đi dạy, hi vọng mọi thứ sẽ ổn, nghĩ tới lần đầu tiên đi làm, mình thấy như mình trưởng thành ra

Chị phụ huynh cũng cho mình gặp thằng học trò, nó to béo và cao lắm, giờ mình mới hiểu sao mẹ nó sợ thầy giáo quá nhỏ con sẽ bị nó ăn hiếp.

Mình về nhà tới tâm trạng vui vẻ, tối nay mình có hẹn với em gia sư lúc 7h, nghĩ lại mình vẫn thấy chưa quen, vì thường giờ này hằng ngày mình đang đợi em gia sư tới dạy và em gia sư cười với mình, lần này thì chẳng còn nữa, chính mình cũng thấy lạ lẫm, không hiểu em gia sư sẽ có cảm giác như thế nào?

6h hơn mình đang ăn cơm, mấy bữa nay mình ngán ăn cháo quá,mình cũng khỏe chẳng còn đau nên mình ăn cơm. Mình đã nhờ thằng anh là tới chở mình đi chút cho mẹ mình khỏi nghi ngờ, mình ko muốn kiếm chuyện với mẹ trong tình hình căng thẳng này .Mình nhắn tin cho thằng anh hối nó vì mình biết tính nó rề rà lắm, nó tới trễ mắc công em gia sư phải đợi. Mình và em gia sư hẹn nhau ở ngã tư gần nhà mình.
- ‘lát anh Đ tới chở con đi chơi’, mình nói khi mẹ vừa về nhà với nhỏ Nhung
- ‘ở nhà chơi với Nhung đi’, mẹ mình nói
- ‘con hẹn rồi, hẹn Nhung khi khác’, mình nói, cười cố gắng trả lời lịch sự dù mình chẳng ưa gì nhỏ
Mình nói tới mức đó, rồi thái độ đó chẳng nhẽ nhỏ Nhung ko hiểu ý mình, sao cứ tới nhà mình rồi nhây ra.

Thằng anh mình gọi nói nó tới rồi là mình đi thẳng ra ngoài, cừa bước ra khỏi cửa là mình thấy thoải mái, ở nhà mà có nhỏ Nhung mình cảm giác như thiếu không khí, rất khó chịu. Mình tin mình dị ứng với nhỏ Nhung.
- ‘anh chở em ra ngã tư đi’, mình nói với thằng anh
- ‘khi mày khỏe, phải đãi tao nhậu ba ngày ba đêm, mày hành tao quá’, nó than với mình . Mấy hôm nay nhờ nó, không thì mình gặp nhiều khó khăn hơn với mẹ rồi

Chạy ra tới ngã tư thì em gia sư đã đứng sẵn đó đợi mình
- ‘em chào anh’, em gia sư cười nói khi thấy thằng anh mình, em rất linh hoạt.
- ‘ohm, chào em’, thằng anh mình nói rồi ngớ ngớ người ra nhìn em gia sư chăm chú, mình hỏi mình ko lẽ nó bị em gia sư hớp hồn rồi sao? Em gia sư cười với mình
- ‘nhìn em quen quen’, mình lẫn em gia sư đều ngạc nhiên khi nghe thằng anh nói thế, mình thấy chẳng lẽ trùng hợp như thế
- ‘anh quen em àh?’, em gia sư hỏi liền, vậy là em gia sư ko quen thằng anh mình
- ‘thì anh thấy vậy, chẳng biết sao nữa’, thằng anh nói, mình tin là nó có quen biết em gia sư, hay đã từng biết, nó không nói có lẽ là không chắc chắn hay nó mới ngờ ngợ, ko rõ lắm
- ‘thấy gái đẹp là thấy quen’, mình nói, muốn mọi người bớt khó xử
- ‘haha, mày sợ tao cua bồ mày àh?’, nó nói cười rồi phóng xe chạy mất. Mình thấy có gì đó hơi lo lắng, mình tin rồi chuyện gì đó sẽ mở ra.
Mình leo lên xe em gia sư ngồi, mình hỏi em
- ‘em có quen anh Đ àh?’
- ‘không, đâu biết ai đâu’, em trả lời như ngỡ ngàng, mình nghĩ chắc thằng anh mình giỡn.
Mình và em gia sư chạy vào quán trà sữa, tối nay trời không mưa, sài gòn về đêm mát mẻ hẳn, trời nhiều gió, mình và em gia sư chọn 1 góc gần cuối quán và ngồi cạnh nhau.

-----------------------------------

Quán trà sữa này cách khá xa chỗ nhà mình, như nhiều quán trà sữa khác nó được tô vẽ nhiều hình thù màu sắc khá rực rỡ, quán không đông lắm, mình cùng em gia sư ngồi trên tầng trong phòng máy lạnh . Ngoài mình và em gia sư ngồi ở góc cuối thì còn một cặp nữa đang ngồi góc kia.

Mình gọi trà sữa bạc hà còn em gia sư gọi trà sữa đào, tiếng nhạc nhẹ vang lên đều đều, mình ngồi cạnh em, em gia sư ngồi phía trong còn mình ngồi phía ngoài. Thấy mọi thứ nhẹ nhõm, như ai đang nhấc cái cảm giác bị đè nặng của mình lên. Tâm trạng mình đã tạm quên những thứ nên quên, tự dưng mình nhớ tới bài báo xưa cũ mình đọc, trong đó có nói về những người bị bệnh mà tâm trạng tốt thì mau lành bệnh hơn những người ủ rũ. Và bây giờ mình cũng thấy thế.
- ‘em, người ta ôm nhau kìa’, mình nói khi thấy cặp ngồi ở góc đang ôm nhau
- ‘muốn sao’, em nhìn mình hỏi, cười cười
Không trả lời, mình quàng tay mình ôm em, ấm thiệt ấm, mềm thiệt mềm. Mình thích sự mềm mại đó, làm mình như tan chảy
- ‘anh, nó hun kìa’, em nói sau khi mình buông em ra. Thực ra cặp kia ko hôn nhau. Em nói xạo
- ‘muốn sao’, mình hỏi em, cũng cười cười
Em cũng như mình, ko trả lời, em nắm tay gãy đang bó bột của mình hun lên, rồi em hôn lên môi mình. Vị ngọt đọng trên môi, ngon hơn kẹo, vừa ngon vừa thơm. Hồi xưa đi quán thấy bọn nó ôm nhau, hôn nhau mình thường chê này nọ rồi cả ganh tị, giờ mình cũng hôn, cũng ôm và cũng ngoài cảm giác thích thì chẳng nghĩ được gì nhiều.
- ‘phải chi trời mưa ha?’, em nói khi mình và em đang ngồi rất sát nhau
- ‘em buồn à, khi buồn em hay mong mưa mà’, mình nói, em nhìn mình bất ngờ vì mình nói thế thay cho câu hỏi, sao mong mưa?
- ‘tại thích vậy, bên người yêu khi mưa tuyệt lắm’, em nói bâng quơ, cô nàng của mình dù đời vùi dập cỡ nào thì cái nét thơ mộng, lãng mạn khao khát yêu vẫn bùng cháy. Em từng nói, người ta hi vọng và cái hi vọng giết chết tình yêu của người ta nhưng em gia sư khi yêu luôn hi vọng, mình có cảm giác em luôn tìm thấy lí do để cho bản thân cơ hội yêu và hi vọng thêm lần nữa. Là mình đúng hay mình suy nghĩ quá đơn giản về em.
- ‘ở bên anh là mưa nắng gì cũng tuyệt hết’, mình tự tin nói
- ‘cái tật nói dóc ko chừa hen, bữa này T ế vợ khá quá’, em gia sư nói, cười tươi
- ‘xùy, anh ko ế vợ , gọi anh là T đẹp trai hay T thanh lịch đc rồi’, mình nói, sao bữa này mình nói chuyện chém gió quá, mình nói không biết ngại. Em gia sư làm điệu bộ muốn ói rồi cười sặc sụa. Mình cũng cười vì thấy vui quá.
Sau tràng cười mình và em gia sư im lặng, nhìn bâng quơ và nghe nhạc. 8h30 mình phải có mặt ở nhà vì mẹ mình dặn thằng anh mình là 8h30 tới chơi mẹ mình cho nó ăn món gì đó. Mình hẹn thằng anh là 8h15 gặp mình ở ngã tư, từ giờ tới lúc đó còn 45p, vậy là chỉ còn bên nhau nửa tiếng nữa, mình muốn nghe để hiểu tình hình những thứ mẹ mình nói với em gia sư
- ‘em muốn nghe mẹ anh nói gì với anh ko?’, mình hỏi dò em, biết là ngốc nghếch khi dò kiểu đó, nhưng gợi vậy thì em cũng hiểu
- ‘muốn nghe mẹ anh nói với em gì chứ gì?’, em nói tinh nghịch, em quá rành rẽ trong việc nắm bắt tâm lí của người khác
- ‘uhm, nói đi, anh muốn nghe’, mình nói thẳng luôn, lòng vòng mất thời giờ
- ‘chuyện ko có gì quá quan trọng, chỉ là mẹ anh gọi em tới chỗ gần cty mẹ anh áh, rồi trả lương cho em, xong’, em nói, mình biết ngay là nói dối, nói bớt đi
- ‘ohm, xạo, nói tiếp đi’, mình nói, bỏ lơ qua cái cố ý lảng tránh của em, mẹ mình đâu hiền thế.
- ‘haiz, nhiều chuyện thấy ớn àh, thì mẹ anh biết mình quen nhau, chị ấy ko thích’, em nói theo quen miệng gọi mẹ mình là chị. Em kịp nhận ra, nói trớ lại : ‘Cô’.
- ‘tiếp’, mình nói
- ‘mẹ anh nói em ko hợp với anh rồi kêu là thôi ngay từ đầu, để lâu phiền, mẹ anh cám ơn em nữa’, em nói, giọng lạc đi hẳn, thấy em buồn nhưng như người đã bình tĩnh và chấp nhận sự thật
- ‘em có buông tay anh ko?’, mình hỏi em, mình muốn biết ý kiến của em.
- ‘chưa, chưa đào mỏ mà, haha’, em cười, lại buông cái chữ đào mỏ, mình có gì mà để đào, em nói chẳng qua chỉ muốn đùa giỡn cho qua cái không khí căng thẳng.
Mình thấy em cứ cười mà thấy vẻ đáng thương, em càng cười nhiều mình càng thấy em đáng thương. Sao mà cuộc đời này quá khổ sở với em? Mình thấy môi em cười mà tưởng tượng như khóc, mình đưa tay chạm vào môi em, mình làm theo quán tính thôi. Tay mình chạm vào cái môi đỏ mềm, em ngỡ ngàng nhìn mình, em thôi cười, nước mắt em lăn nhẹ xuống, rất nhanh như kiểu những giọt nước mắt đó nấp sẵn ở hàng mi rồi khi em chỉ chớp là nó lăn xuống. Mình hoàn toàn thấy lạ lẫm, chỉ cái chạm nhẹ vào môi và em khóc. Sự ngăn cách giữa mình và em trở nên như chưa từng tồn tại. Với mình em luôn có quyền để khóc, dù như thế nào. Yêu một người là cho người khác có quyền làm tổn thương mình. Không phải lần đầu mình nhìn em khóc, nhưng lần này mình thấy hoảng hốt nhất, thấy mình trống rỗng vì mình nhỏ bé chẳng thể làm nước mắt ngừng rơi. Cuộc đời có thể là màu hồng với 1 ai đó nhưng cũng có thể là bi kịch của 1 ai đó. Vậy nên cứ sống thôi, đừng nghĩ ngợi nhiều, đừng so sánh nhiều và cũng đừng hi vọng sự công bằng.

