watch sexy videos at nza-vids!
Ảnh sex lồn to
HOMEBLOGTRUYỆN
YÊU KHÔNG HỐI TIẾC
Xuống Cuối Trang

Nhưng anh không tài nào thốt ra được câu sau vì con gấu trúc đã nhanh tay tọng vào miệng anh chiếc đùi gà rán làm anh ú ớ mất một lúc. Hàng chục con mắt hiếu kì nhìn hai người đôi co, có cả đám con gái ở đấy mơ ước được ngồi thế vào chỗ cô mà làm những trò ngu ngốc như thế dù chỉ một lần cũng đáng.


- Này...- Anh nhả chiếc đùi gà ra, quát tướng lên- Cô tính ám sát tôi đấy à? Tôi đúng là làm ơn mắc oán mà...


- Xin lỗi... Ai kêu anh dám lớn giọng nhắc lại chuyện đó làm chi.


- Bộ tôi có hứa là tôi không nói ra hả?

- Tôi năn nỉ anh mà, anh đừng nói chuyện đó ra nữa nhé! Anh cần gì cứ nói ra.

- Nói ra để tôi mang tiếng ức hiếp con gái hả. Hỏng hết hình tượng. Thôi được, tại vì cô khẩn khoản nên tôi sẽ chỉ bắt cô làm một việc thôi.

- Việc gì?- Cô ta hí hửng hỏi.

- Tạm thời tôi chưa nghĩ ra.- Anh thản nhiên đứng dậy- Chừng nào nghĩ ra tôi sẽ gọi cho cô, nên nhanh chóng mà sắm cái điện thoại mới đi nhé kẻo lúc tôi cần không gọi được cô tôi sẽ đi loan tin đấy.

Anh cười thích thú và đi ra bãi đậu xe. Ít ra thì anh cũng có một chút niềm vui sau những ngày buồn chán đầu tiên ở Việt Nam.

Chỉ vì mải nghĩ đến niềm thích thú đó mà anh quên mất tiêu những vị khách ở nhà, cứ thế mò về, giữa lúc họ đang ngồi uống trà ở phòng khách. Đó là một người đàn ông Nhật, một phụ nữ rất đẹp, ngồi cạnh người phụ nữ đó là một con bé mặc bộ đồ trông khá hầm hố, mặt thì như con nít.

Thấy anh đứng sững nơi ngưỡng cửa, bà nội vội vẫy tay gọi anh:

- Bà tưởng cháu phải ở lại trường để học?

- Dạ cháu vừa mới biết là được nghỉ thôi ạ.
Người phụ nữ nãy giờ vẫn chăm chú nhìn anh, bây giờ mỉm cười lên tiếng:

- Cậu quý tử của tập đoàn Lotus đây ạ? Giống anh Long hồi trẻ quá bác nhỉ?

- Dạ, cô biết ba cháu ạ?- Anh hỏi lại.

- Cô với ba mẹ cháu là chỗ quen biết lâu năm mà. Tên cô là Vân. Nhiều năm nay cô sống bên Nhật, còn ba mẹ cháu lại sang Hà Lan nên mới bặt tin nhau thôi.


- Dạ...


- Đây là chồng cô, đại diện đại sứ quán Nhật ở Việt Nam. Còn đây là Chiyoko, con gái cô. Tên Việt của em ấy là Minh Sang.

Khánh Nam liếc nhìn con bé kì cục nãy giờ vẫn ngồi sát cạnh mẹ, không nói năng gì. Nó giống mẹ nó, đẹp như một công chúa trong các truyện cổ tích phương Đông. Đôi mắt nó to, tròn, đen láy, cái môi nhỏ chúm chím và đỏ hồng. Lớn hơn chút nữa chắc nó sẽ là một mỹ nhân như mẹ nó quá.

- Sắp tới cô chú ấy phải quay về Nhật vài tháng...- Bà nội anh nói tiếp- Nhưng việc học của Minh Sang bên này thì không thể dừng lại được. Hết năm nay là con bé học hết cấp 3 rồi nên cô chú ấy định gửi con bé ở đây với chúng ta một thời gian. Ý cháu thế nào?

- Bà cứ quyết định thôi ạ. Cháu xin phép, cháu lên phòng chút, lúc nãy mẹ gọi điện cho cháu mà điện thoại hết pin. Cháu lên gọi lại xem mẹ cháu có dặn gì không?

- Ừ...- Bà anh gật đầu.