Em gia sư chở mình tới ngã tư và đứng đợi thằng anh mình cùng với mình. Thằng anh mình cứ nhìn nhìn em gia sư làm mình tò mò nhiều lắm. Thằng anh chở mình về nhà rồi mẹ mình nấu món gà ác tiềm cho nó ăn, không biết mẹ mình nấu sẵn từ bao giờ. Mình biết lí do mẹ mình nấu món này cho thằng anh mình ăn vì thằng anh mình nói món này mẹ mình nấu ngon nhất, nó khen làm mẹ mình thích và nấu cho nó ăn khi có dịp.

Mình vào phòng đánh máy, chơi bời trong khi thằng anh nói chuyện với mẹ mình ngoài phòng ăn. Mình có nhiều thứ chất chứa trong cảm xúc khi nhìn em gia sư khóc lúc nãy.
- ‘mẹ mày ko thích mày quen nhỏ đó hả?’,nghe tiếng thằng anh nói, mình nghe nhạc và ko biết thằng anh mình vào hồi nào
- ‘ohm, mẹ em cấm em quen’, mình nói với thằng anh
- ‘anh thấy nhỏ đó đc ko anh?’, mình hỏi thằng anh về em gia sư, mình nhớ tới cái đoạn nó nói thấy quen quen nên mình tò mò hỏi.
- ‘cũng đc đó’, thằng anh trả lời cụt ngủn và không đá động gì tới chuyện kia, mình nghĩ nó chỉ đùa vớ vẩn. Mình và thằng anh đều im lặng.
- ‘àh, nhỏ bạn mày hình như học chung lớp với đứa bạn của tao’, thằng anh nói như kịp nhớ ra
- ‘gì trùng hợp quá ba’, mình hỏi nó, làm gì mà dây dưa rễ má như thế. Mình liên tưởng tới HA
- ‘thằng bạn đá banh chung với tao hình như biết nhỏ bạn mày’, nó nói, biết là mình tò mò
- ‘sao anh biết?’, mình hỏi
- ‘thì thấy hình nhỏ bạn mày nên tao ngờ ngợ quen, ko biết phải ko?’, thằng anh nói.
- ‘hình ở đâu, thằng bạn anh là ai?’, mình hồi hộp hỏi, nếu là HA thì mình ko biết gì để nói, nếu là nó thì quá ngỡ ngàng rồi.
- ‘thằng D bạn tao, chung đội đá banh, tao thấy hình nhỏ bồ mày đầy trong điện thoại nó’, mình quá ngạc nhiên vì sự trùng hợp nào, D là người mà em gia sư nói trong tn, là bạn thân của em gia sư đó hả?
- ‘sao anh thấy, chém mát quá’,mình nói giỡn, nhưng mình có cảm giác thằng anh mình nói thật.
- ‘shit, tao mượn điện thoại nó, nó để làm hình nền mà’, thằng anh nói, nó vừa nói vừa ăn miếng dưa hấu trong đĩa trái cây mẹ mình kêu nó mang vào ăn. Mình hồi hộp nghe, thấy vừa phấn khích vừa thấy bất ngờ
- ‘ohm,mà thằng D đó còn đá banh chung với anh ko?’, mình hỏi, vì theo em gia sư nói là nó đã ko còn bên cạnh em gia sư
- ‘còn, thứ 6 hàng tuần hay đá, thằng đó cũng học FPT luôn’, thằng anh nói, thằng anh mình học FPT. Vấn đề mình thắc mắc tại sao ở cùng nhau trong 1 thành phố mà sao em gia sư nói là D đã đi mất? Rồi tại sao thằng anh mình chỉ đơn giản là tấm hình nền hay đôi ba tấm hình trong điện thoại mà nó nói là quen, thường thì ta phải nhìn qua nhiều lần mới sau gặp lại mới thấy quen chứ.
- ‘ủa, mà sao có tấm hình mà anh nhớ zữ vậy?’, mình hỏi thằng anh, nó có vẻ cũng rất thích thú với chuyện này
- ‘ko, con nhỏ bồ mày nhiều đứa bạn tao cũng biết đó, đâu phải mình tao’, thằng anh nói, sao em gia sư làm gì mà nhiều người biết.
- ‘sao biết?’, mình hỏi, mình tò mò lắm rồi
- ‘trong đội đá banh thì hầu như biết, nhỏ này hồi đó cũng đi đá banh nữ đó, hình như nó hâm mộ arsenal’, thằng anh nói, đúng trùng hợp với chiếc áo ngủ em mặc ở vũng tàu, là màu áo của arsenal. Mình vừa ngạc nhiên vừa thích thú với cái thông tin này, không ngờ em gia sư của mình còn đi đá banh.
- ‘vậy sao nhỏ bồ em nói ko biết anh’, mình hỏi
- ‘tao biết nó chứ nó làm gì biết tao, mày quen cũng hay đó, nhỏ này ngày xưa nhiều thằng cua mà ko dính’, mình thấy nhiều tin tức bất ngờ quá. Thực tình em gia sư dễ thương, ưa nhìn nhưng mình ko nghĩ nhiều người thích em như mình, có lẽ là cá tính nổi bật của em thu hút người ta. Nếu nói về mốc thời gian đó thì trong khoảng này em gia sư đang quen với C.
- ‘em mà, đẳng cấp khác’, mình nói giỡn đầy tự tin
- ‘lâu lắm rồi tao ko gặp nhỏ này, nên gặp lại hơi ngờ ngợ nhìn nó cũng khác quá, hồi xưa nó cắt tóc ngắn’, thằng anh nói vui vẻ lắm. Mình ko ngờ hôm nay mình được biết những tin tức này và 1 chút về người tên D.
- ‘thứ 6 cho em đi đá banh với’, mình nói, tự dưng muốn biết gì đó về D. Mình chỉ đi chơi thôi cũng chẳng làm gì.
- ‘mày đi làm gì?’, thằng anh hỏi mình
- ‘đi chơi ở nhà chán bỏ mẹ’, mình nói.

Thằng anh mình về nhà rồi mình mới nhắn tin với em gia sư
Mọi thứ tạm ổn và đang đi theo hướng kiểm soát được. Mình có cảm giác như ngẫu nhiên mọi thứ dần mở ra, thì tới thời điểm nào đó phù hợp, chuyện gì cũng đc lí giải rồi trở thành dĩ vãng.