Khánh Nam chào ba người khách và chạy biến lên phòng. Thà nằm trong phòng chat online với mấy đứa bạn bên Hà Lan còn vui hơn.

4. Phượng Hoàng khóc.

5h chiều, Khánh Nam lò dò đi xuống nhà để đi đánh tennis. Bước ra đến bậc thềm, anh ngạc nhiên thấy Minh Sang đang ngồi bó gối ủ rũ trên chiếc xích đu cạnh bể bơi. Trông cô nhóc có vẻ không vui. Anh tiến lại, gọi:

- Sao mới có chút thế mà đã nhớ ba mẹ rồi à?

Cô nhóc ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt buồn làm anh cũng cảm thấy chơi vơi theo.

- Anh có sống cùng bố mẹ anh không?

- Bây giờ thì không.- Anh ngồi xuống nhún vai- Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên anh xa ba mẹ anh. Anh thích qua Mỹ học, mà cuối cùng mẹ anh lại đẩy anh về đây.

- Vì sao?- Cô bé ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ngây thơ đáng yêu lạ.

- Vì mẹ yêu anh. Mẹ biết cái gì là tốt nhất cho anh.

- Em chưa khi nào sống xa mẹ em một ngày. Cứ như bị bỏ rơi vậy.

- Em chỉ sống một mình có mấy tháng thôi mà.- Anh cười- Coi như là thời gian để em học cách sống tự lập đi. Nhóc Cún em gái anh bằng tuổi em mà nó chẳng giống em đâu. Vui lên đi nào... Thôi anh đi tập bóng chút đây.

- Dạ, em chào anh.

Cô bé nhìn theo anh, ánh mắt cô, có gì đó vui hơn một chút.

Không có mẹ, không có bố ở bên, nhưng có lẽ cô sẽ không cô đơn.

*

Khánh Nam vừa lái xe vừa nghĩ đến cô nhóc làm khách của nhà mình đến hôm nay đã được 4 ngày rồi. Sau cuộc nói chuyện đó, anh không còn thấy cô bé ngồi ủ rũ nữa. Nó hay cười hơn và thường giúp mấy chị giúp việc nấu cơm, chẳng giống những cô tiểu thư khác. Có lẽ vì thế mà anh chẳng có lý do gì để ghét con bé cả.

Điện thoại đổ chuông làm anh giật bắn mình. Một số điện thoại cố định lạ. Anh tấp xe vào lề đường và nghe máy:

- A lô, có phải số máy của anh Nam không?- Giọng một phụ nữ chứ không giống giọng của mấy cô gái hay cố tìm cách gọi điện cho anh.

- Vâng, phải ạ.

- Bạn gái anh đang nằm trong bệnh viện, anh hãy đến đây đi.

Nam cau mày không hiểu.

- Xin lỗi, chị nói ai cơ ạ.

- Bạn gái anh chứ ai.- Chị ta giận dữ quát lên khiến anh phải kê máy ra xa- Hay anh nói là anh không biết chị Lâm Phượng Vũ đấy hả? Bọn đàn ông các anh chẳng ai ra hồn cả, ăn ốc rồi không thèm đổ vỏ phải không? Anh đến đây ngay cho tôi.

“Xấu gái sao?” Anh thầm nghĩ.

Anh hỏi tên bệnh viện và lái xe thẳng đến đó.

“Cô ta lại làm chuyện điên khùng gì nữa đây mà còn kéo cả mình vào cuộc nữa chứ.”- Anh bực bội nguyền rủa.

Vừa xưng tên với bác sĩ trực, một chị phụ nữ chừng 35 tuổi, anh đã bị mắng một trận tối tăm mặt mũi, toàn những điều liên quan đến giáo dục giới tính. Đợi chị ta nói xong, anh mới nhã nhặn hỏi:

- Xin lỗi, nhưng con gấu trúc, à không, Phượng Vũ bị làm sao ạ?

- Còn sao trăng gì…- Chị ta tiếp tục quát- Cố tình tông vào đầu xe tải tự tử chứ sao? May mà ông lái xe ông ta tỉnh đấy không thì chết cả mẹ lẫn con rồi.

- Cái gì mà cả mẹ lẫn con cơ ạ?- Anh ngẩn ra.

- Này, anh cố tình không biết bạn gái anh có thai à? 30 tuần rồi đấy. Va đụng mạnh quá nên sẩy rồi, còn may là cứu được mẹ đấy.