-----------------------------------

Thời gian qua nhanh đến mức ko tưởng…
Sáng mình thức dậy lúc 6h sáng , hn phải đi học. Điện thoại có tin nhắn của em gia sư và nhỏ Nhung, ko có của nhỏ H. Mình ko bận tâm về những tin nhắn ngoài tin nhắn của em gia sư.

Khoảng hơn 6h15 mình đang ăn sáng thì có điện thoại của nhỏ Nhung, mình cân nhắc mãi rồi bắt máy xem nhỏ nói gì, dù gì cũng không nên quá sỗ sàng, còn mẹ mình nữa.
- ‘alo’, mình trả lời
- ‘anh dậy chưa, em gọi đánh thức anh nè’, giọng nhỏ Nhung nghe nhỏ nhẹ trong điện thoại
- ‘cám ơn em, anh dậy lâu rồi’, mình nói rất lịch sự
- ‘vậy hả, àh sắp tới sn em đó, thứ bảy này nè, em mời anh đi nha, thời gian địa điểm em nhắn tin sau’, nhỏ nói, thì ra là sinh nhật nhỏ. Mình chắc chẳn ko thể đi. Vì mình ko thích nhỏ với chẳng có lí do gì để đi, có phải bạn bè gì nhau đâu
- ‘thứ bảy này hình như anh bận rồi, có gì nói sau nha, anh ăn sáng đi học’, mình nói. Cứ nói chuyện với nhỏ là thấy có cái khó chịu trong người, cảm giác rất kì cục.
- ‘ohm, bye anh’, nhỏ nói rồi cúp máy. Mình cũng ăn sáng rồi đi học luôn.

Mình tới trường rồi lấy điện thoại gọi cho em gia sư, em gia sư giờ này cũng đi học, không biết em tới trường chưa? Em là chuyên gia đi học trễ. Em nói trưa em chạy qua đón mình về, kiếm tiền xe ôm.

Trưa em gia sư tới đón mình, em mua sẵn cho mình li nước mía. Miệng thì luôn miệng nói đào mỏ, còn hành động thì chăm sóc mình và chẳng ngại tốn tiền với mình. Em gia sư của mình chu đáo lắm
- ‘anh đi xe ôm từ đây về nhà hết nhiêu?’, em gia sư hỏi
- ‘hết 35k luôn đó’, mình nói
- ‘từ mai em chở anh đi, đón anh về, lấy rẻ 1 lần 30k thôi, em nhân từ thiệt’, mình buồn cười vì cái chữ nhân từ. Đã nhân từ thì chở free luôn đi.
- ‘ohm cám ơn heo nha, mai anh đc đi xe miễn phí, còn được ôm’, mình giả lải như ko nghe chuyện tiền bạc
- ‘thứ gì đâu không’, em nói rồi cười, mỗi lần em nói câu đó là y như rằng em tỏ ra vẻ chán ngán nhưng miệng lại cười. Vậy chẳng lẽ mai có người chở đi học. Mấy hôm nay đi học mẹ mình đưa tiền xe ôm cho, nếu mình ko đi xe ôm mà em gia sư chở thì sẽ dư được một khoản khá đáng kể cho nhiều lần đi. Mình tính toán sơ qua thì cũng thấy được.
- ‘vậy mai em chở anh hả?’, mình hỏi, nói vậy thôi chứ em mà qua chở mình dù mình thích lắm nhưng cũng phiền lắm, em sẽ phải dậy sớm rồi cũng mệt.
- ‘ohm, ham lắm, nhớ trả tiền’, em nói. Nếu ai không biết thấy mình giống thằng đào mỏ hơn em là kẻ chuẩn bị đào mỏ mình.
- ‘anh ôm trả nha’, mình nói rồi ôm em. Đúng là gãy tay khi có người yêu nó cũng có cái sướng, được chở, được ôm và cảm nhận cái cảm giác mềm mại ấm áp ở da thịt em.
- ‘bây giờ em sẽ canh mấy ổ gà mà chạy vô, anh sẽ phải ôm em chặt, haha, y như mấy thằng con trai chở bạn gái và canh ổ gà chạy’, em nói, sợ luôn với những thứ em nghĩ trong cái đầu nhỏ bé ấy, mọi thứ phong phú hơn mình nhiều, em nói rồi cười liên tục. Có vẻ em vui với ý tưởng đó. Tự dưng mình tưởng tượng tới hình ảnh em mặc bộ đồ đá banh, rồi chạy trên sân như cầu thủ, mình buồn cười với hình ảnh đó. Rồi mình lại ước, nếu được mình vẫn muốn gặp em sớm hơn thì những kí ức trong mình sẽ dày lên rồi nhiều hình ảnh tươi đẹp mà mình sẽ có.
- ‘ùy, mê trai quá, ko cần chạy vậy, anh cũng ôm em chặt mà’, mình cười nói
- ‘em ko mê trai thì có quen anh ko hả? anh mê gái, em mê trai, chúng ta mê nhau, haha’, em cười giòn, trưa nay trời nắng lắm, em cũng che kín mít nhưng ko đeo bao tay

Nắng phủ lên mình và em, tràn ngập mọi ngóc ngách, nhờ nắng hay nhờ em mà mình thấy tâm hồn rực sáng, như cánh cửa lâu năm được mở ra. Càng có cảm giác yêu thương ngào ngạt. Trời trên cao trong xanh, nắng màu vàng, mình cứ mong em chạy chậm để thời gian bên em kéo dài mãi.
- ‘ăn kem đi em’, mình nói khi thấy cái quán kem tươi, mình muốn ở bên em chút nữa và cũng muốn cái vị mát lạnh của kem.
- ‘ohm ha, ăn kem sô cô la’, em nói rồi chạy xe vào quán, kem tươi ở đây 4k 1 cây, mình và em gia sư mỗi đứa ăn 2 cây, ăn xong lạnh hết bụng
Mình lại thấy cái hình ảnh em gia sư đưa tay chạm vào que kem rồi đưa lên miệng mút. Em vẫn thích cái kiểu đó, nét tinh nghịch hiện rõ lên trong ánh mắt, nhìn em dể thương đến long lanh, hay mình yêu và thấy thế. Mình nhìn em ăn kem và đặt câu hỏi, theo mình thấy thì em gia sư đối xử với HA rất phũ phàng, vậy thì tại sao em gia sư lại luôn bị hắn bám riết. Vì khi bị em gia sư đá, lòng tự tôn bị tổn thương, giả thiết đó hợp lí nhưng ko đủ để hắn dày công theo đuổi rồi nhận lấy chua cay, người ta có thể vì chút tức tối ở đoạn đầu nhưng chắc chắn chuyện đó ko thể kéo dài mãi. Mình thấy cách hắn đối xử với em gia sư là cố gắng cố gắng để chùng mình xuống, hắn như con hổ bị mắc xương và người duy nhất có thể lấy cái xương đó là em gia sư. Tại sao hắn như thế? Mình lí giải là yêu, vì có thể hắn từng được yêu thương thật nhiều, được em gia sư đối xử bằng thứ tình cảm tương tự như với mình, hắn đâm nghiện như mình đang nghiện em, nghiện mọi thứ thuộc về em. Hắn quằn quại khi không còn nữa, và vì nghiện nên ko thể bỏ dù lòng biết là khó, dù lòng muốn ko theo mãi con người đó. Nhưng không thể.

Mình tự dưng thấy thoáng buồn, và thấy mình vớ vẩn khi đang vui thì lại sợ mất người yêu, sợ ko thể thấy vui nữa.

Em gia sư chở mình tới chung cư, mình kiếm cớ hôn em tạm biệt. Cái hôn nhẹ lên má thôi mà mình cũng thấy lâng lâng, mình trở lên nhà thì mẹ mình về từ hồi nào. Mình chào mẹ rồi vào phòng thay đồ
- ‘anh’, mình giật mình khi thấy nhỏ Nhung, mình ko hiểu sao có kiểu tự tiện như thế, sao nhỏ lại ngồi trong phòng mình trong khi mình ko ở nhà. Không hiểu nổi mẹ mình nghĩ gì, con nhỏ này cũng ăn không ngồi rồi quá.
Sau vài giây ngỡ ngàng mình nói
- ‘em ko biết nghĩ àh, anh ko có ở nhà em vô đây làm gì?’, mình hỏi đầy bực bội kiểu ko thể chịu đựng nổi
- ‘em mới vào, tại em định kiếm quyển truyện đọc’, nhỏ Nhung nói có vẻ ngại, mình thấy vậy nên cũng thôi, làm quá cũng chẳng được gì
- ‘oh, lần sau anh ko có ở nhà em đừng vào phòng anh , giờ em ra ngoài cho anh thay đồ’, mình nói, bực lắm nhưng chắc nói nữa chắc đến mức cãi nhau với nó. Mẹ mình lại cáu tiết rồi mình khổ nữa, mình ko biết mình phải chịu đựng cảnh này tới bao giờ
Buổi trưa mình cáo no và chẳng ăn cơm chung với nhỏ Nhung và mẹ, nếu có chút tự trọng chắc nhỏ Nhung sẽ hiểu ý mình, mình hi vọng là nhỏ hiểu nhưng vô vọng thì phải, vì nhỏ cứ trơ trơ. Có vẻ như nhỏ Nhung ko đơn thuần vào phòng mình lấy truyện, mình ko chắc nhưng có cảm giác là lap của mình bị nhỏ rờ tới. Trong lap mình có nhiều hình lắm, sáng nay mình ko mang đi vì tay bị đau vậy nên mình ko mang nặng. Mình hi vọng nhỏ chưa rờ tới, càng nghĩ mình càng có cảm giác ghét nhỏ Nhung, ko phải là ko thích mà là ghét luôn.