- Có…thai ạ?- Anh trố mắt.

Đến tận bây giờ anh mới hiểu hết vấn đề của con gấu trúc ngu ngốc. Thì ra cái thằng khốn nạn kia làm cô ta có thai rồi bỏ của chạy lấy người. Nói sao cô ta phản ứng dữ dội như vậy.

- Anh còn hỏi được câu đó à? Tôi thật không hiểu bọn trẻ các anh bây giờ sống thế nào. Một ngày tôi tiếp đến mấy chục ca, toàn bọn ranh con 17, 18 tuổi, có đứa mới 16 tuổi đến nạo phá thai. Học chưa thông mà đã làm liều…

- Ơ, này chị…- Anh ngắt lời bà cô ngoa ngoắt này- Thứ nhất, tôi không phải là tác giả của cái thai đó. Thứ hai, tôi mới về Việt Nam được một tháng, còn cái thai kia đã hai tháng rưỡi rồi. Thứ ba, tôi và con gấu trúc ngu ngốc kia mới gặp nhau có vài lần thôi, và lần nào cũng cãi nhau tóe khói chứ mần ăn gì mà ra một cái thai được.

- Ơ, thế cậu không phải bạn trai con bé à?- Chị ta ngẩn ra, rồi cười trừ- Xin lỗi cậu nhé, tôi hay bị bức xúc thế lắm. Phải làm trong nghề này mới thấy hết được những cảnh đau lòng. Nhìn cậu đẹp trai sáng sủa thế này đủ biết cậu là con nhà được giáo dục tử tế rồi. Tại trong ví của con bé có mỗi cái chứng minh thư với một tờ giấy ghi số điện thoại của cậu nên tôi cứ tưởng…

- Thôi không đứng đây dài dòng nữa, chị dẫn tôi đi làm cái thủ tục nhập viện cho cô ta đi đã. Mà cô ta giờ sao rồi?

- Bị shock, có lẽ lâu nay tâm thần cô bé luôn bất ổn và ở trạng thái kích động. Tiêm thuốc an thần rồi, yên tâm. Nhưng mà, tôi e vụ sẩy này có thể làm cô bé mất khả năng sinh sản đấy.

Khánh Nam hơi sững lại khi nghe câu đó.

Tự nhiên anh cảm thấy thương cho Phượng Vũ.

Thương cho cả những cô gái bị anh bỏ rơi trước đây.

Và anh ghét bản thân anh quá!

Lâm Phượng Vũ, con gấu trúc ngu ngốc. Nhìn cô ta nằm giữa một đống dây rợ lằng nhằng, mặt mũi tái nhợt không chút sức sống, anh cảm thấy mình đang ở một thế giới khác, thế giới chỉ toàn giả dối, đau khổ, lọc lừa và nước mắt.

Cô ta không mang giấy tờ tùy thân gì, ngoài chiếc ví bên trong chỉ có một chiếc CMT, tờ giấy ghi số điện thoại của anh, và một số tiền nhỏ. Tại sao cô ta lại làm cái chuyện dại dột này, trong khi đã hứa với anh là sẽ không làm thế nữa rồi? Một cái thai có gì là khó giải quyết đâu, việc gì phải lấy tính mạng mình ra mà đánh đổi thế chứ.

- Sau khi tỉnh lại cô ta có thể về ngay được không ạ?- Anh hỏi người y tá đứng cạnh mình.

- Chắc phải nằm đến ngày mai.

“Mình có nên để cô ta thấy mình khi cô ta thức dậy không?” Anh tự nhủ. Cô ta không muốn cho ai biết về bí mật này, mà anh cũng chẳng biết gì hơn về gia đình hay bạn bè của cô ta cả. Anh thì không yên tâm để cô ta ở lại một mình ở đây, có lẽ cô ta sẽ cảm thấy rất cô đơn, và có khi lại còn nghĩ quẩn lần nữa.

8h tối, điện thoại của anh đổ chuông liên tục nhưng anh chẳng buồn nghe, lại là hai bà chị quậy phá rủ đi chơi nữa. Phượng Vũ vẫn chưa tỉnh. Anh ngồi trên ghế, nhìn hộp cháo đã nguội ngắt, hồi nào đến giờ một đại thiếu gia như anh có phải làm một việc ngớ ngẩn như thế này đâu. Ba mẹ anh mà biết giờ này anh đang ngồi trong một phòng bệnh nhỏ hẹp, cũ kĩ để trông chừng một người chẳng quen thân lắm thì chắc hai người sẽ sửng sốt mà bay ngay về Việt Nam mất.