Mình nấu mì ăn sau khi mẹ mình với nhỏ Nhung ra khỏi nhà, mình tất nhiên là khóa cửa phòng và mở nhạc, tránh sự làm phiền. Chẳng biết tự bao giờ cái không gian của riêng mình lại chật hẹp như thế, hình như chẳng còn dành cho riêng mình thì phải, bị xâm phạm 1 cách nghiêm trọng bởi con nhỏ vô duyên vô cớ và tự tiện

Mình nhận được tin nhắn của nhỏ Nhung: ‘em xin lỗi anh vụ hồi nãy nha, em không cố ý, em cũng ko lục lọi gì đâu’, mình chẳng biết là nhỏ còn đòi lục lọi gì nữa
- ‘ko có gì, hi vọng em hiểu thứ anh muốn nói, mong em đừng làm phiền anh, cám ơn em’, mình nhắn tin, nói thẳng luôn
Mình đợi tin nhắn mà mãi chẳng thấy đâu, chắc nhỏ quê hay nhỏ cố làm lơ coi như không có gì.
Sau 1 hối đợi lâu mình nhận đc cái tin nhắn khá dài của nhỏ Nhung , tin nhắn có nội dung
- ‘em nói thích anh thì anh không tin đâu nhỉ? Nhưng em thích anh lâu rồi. Em tự tiện rồi bị anh ghét, nhưng anh đối xử với em phũ phàng quá. Nhưng em không bỏ cuộc đâu, em chưa thua và sẽ không thua. Em đợi anh đó, anh cứ suy nghĩ và cứ yêu chán đi’, nhỏ nhắn cái tin nhắn nghe chẳng ăn nhập gì, thích mới lạ chứ.
- ‘em cứ đợi thoải mái tùy em, anh không thích em và mãi mãi ko, ko phải vì ai khác hay có ng khác mà vì chính bản thân anh ko thích em, nói thì phũ phàng bởi anh là người như vậy. Anh mong em hiểu , nếu em ko hiểu thì cũng tự trọng đừng làm phiền cuộc sống của anh. Cám ơn và xin lỗi em’, mình nhắn tin, nhắn nội dung như thế cũng thấy rườm rà và nhiều chuyện. Chẳng biết tự bao giờ mình trở nên như thế. Tất cả mình làm là mong nhỏ hiểu
- ‘tùy anh’, nhỏ nhắn tin như thế. Mình biết là nhỏ đang hiếu chiến và mình có nói gì nhỏ cũng ko chịu hiểu

---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite Admin. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
Admin - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------

Lâu thật lâu rồi cái số đuôi 37 ko nhá máy hay nhắn tin chửi bới, tối nay nó vừa nhá máy liên tục, mình biết là bắt máy ko có kết quả nên để nó gọi chán thì tự nó sẽ thôi. Hình như nó không biết mệt, cái số đuôi đó gọi liên tục
- ‘alo’, mình bực bội bắt máy
Không phải nhá máy, thay vào đó là tràng im lặng, tự dưng cảm giác số đó là của nhỏ Nhung, nhưng nghĩ lại thì ko hợp lí vì nhỏ Nhung đến sau cái số máy ấy, mình thôi cái ý nghĩ đó, giờ cũng chẳng muốn biết là ai nữa. Ai thì cũng như ai thôi, hình như mình có quá nhiều kẻ thù trong chuyện tình yêu này
- ‘alo’, tiếng đứa con trai trả lời, mình ngạc nhiên vì lần này nó chịu lên tiếng, không phải giọng HA, của 1 người khác, nghe hoàn toàn lạ
- ‘ai vậy?’, mình hỏi lịch sự nhưng giọng nói có chút căng thẳng
- ‘chào bạn, mấy lần trước mình hơi quá khi làm phiền bạn’, giọng nói rất rõ ràng , giọng miền nam
- ‘bạn là ai?’, mình hỏi lại,trên tinh thần thêm bạn bớt thù
- ‘mình là bạn của Linh’, mình cũng quên mất những nội dung tin nhắn mà số 37 đã nhắn, chỉ biết rất bất lịch sự và chửi bới hay xúc phạm. Nhưng cách nói chuyện thì lại quá mực thước, lịch sự. Đúng là con người khó lường
- ‘ohm,có chuyện gì không?’, mình hỏi, đợi nó nói gì đó, mình nghĩ sẽ lại là nào là tránh xa Linh, Linh là của nó, rồi ko đc thì chửi Linh là con điếm, con đĩ. Mình cay đắng nghĩ thế, rồi thấy khó chịu.
- ‘mình muốn nói nhiều chuyện với bạn, hơi đường đột nhưng có mấy thứ phải nói, nếu bạn rảnh cho mình cái hẹn’, tiếng đứa con trai nói, mình bắt đầu lo ngại, biết số điện thoại mình, ko phải H, ko phải HA, còn là ai nữa? hình như ko phải giọng C.
- ‘bạn là ai, sao mình phải gặp bạn, bạn nói gì nói luôn đi’, mình nói, nghĩ tới mình cũng có nhiều cái hẹn kiểu này, đầy vô bổ.
- ‘rất dài dòng , bạn hiểu đi mình ko có ý xấu vì mình gọi để nói chuyện kiểu này là bạn biết rồi mà,mình đắn đo lắm mới nói chuyện này, mình là bạn rất thân với Linh’, ng đó nói, mình thoáng nghĩ là nếu là bạn thân sao buông lời mạt sát, nói xấu nhau.
- ‘bạn quên mấy tin nhắn bạn nhắn àh?’, mình nói, không tin lắm. Nhưng mình có linh cảm hắn nói thật, tự dưng thế dù mình thấy có vẻ mình quá tin người.
- ‘không, mình sẽ giải thích cho bạn hiểu, khi nào bạn rảnh cho mình cái hẹn’, nó nói. Mình im lặng suy nghĩ, mình cũng muốn chấm dứt mọi thứ nhanh nhanh lắm, mình ko thích nhiều thứ ở quá khứ cứ lằng nhằng ở hiện tại.
- ‘để mình suy nghĩ, mình nói sau’, mình nói vậy vì định hỏi ý kiến mấy thím
- ‘có gì nhắn tin cho mình theo số này’, hắn nói rồi cúp máy. Cái số điện thoại đuôi 37 này thực ra rất thông minh, có lần mình lấy số lạ gọi lại nhưng ko có bắt máy, hắn cân nhắc rất kĩ hay hắn mua sẵn cái sim khuyến mãi và dư biết số lạ gọi là ng nào.

Có nhiều chi tiết khó tin hay ngẫu nhiên quá mức khiến người đọc cảm giác là không thật. Cuộc đời mình tẻ nhạt tới mức hơn cả nước ốc cho tới khi mình bị dẫn vào những thứ này. Chính mình còn không tin, nên mình cho đó là sự sắp đặt của ai đó.
Cám ơn mọi người đã đọc và ủng hộ mình trong thời gian qua.

-----------------------------------

Mình vẫn chẳng biết số đuôi 37 là ai, nội dung tin nhắn hắn đã từng nhắn. Mình thì lười đọc lại những thứ mình viết để biết hắn đã nói rõ ràng những gì. Nên mình bỏ qua số đuôi 37, người mình nghi ngờ nhiều nhất là D, ng bạn thân của em gia sư. Chỉ là bạn thân sẽ là ng cùng phe với mình hay biết rõ chuyện mình nhất, thế sao còn buông những lời nghe nặng nhọc thế, chắc chắn là có uẩn khúc gì. Tự dưng có cảm giác là D hơi nguy hiểm

Sài gòn không nhỏ, nhưng hầu hết những ng mình quen biết rồi gặp gỡ đều lòng vòng ở loanh quanh chỗ khu nhà mình, như nhà thằng anh thì chẳng xa nhà mình mấy, rồi công ty mẹ mình cũng thế, trường mình học hồi cấp ba và bây giờ là trường đại học. Cũng lòng vòng gần nhà mình, ko phải kiểu gần như dạng đi bộ 5, 10p cũng tới mà là kiểu gần trong cùng quận, hay cùng khu hay những quận lân cận. Em gia sư và D học chung lớp , mà 2 người họ lại học cùng trường với thằng anh mình, rồi còn chung đội đá banh nên họ biết nhau cũng dễ hiểu. Như trường hồi cấp 3 của mình có 2 nhỏ hotgirl, ko phải nối tiếng rồi lên báo, mà 2 nhỏ đó xinh rồi hát hò rồi làm mc trong trường nên hầu như ai trong trường cũng biết 2 nhỏ đó. Kiểu quen biết sơ đẳng, ko phải đã từng nói chuyện hay đi chung. Mình biết người ta nhưng người ta ko hề biết mình. Thằng anh mình cũng quen em gia sư với phương thức gần như thế.

Theo phác thảo của thằng anh mình về em gia sư hồi mình chưa gặp em là
+ tóc cắt ngắn
+chơi đá banh và hâm mộ arsenal
+có nhiều người theo đuổi, ko phải vì quá xinh đẹp mà vì tính cách với vẻ ưa nhìn dễ thương. Theo mình thấy những cô gái kiểu như vậy có nhiều người thích hơn những cô gái cực kì xinh đẹp, vì cô gái quá xinh làm cho con trai có cảm giác bản thân ko xứng.
+một cô gái lanh lẹ và thông minh

Sáng nay mình cũng phải đi học, mình thức dậy từ 6h kém vì mình hẹn với em gia sư là 6h5’ gặp nhau ở dưới nhà, mình và em sẽ cùng ăn sáng. Em chở mình tới trường rồi đi học luôn. Mọi ngày mình thường nằm ngủ dây dưa lắm, vì mình hay nghĩ thầy hay tới trễ nên đi trễ chút ko sao. Hôm nay có em gia sư đưa đi học, mình dậy mà chẳng dây dưa gì , cứ nghĩ tới đoạn mình và em gia sư cùng nhau ăn sáng rồi đi học là mình thấy sướng cả lên. Cảm giác yêu đương làm mình thấy dễ chịu nhất là mỗi sáng sớm cảm nhận thấy rõ ràng sự tồn tại tình yêu của con người đó với mình

Nói về mẹ mình và mình, mẹ mình chẳng đá động gì tới chuyện em gia sư. Mẹ quá rành tính mình và mẹ biết mình cũng cứng đầu không thua mẹ. Nhưng mẹ ko nhượng bước, mình biết thế chỉ là mẹ muốn để mọi thứ êm xuôi đã, mẹ vẫn gọi nhỏ Nhung tới chơi thường xuyên. Mẹ còn nhiều chuyện để làm và để lo nên mẹ tạm bỏ qua cho mình. Mẹ tất nhiên chưa biết chuyện mình và em gia sư đi học chung. Còn về nhỏ Nhung, tối hôm qua nhỏ có nhắn tin chúc mình ngủ ngon và sáng nay cũng có tin nhắn. Mình không quan tâm và cũng ko muốn quan tâm nhỏ Nhung,kiểu con gái mình ghét nhất.
Sáng nay mình lại nhớ tới cái cảnh chị Q ngồi trên ghế và cười, bình thản như đang xem 1 bộ phim hay mà người đóng là cô em gái cùng cha khác mẹ đang quỳ, trên đầu cô em gái là những lời nói nặng nề đang trút xuống.Nếu Sự tức giận của ai đó làm ta sợ hãi, nhưng sự thờ ơ bình thản của họ làm ta thấy hận thù sâu nặng tới mức nào

Mình xuống tới nơi thì em gia sư đang đứng đợi sẵn, em hình như chưa từng để mình phải đợi, em luôn đợi mình. Em gia sư sáng nay mặc quần jeans và áo sơ mi đen, có cái thắt lưng nhỏ màu cam, em cũng đeo túi màu cam. Thỉnh thoảng mình nghĩ em ăn mặc như thế này đi học là hiểm họa của mình, nhìn em tươi trẻ và lại thu thêm vài vệ tinh.
Nhìn thấy em, mình cười. Em thường cười trước, lần này thì mình nhanh miệng hơn, mình cười trước, tất nhiên nụ cười mình ko trong bằng em đâu.
- ‘sao yêu đời quá vậy?’, em hỏi mình rồi lấy nón bảo hiểm cẩn thận đội cho mình, em vẫn làm mọi thứ nhẹ nhàng nhưng nhanh nhẹn. Ân cần như 1 người vợ ngoan
- ‘có em là anh vui àh’, mình nói, cười. Nói đúng với những thứ mình đang nghĩ, ko hề thêm bớt
- ‘em có giá trị thiệt, vậy nên đối xử với em tốt chút’, em nói tinh nghịch, mình leo lên xe em ngồi, quàng tay ôm em liền. Mình thích ngồi ở vị trí này, vì em quá mềm mại
- ‘tốt sao nữa, anh tốt lắm rồi đó’, mình nói, đường sáng thoáng mát. Sài gòn cứ sáng là thấy trong veo và mát mẻ lắm.
- ‘haha, thấy ớn’, em nói như kiểu mình đang nói chuyện hoang đường. Giọng cười nghe giòn tan.
- ‘em thích đá banh ko?’, mình hỏi em, nhớ tới màu áo arsenal em mặc.
- ‘cũng thích đó, em coi đầy đủ nhất là euro 2008, hồi đó em thích búp bê Arshavin của Nga, euro 2008 là bước đệm cho anh ta thì phải, em cũng thích cái kiểu anh ta đưa ngón tay lên miệng. Đẹp trai lắm’, em nói say mê làm mình đến ganh tỵ với Arshavin, em làm mình ngạc nhiên vì tính cách em,mình chưa từng nào nghe cô gái nào nói về đá banh mà có vẻ thích thú đó.
- ‘khi nào em với anh đá banh ‘, mính nói, nghĩ tới cảnh mình và em chạy vòng vòng trên sân và dành trái banh, mình thấy thú vị, quên mất cái tay đang bó bột và cái đầu còn băng của mình
- ‘ok, nhớ nói nha, hồi xưa em với bạn em hay nói, đứa nào hứa lèo đứa đó làm …, haha’, em cười to, em ngại khi nói từ đó.
- ‘làm chó àh?’, mình hỏi lại
- ‘ohm, haha’, em cười, mình cũng cười. Không ngờ là tình cảm của mình và em gia sư tiến triển nhanh thế, có thể nói với nhau những thứ khó nói.
Có người nói mình và em yêu quá nhanh, diễn biến cũng quá nhanh và lo lắng là sẽ chóng tàn khi thời huy hoàng qua đi. Nhưng mình biết làm sao khi mà vốn dĩ nó diễn ra như thế, chẳng lẽ mình lại cố gắng kìm tốc độ đó. Mình đâu thể nên để mọi thứ tự nhiên, mình chỉ có thể cân nhắc hành động của mình chứ đâu thể điều khiển mọi thứ.

Mình và em gia sư ghé vào ăn sáng rồi em chở mình tới trường
- ‘ko hun tạm biệt hả?’, em hỏi mình, nháy mắt tinh nghịch, em biết rõ đây là trường học và ai đời làm chuyện đó ở cổng trường. Em thích làm mình khó xử mà, đã thế thì mình làm liều, hôn cũng sướng mà.
- ‘có chứ’, mình nói, em đâu đoán được là mình sẽ nói thế, em đoán là mình sẽ ngại ngùng và ko dám chứ gì
- ‘hả?’, em nói có vẻ ngạc nhiên lắm. Em hiểu mình lắm nhưng nếu mình làm trái tính cách của mình sao em biết được chứ.
Mình cúi xuống định hôn lên má em, mình chẳng hề run, chỉ thấy phấn khích khi em ngạc nhiên. Mình đang gần chạm tới em, mình biết nhiều đứa đang nhìn bọn mình lắm nhưng mình mặc kệ. Em gia sư lùi ra
- ‘em đi học, trể ùi’, em nói rồi bẽn lẽn cười chạy xe đi mất. Mình nghĩ tới cảnh đó mà buồn cười, cứ vừa đi vừa tủm tỉm cười như thằng mát. Thấy vui vui làm sao khi nghĩ tới cảnh em gia sư bất ngờ vì hành động của mình
- ‘bố thằng dở người’, nghe tiếng bắc và ăn nói kiểu này không ai khác là thằng bạn cùng lớp với mình. Nó người gốc bắc và luôn giữ giọng nói chính gốc. Nhiều lúc buồn công nhận là ngồi nghe nó chém gió mình cười đau ruột. Cái kiểu chọc gái của nó cũng ko giống ai, phải nói là thằng bạn mình rất vui, rất hài.
- ‘ơ địt, chú ăn nói thế hả?’, mình nói thế với nó
- ‘thằng dở người vừa đi vừa cười’ nó nói, người bắc có kiểu ngôn ngữ rất điêu luyện, nhiều từ ngữ rất phong phú. Hồi mình mới quen thằng này, có nhiều từ ngữ nó nói mình chẳng hiểu, nghe riết thành ra nhiễm. Thỉnh thoảng mình còn nói như giọng bắc.

Mình hôm nay đi học đúng giờ, ko bị trễ như hôm trước. Mọi thứ bình thường như mọi ngày. Tới giờ ra chơi, mình nhận được tin nhắn của số đuôi 37. Mình nghĩ tới lời yêu cầu 1 cái hẹn của chủ nhân số 37, theo nhiều ý kiến thì khuyên mình ko nên đi. Mình cũng đang định thế nhưng cũng chưa trả lời rõ ràng.
- ‘những thứ thuộc về bạn, mãi mãi thuộc về bạn dù có đi tới đâu thì nó cũng là của bạn’, tin nhắn thế chẳng hiểu mang nghĩa gì, chắc kiểu khẳng định chủ quyền. Mình tiếc tiền nên chẳng tin nhắn cho loại tin nhắn vô bổ này
- ‘bạn biết như nhìn thấy bề nổi của tảng băng thôi, mình muốn gặp bạn 1 lần để nói rõ 1 số chuyện về Linh và về bạn. Hi vọng bạn đồng ý’, tin nhắn thứ 2 của hắn ta. Không hiểu ai, mình cũng ko nhắn tin lại. Lời lẽ có vẻ rất thông minh và ko hề thô tục, mình tò mò là ai lắm nhưng mình phải cân nhắc bình tĩnh rõ ràng. Thậm chí vì yêu người ta có thể làm mọi thứ, tình yêu đôi khi nguy hiểm hơn cả tiền.

Trưa học xong em gia sư chở mình về nhà
- ‘em kiếm việc chỗ khác chưa?’, mình hỏi, lời lẽ hơi bất cẩn vì người khiến em mất việc là mẹ mình. Nhưng mình chỉ muốn biết em làm thế nào có tiền, cuộc sống em chắc trở nên khó khăn hơn
- ‘em đang bán quần áo trên mạng’, em nói, nếu đúng thì em quá linh hoạt rồi.
- ‘ủa, em làm hồi nào?’, mình hỏi em, chẳng lẽ em xúc tiến mọi thứ nhanh thế
- ‘đó giờ em bán quần áo trên mạng mà, đi dạy là đi kiếm thêm tiền thôi.’, em nói, mình mừng dùm em, thì ra đó giờ em bán quần áo, điều đó cũng lí giải cho những thứ quần áo đa dạng và đầy màu sắc em mặc
- ‘có vợ bán quần áo, mà chồng ăn mặc rách rưới’, mình nói đùa cho không khí bớt trầm lặng. Mình chẳng biết nhiều về lĩnh vực bán quần áo, mình cũng ko có quan tâm tới quần áo.
- ‘haha, rách cho tụi nó khỏi nhìn, khỏi để ý’, em cười nói
- ‘ủa, mà em bán qua mạng theo dạng nào?’, mình tò mò hỏi
- ‘em có cái shop trên mạng, rồi bán ở đủ thứ trang, cứ mặc rồi up lên web, ng ta thấy đẹp sẽ gọi điện đặt mua, nhưng thường là nt đặt mã số, địa chỉ, và thông báo là gửi tiền vào tài khoản rồi thì em gửi đồ, đồ em mặc em ít bao giờ ra shop mua, em tự lựa tự mua về bán, nên thấy đẹp thấy thích thì em mặc luôn’, em nói chi tiết như thế, hèn gì em có tiền xài rồi quần áo nhiều để mặc. Mình thấy khâm phục em vì em xoay sở quá giỏi.
- ‘heo giỏi quá ta’, mình nói khâm phục.
- ‘phải có cách để sống chứ, hehe’, em nói, mình hơi thắc mắc là em kiếm được tiền nhờ việc buôn bán , rồi đi dạy kèm, chắc tháng em kiếm cũng kha khá đủ để em sống và đi học. Vậy tại sao em phải ở trong nhà đó, theo mình thấy thì em không thoải mái và còn chị Q, chị ta đối xử với em tệ lắm. Tính em gia sư thì ngang bướng và có lòng tự trong cao, hơi khó nghĩ để biết lí do sao em vẫn sống trong nhà đó.
Hay đơn giản nhà vẫn luôn là nhà dù như thế nào?
- ‘sao em chọn học ngoại ngữ?em thích hả?’, mình hỏi em, ước mơ và nghề nghiệp luôn bắt nguồn từ điều gì đó và mình muốn biết mọi thứ thuộc về em
- ‘hồi đó thì ko hẳn là thích,em cũng học ko giỏi anh văn lắm’, em trả lời, em gia sư bây giờ có thể nói thông thạo.
Trời nắng gắt quá, xe em chạy chậm
- ‘ vậy sao chọn học?’, mình thắc mắc, mình thì chọn ngành học của mình tại mình thích và hồi cấp 3 mình học giỏi nhất môn Hóa, hóa gần như là đam mê của mình. Em thì ko thích, rồi học ko giỏi, sao ko chọn ngành khác mà là ngoại ngữ, cái môn cũng cần năng khiếu.
- ‘hồi đó em còn ngây thơ lắm, em bị mất trinh rồi lo sợ tột độ là sau này ko lấy chồng được hoặc lấy về sẽ bị đánh đập,lúc đó em đâu biết có vụ vá trinh, nên em muốn giỏi tiếng anh để sau này lấy chồng nước ngoài, người nước ngoài họ ko quan trọng trinh tiết bằng người việt nam, haha’, em lí giải rồi cười, nghe có phần trẻ con,nhưng điều đó trở thành động lực cho em, mình nghe câu chuyện của em, có cảm giác vừa vui vừa buồn, thứ em nói như bi kịch lại nói dễ dàng, với em hẳn chuyện mất trinh từng là thứ ám ảnh em.
- ‘rồi sao nữa?’, mình hỏi, câu chuyện em nói về em làm mình muốn nghe.
- ‘thì em lao vào học tiếng anh, học lại từ căn bản em học suốt ngày đi đâu cũng mang từ điển, đi đường mà thấy chữ tiếng anh nào em ko biết là em dừng xe lôi từ điển ra xem, học luôn nên từ từ vốn từ khá lên, học cũng khá dần’, em nói , mình có cảm giác em đang sống lại quãng thời gian đó, em sợ, em bơ vơ đơn độc và tìm động lực để cố gắng cho tương lai.
- ‘em học tiếng anh ko phải như người ta, em học ko đi học thêm hay gì hết, em học vì nghĩ em phải sống phải lấy chồng, haha’, em nói tiếp. Mình cười vì em cứ nhắc tới chồng, em thích lấy chồng đến vậy àh?
- ‘heo ham lấy chồng quá ha’, mình nói rồi cười.
- ‘đó cũng là mục tiêu đó, mẹ em ko có chồng , đó là điều tệ hại kinh khủng khiếp. Anh ko biết ko chồng có con khổ sở như nào đâu. Nên em phải có chồng mà là chồng tốt nhất có thể, lấy cho cả phần mẹ em’, những thứ em nói, em lí giải rất đơn giản bình thường, nhưng nó cho thấy những thứ em cảm nhận và chịu đựng những gì. Mình nghe mà còn thấy đắng trong cổ họng. Mình thấy thương em. Mình ngồi sau nên chẳng thấy mặt em đang biểu lộ cảm xúc gì, vô tình lại chạm vào quá khứ.

Em chở mình về tới nhà, mặt em ửng đỏ vì nắng dù em có đeo khẩu trang. Mình càng nhìn em thì thấy em càng gầy, gầy đến mong manh, mình thấy thương thấy sợ mất em. Mình yêu em có thể nói là từ cái nhìn đầu tiên, sau đó là cứ tìm hiểu dần dần rồi tình yêu ngày càng nhiều, vụng về và nhiều trăn trở, em là chất gây nghiện đối với mình mà mình ko thể dứt ra được.
Trong đời rồi ai cũng sẽ gặp được 1 người mà mình yêu đến ko thể ngừng, yêu cuồng nhiệt và nồng cháy.

Tối, số điện thoại đuôi 37 gọi cho mình
- ‘alo’, mình trả lời, mình sẽ ko việc gì phải đi gặp hắn trong khi ko rõ đó là ai
- ‘bạn có sắp xếp cho mình 1 buổi hẹn đc ko?’, giọng nói đó nó, nghe có vẻ cẩn thận và sâu sắc
- ‘bạn là ai, nói rõ ràng xem, mình ko đi gặp ng mình ko quen’, mình nói rõ ràng, muốn biết coi đó là ai
- ‘bạn gặp rồi sẽ biết thôi mà’, ng đó nói, mình càng nghi ngờ, chẳng việc gì phải dấu tên.
- ‘ohm, vậy thôi, mình ko rảnh’, mình nói rồi cúp máy luôn. Gặp thì còn rắc rối nhiều hơn chứ cũng có được gì đâu, 1 người ngay cả tên còn muốn dấu thì liệu sẽ nói gì với mình đây? Số điện thoại đó không gọi lại nữa. Mình cũng bỏ qua luôn chuyện đó dù có chút cảm giác bất an. Không biết mình trở nên nhạy cảm từ khi nào?
Trời đổ cơn mưa từ chiều, mưa dai dẳng kéo dài mãi không chịu dứt,nhìn mưa mình lại nhớ tới em gia sư. Em giờ đang học bài, mình cũng đang đọc sách, trời thì mưa.

-----------------------------------

Tối qua trời mưa gần như suốt đêm vì tới lúc mình đi ngủ trời vẫn đang mưa dai dẳng, không khí trời buổi sáng hơi lạnh, em gia sư đợi mình sẵn, sáng nay trời nắng chói. Bầu trời cứ rực sáng, em và mình vừa đi vừa hát líu lo câu hát em bắt mình hát theo, sáng nay trông em yêu đời lắm
“Đường còn xa, con chó nó la con mèo, gâu gâu meo meo”, câu hát em hát trên đường đi Vũng tàu
- ‘có xa đâu heo?’, mình hỏi
- ‘im lặng hát đi, đường còn xa..’, em nói nhanh rồi hát tiếp
- ‘gần lắm heo, gần tới rồi, đâu xa đâu’, mình nói chọc em.
- ‘ơiii, điên mất’, em la toáng lên, mình cười sặc sụa, em tức điên nhéo mình đau điếng sau em cũng cười.
Em gia sư có nhiều trạng thái biểu cảm khác nhau.

Mọi thứ vẫn yên ổn hoàn toàn…cho tới khi, mình đứng đợi em lâu lắm ở cồng trường mà em chưa tới, mình ko dám gọi điện vì nghĩ em bắt máy nghe rồi gặp tai nạn, mình kiên nhẫn đứng đợi. Gần 12h trưa mà em chưa tới, mình đang lo nóng ruột thì em gọi điện thoại, mình hồi hộp bắt máy nghe. Cầu mong đừng có chuyện gì xảy ra
- ‘em ở đâu vậy? sao chưa tới nữa? có gì ko?’, mình hỏi liên tục
- ‘em nè, có chút chuyện, em ko sao đâu, anh đi xe ôm về nha, lát chiều em ghé qua nhà anh ‘, em nói trấn an mình, mình thở phào vì em ko bị gì, nhưng lại tò mò sao em lại ko đón mình, em gặp ai chăng? Mình thấy hơi bực mình khi nghĩ thê nhưng rồi mình cũng thôi
- ‘ohm, anh về, chiều mấy giờ em qua?’, mình hỏi em, chiều mình sẽ hỏi rõ chuyện hơn, mình đợi vậy. Hơi thấy buồn.
- ‘lát 2,3h em qua, em qua em gọi anh trước, anh về nha, em xin lỗi nha heo’, em nói hơi rụt rè khi để mình đợi rồi phải về 1 mình.
- ‘uhm, anh về, chiều em qua nha’, mình nói rồi cúp máy
Mình có nhiều thứ lăn tăn trong đầu, nhiều câu hỏi chất chồng. Không biết em đi đâu nữa. Mình đón xe ôm rồi về nhà, hơi nóng ruột.

Đang bực mình vì em không đón mình rồi lo lắng ko biết có chuyện gì, về nhà lại gặp nhỏ Nhung đang ngồi nói chuyện với mẹ, không biết nói chuyện gì mà cười đùa vui vẻ lắm. Mình chào hỏi sơ rồi về phòng, tính mình ko giả tạo đươc nên ko tỏ ra mềm mỏng hay vui vẻ với nhỏ được, cứ thấy nhỏ là mình thấy khó chịu, thấy gai người. Vô lí lắm nhưng cảm giác rõ ràng là thế dù mình cũng đâu muốn như vậy đâu.
- ‘anh chỉ em làm mấy bài tập nha?’, nhỏ Nhung nói với mình trong lúc ăn cơm chung. Nãy giờ mình chẳng nói gì với nhỏ. Mình ko biết nhỏ học ngành gì mà còn kêu mình chỉ làm bài tập. Nhỏ này kiếm nhiều cớ quá
- ‘bài tập gì em?’, mình hỏi, mẹ mình nhìn mình và nhỏ nói chuyện thì cười, có vẻ vui lắm
- ‘toán cao cấp, có mấy bài em ko biết làm’, nhỏ nói giọng nhỏ nhẹ nghe rợn người. Cái giọng đó mãi mãi ko hợp với nhỏ Nhung
- ‘anh học lâu rồi giờ nhiều khi ko nhớ đó’, mình nói thoái thác .
- ‘thì coi rồi chỉ em’, mẹ mình nói cứng rắn, như ra lệnh. Mình biết ko cãi đc, nên chỉ nhỏ vậy
- ‘uhm, lát em đưa tập anh coi’, mình nói, nhỏ dạ rồi thôi. Từ đó đến sau mình chẳng nói gì với nhỏ nữa. Mình đang nóng ruột.
Mẹ mình vào phòng, chiều nay 1h mà chưa thấy mẹ đi làm, mình mong mẹ đi rồi nhỏ Nhung đi luôn, mình ráng giảng nhanh cho nhỏ, có nhiều cái mình quên nên mình bỏ qua. Nhỏ Nhung nghe giảng mà ko hề tập trung.
- ‘xong nha, giờ anh đi ngủ, buồn ngủ quá’, mình giả vờ ngáp, muốn chạy nhanh. Mình còn hẹn với em gia sư nữa. Cứ cầu mong nhỏ với mẹ mình đi nhanh nhanh.
- ‘còn mấy chỗ em không hiểu?’, nhỏ Nhung nói cố, có nghe gì đâu mà hiểu. Nhỏ Nhung chỉ kiếm cớ, mình biết rõ
- ‘em ráng coi là hiểu àh, anh buồn ngủ quá, em về nhà học đi’,mình nói khéo, cố gắng giữ giọng nói bình thường.
- ‘ohm, anh ngủ ngon, em về nha’, nhỏ nói, mình thầm cám ơn nhỏ. Rõ ràng là nhỏ ko vui, ko hài lòng nhưng mình dứt khoát nên nhỏ đành chịu. Chắc nhỏ cũng ko muốn kiếm chuyện với mình.
- ‘ohm, bye em’, mình nói rồi cười với nhỏ. Mẹ mình thấy nhỏ Nhung đi về thì cũng đi làm luôn, làm quản lí cũng sướng có thể đi trễ. Mẹ mình đi thì cũng đã gần 2h, mình chẳng thấy tin nhắn nào của em gia sư. Mọi lần em đi đâu về đều nhắn tin cho mình, vậy là chắc em chưa về nhà rồi. Không biết gặp em mà em ko nói rõ là đi đâu? Mình vừa lo em gặp chuyện gì đó vừa không biết em làm gì mà đến mức ko đón mình đc. Trong mình thấy bất an.
Có chuông điện thoại lúc gần 2 giờ rưỡi, lúc này mình đang đọc sách với làm bài tập.
- ‘15p nữa em tới, anh xuống nha’, em nói, mình uhm rồi cúp máy. Mình bỏ tập vở đi thay đồ rồi đi xuống.
Mình đợi chút xíu thì em gia sư tới, mình cùng em định ra bậc đá ngồi nhưng sau lại đi quán cà phê, vì trưa nay trời nóng nên em gia sư nói đi phòng máy lạnh ngồi. Em nói là tay mình bó bột mà ko ngồi máy lạnh hay ngứa ngáy lắm, khó chịu.

Em gia sư mặc bộ đồ y chang hồi sáng, cái quần jeans với cái áo cũng bằng jeans, hai vạt áo cột vào nhau, điều này chứng tỏ em chưa hề về nhà, mình ko biết em đã đi đâu tới giờ này. Mình tò mò, mình hỏi khi vừa ngồi lên xe của em
- ‘em đi đâu trưa giờ vậy?’, mình hỏi em
- ‘lát em kể cho nghe, em đi gặp bạn’, em nói, mình ko biết bạn nào mà gặp ngay giữa trưa, gặp đột xuất ko hẹn trước.
- ‘ohm, em ăn cơm chưa đó?’, mình hỏi, nhìn em có vẻ mệt và đói, chắc chạy lăng quăng quên ăn cơm.
- ‘chưa nữa, quên luôn’, em nói rồi cười, chạy nhanh tới quán cà phê gần đó. Mình đợi em kể cho mình nghe em đã đi đâu.
Quán cà phê này không đông lắm, chắc giờ này vắng khách, đi qua những gốc cây, mình và em gia sư vào phòng máy lạnh. Mình thấy ở em có chút gì đó ko ổn, như kiểu vừa gặp gì đó bất ngờ lắm, mình gọi nhanh nước uống cho mình và em, và thêm 1 phần cơm trưa cho em. Không biết đi đâu mà cô gái hay đói như em nhịn cả bữa trưa, tự dưng có cảm giác em vừa vui vừa buồn, cảm giác trong mình và em đều lộn xộn
- ‘ăn đi rồi nói’, mình nói với em khi em tính kể mình nghe liền. Mình ko nỡ nhìn em đói mà nhìn sắc mặt nhợt nhạt. Mình tò mò nhưng đợi thêm chút cũng được, em ăn cho ngoan đi.
- ‘oh, đợi em chút, đói quá’, em nói rồi cắm cúi ăn. Quán này đang mở bài nhạc tiếng anh gì quen lắm nhưng mình ko biết tên, mình nhìn em ăn mà cũng thấy ngon. Ăn được vài muỗng, em bỏ muỗng xuống lây thun cột lại tóc, em búi 1 cái to tướng cao hết cỡ trên đỉnh đầu, mặt em lấm tấm mồ hôi vì cái nắng trưa ban nãy, vì em gấp gáp chạy ngoài đường. Thấy em dễ thương.
Mình nhìn xung quanh quán, quán này mát mẻ lắm vì có nhiều cây xanh. Cách bài trí trong quán thì bình thường thôi không quá đặc biệt, như nhiều quán khác. Thức uống cũng bình thường và giá thì hơi mắc, mình cũng ít uống quán này. Xung quanh quán ngồi lác đác khác, có người ôm điện thoại, có người đang đọc báo, mỗi người 1 việc. Những khoảng thư giãn của người Sài Gòn phần nhiều ở quán cà phê, cà phê ở thành phố này ko đơn thuần là thức uống mà trở thành loại văn hóa lâu đời. Khó 1 ai có thể tìm ra 1 con đường trong thành phố mà ko có quán cà phê.

Em gia sư ăn xong, em lau miệng, uống cạn li nước trà rồi vào toilet. Em trở ra thì tóc được cột lại kĩ càng hơn, em cũng tôi lại son, màu son hồng da em ửng đỏ. Vài người trong quán nhìn em
- ‘hồi trưa biết sao em ko đón anh ko?’, em hỏi mình, bắt đầu cuộc trò chuyện
- ‘không, trưa em đi gặp bạn nào thế?’, mình hỏi em, trên gương mặt em có chút tư lự như ra chiều suy nghĩ
- ‘ Hồi trưa em gặp D’, em nói nhỏ nhẹ, mình nghe mà choáng váng.
- ‘D nào?’, mình hỏi, hi vọng ko phải D là ng mà mình nghi ngờ có số điện thoại đuôi 37
- ‘D bạn thân em đó, ng em nói là bạn thân rồi đi rồi đó, yêu em đó’, em nói nhỏ, chắc có lẽ em sợ mình giận nên em hơi rụt rè. Chính xác đó là D, người mới xuất hiện trong cuộc tình của mình và em gia sư, ko hiểu mang vai trò gì? Mình thấy lo lắng về hắn ta còn nhiều hơn về HA hay C, hắn ta có vẻ thông minh và nguy hiểm vì sự thông minh đó, đi rồi thì sao lại về. Chuyện ngày càng lằng nhằng phức tạp hay mình tự suy diễn ra thế?
- ‘sao em gặp D?’, mình giữ bình tĩnh hỏi vì thực ra mình hơi khó chịu khi em đi gặp D
- ‘em học xong đang định đón anh thì thấy D, em bất ngờ lắm luôn áh’, em nói, chắc chắn em ko có hẹn trước vì mình tin D cố ý xuất hiện bất ngờ
- ‘sao nữa?’, mình hỏi, khó chịu quá. Tự dưng em lại cười
- ‘rồi D nói có chuyện muốn nói, em nói em có việc bận nhưng D nói chuyện gấp cần nói’, em kể rõ ràng rành mạch, em biết mình khó chịu nên nói chuyện rõ ràng, ko úp mở.
- ‘nó nói gì?’, mình hỏi, em đang nhìn mình
- ‘lâu lắm rồi em chưa gặp D đó, em ko biết D đi đâu mất, giờ xuất hiện em ngạc nhiên lắm, em thấy nhiều thứ hơi lạ lạ’, em chầm chậm nói rồi cầm li sinh tố uống ngon lành. Em ko biết có hiểu tâm trạng mình ko, khi mình nghe em nói thế và thấy bất an vô cùng, D là bạn thân, , là ng em có cảm tình và từng rất hiểu em. D ở 1 vai trò ko giống như C và HA. Mình im lặng đợi em nói tiếp.
- ‘D dạo này nhìn khác xưa lắm, D gặp em rồi nói chuyện như những người bạn thôi, nhưng em thấy hơi lo’, em nói, mình mừng vì em còn nói rõ với mình là gặp ai và đi đâu, em ko dấu mình. Chuyện gì làm em thấy lo?
- ‘em lo gì?’, mình hỏi, khi biết em gặp D mình đã thấy ko vui gì lắm, tâm trạng mình ko thoải mái rồi. Mình lo lắng và nóng ruột.
- ‘ko rõ lắm, nhưng em hỏi anh nha?’, em nói, mình gật đầu không biết em tính hỏi chuyện gì
- ‘em chơi chung với D anh thích ko?’, em hỏi, mình tất nhiên là ko thích khi mình có những cảm giác bất an vì cái người tên D, hắn yêu em gia sư và giờ tim lại chẳng lẽ vì đã hết yêu, quay lại làm bạn.
- ‘sao hỏi vậy?’, mình hỏi ngược lại, ko muốn trả lời rõ ràng
- ‘thì D hỏi em có ny chưa? Em nói có rồi, nó còn kêu khi nào em dẫn anh ra mắt nữa, em sợ anh ko thích D’, em nói, vậy chẳng lẽ chuyện em lo là chuyện này, lo mình ko cho em chơi chung với D. Mình thấy bực bội
- ‘thực tình là anh ko thích, tại ng đó từng nói yêu em , anh ko cấm em nhưng nếu em hỏi là anh có thích ko thì chắc chắn anh ko thích’, mình nói rõ ràng, mình ko thích dây dưa lằng nhằng vì mọi thứ quá đủ rồi
- ‘uhm, em biết rồi’, em nói , mình thấy hơi quá khi nói thế nhưng em ko có vẻ gì ko vui hay chán
- ‘em buồn hay lo àh?’, mình hỏi, muốn biết cảm giác của em. Mình ko muốn làm những thứ như ép buộc hay làm em ko vui
- ‘ko buồn, em chỉ hơi lo với bất ngờ’, em trả lời, em nhìn mình chăm chú. Em nhạy cảm và luôn nắm bắt mọi cảm giác của mình, mình nghĩ thế.
- ‘là sao?’, mình hỏi, ko hiểu lắm câu nói của em
- ‘thì là lâu quá ko gặp, h gặp lại nên bất ngờ với lại em thấy D khác quá, cảm giác sao sao, vừa quen vừa lạ. Cảm giác ko tốt lắm’, em nói bâng quơ, mình ko biết tình cảm của em gia sư và D là gì?
- ‘em có tình cảm ntn với D?’, mình hỏi thẳng
- ‘là bạn, mãi mãi là bạn thân của em’, em trả lời dứt khoát. Mình nghe xong an tâm hẳn, như trút được gánh lo.
- ‘nhưng D xem em là ng mà nó yêu’, mình nói
- ‘kệ nó, có những người trong đời dù tốt thì cũng là mối quan hệ bạn bè, ko thể tiến xa’, em nói chắc nịch, mình biết ko chút lừa dối.
- ‘ohm, nhưng anh vẫn ko thích em chơi chung nhiều với nó nha’, mình cẩn thận nói, mình biết nên cho em tự do riêng khoảng trời riêng nhưng em hỏi và mình nói ý kiến của mình
- ‘xì, biết rồi, hihi’, em nói, mình ko ngờ em lại cười vui vẻ, thường thì phụng phịu khó chịu mới đúng
- ‘em thích anh quản em, vì em muốn thế’, em nói vì biết mình hơi thắc mắc, câu nói của em làm mình ngạc nhiên quá đỗi, em cần yêu thương nhiều lắm nên mới thế.
- ‘uhm, em là của anh anh phải quản chứ’, mình nói không khí vui vẻ hẳn.
“anh bước thêm 1 bước, tiến về phía trái tim em. Bước nhỏ chậm chạp nhưng chắc chắn, em phải ngồi yên đó, để anh bước tới gần, em phải ngồi yên đó, để anh chạm vào em”

Hôm nay là mùng 7/7 âm lịch, ngày Ngưu Lang Chức Nữ tương phùng, trời đổ mưa tầm tã từ chiều. Những người thực tâm yêu nhau luôn mơ tới khúc tương phùng, họ đi đến cuối cùng vẫn mong gặp lại người họ yêu trong đời nếu lỡ trên đường đời lạc mất nhau.

Mình về nhà mà hơi ướt xíu, nhưng ko nhiều lắm, mình ngồi vào máy tính và viết lại mọi chuyện để up cho mọi người biết để giúp đỡ mình. Có nhiều lúc mình đâu suy nghĩ thấu đáo được, nhờ mọi người nên mình mở mang ra nhiều. Dạo này nhờ gãy tay mà mình được gặp em gia sư nhiều, ngày nào cũng được gặp em nói chuyện và vui vẻ, hiểu em nhiều hơn, gần em nhiều hơn và vui hơn

Em ban đầu trong suy nghĩ mình là thứ xa vời, em giống như ngôi sao trên trời, có thể nhìn nhưng không thể với tới, ở em có quá nhiều thú vị và đặc biệt. Có em làm người yêu đến tận bây giờ nhiều lúc mình thấy ngạc nhiên, vì mọi thứ quá nhanh nên thế mình đổ cho số phận cho định mệnh. Tới bây giờ, khi quen nhanh gần 1 tháng, mình mới thấy em càng gần gũi, em cũng là cô gái nhỏ muốn yêu thương và cần che chở. Quanh mình và em có nhiều chuyện xảy ra và không biết mình và em có thể cùng nhau đi tới đâu. Xa hay gần. Vì mình ko rõ nên mình chỉ cố gắng để yêu thôi.

Lên Đầu Trang

TRANG 11