- Tại sao anh lại ở đây?- Phượng Vũ đã thức từ bao giờ và hỏi anh bằng giọng yếu ớt, khác xa với thái độ hung hăng, nhiều khi là bất mãn của cô ta hằng ngày.

- Chắc do kiếp trước tôi nợ cô đấy nên giờ phải ráng mà trả thôi.

Phượng Vũ đưa tay đặt lên bụng, mặt có vẻ thất thần:

- Nó…

- Cô đã không muốn giữ cái thai như thế, cô có thể phá bỏ nó đi mà. Tại sao cô lại phải chọn cái chết chứ?

- Nếu tôi bỏ nó đi, tôi sẽ là kẻ sát nhân.- Phượng Vũ nói, những giọt nước mắt long lanh trên mặt.- Mà lại là giết chính con mình nữa. Tôi chưa bao giờ có ý định muốn bỏ nó cả. Nó vô tội, chỉ có tôi mới là có tội.

- Vậy tại sao còn cố tình đâm vào đầu ô tô?- Anh giận dữ.

- Không phải, lúc đó tôi đang sang đường thì bị choáng ngất. Dạo gần đây tôi ăn uống kém lắm.

- Dù sao thì cái thai cũng sẩy rồi. Bây giờ cô có thể làm lại cuộc đời của cô, chẳng cần buồn lo về nó nữa.

- Nói không nghĩ về nó nữa chắc tôi không làm được… Dù sao cũng cám ơn anh đã ở đây với tôi. Anh cứ về đi.

- Cô định ở đây một mình sao?

- Không sao mà. Tôi có thể gọi cho bạn thân của tôi đến nên anh cứ về đi.

- Cô đọc số bạn cô đi để tôi gọi, chừng nào cô ta đến thì tôi sẽ về.

Phượng Vũ đọc cho anh một số di động. Anh bấm số rồi đưa máy để cô ta tự nói chuyện.

Trước khi ra về, anh chỉ vào hộp cháo nói:

- Tôi có mua cháo cho cô đấy. Nó nguội rồi nhưng cũng cứ nên ăn một chút. Lúc nào cô khỏe tôi sẽ tới trường thăm cô, tôi về đây.

Khánh Nam, giữa cái lúc tâm trạng buồn bực không biết làm sao để giải tỏa, anh lái xe thẳng đến Jimmy café, nơi mà ông chú Trung vẫn thường lui tới nhất trong chuỗi những nhà hàng của Lotus.

- Sao thế anh bạn trẻ?- Chú vỗ vai anh khi anh ngồi ủ rũ trên ghế.

- Cháu muốn nói chuyện với chú được không ạ?- Anh đề nghị.

- Ồ, tất nhiên rồi. Sao thế, có tâm sự gì à?

- Có phải chú rất thân với ba cháu không?

- Chú không thân với ba cháu giống kiểu của chú Tùng và chú Khánh, chú với ba cháu giống hai cộng sự trong làm ăn thì đúng hơn.

- Nhưng ba cháu rất coi trọng chú. Ba cháu nói một nửa Lotus hiện nay là nhờ tay chú mà có.

- Ngày đầu tiên ba cháu đến tìm chú, khi đó chú là quản lý một khách sạn 4 sao có tiếng trong thành phố này và chú chỉ mới có 25 tuổi. Ba cháu đến gặp chú, nói với chú rằng: “Cậu chính là người tôi đang đi tìm. Cậu có muốn theo tôi không?” Lúc đó ba cháu muốn chú về làm quản lý cho cái quán café nhỏ bé này, một trong những nơi xuất phát đầu tiên của ba cháu và cũng là điểm đầu tình yêu của ba và mẹ cháu nữa. Chú biết ba cháu khi đó chỉ mê đua xe mà thôi chứ không hề có ý định làm ăn nghiêm túc, nhưng chú vẫn quyết đi theo ba cháu, vì chú nhìn thấy tương lai những năm về sau của anh ấy. Chú biết chắc chắn ba cháu sẽ làm mưa làm gió trên thương trường trong một ngày không xa.

- Nhưng cháu nghe nói hồi trẻ ba cháu là một dân anh chị phải không ạ?

- Nói thế thì nghiêm trọng quá!- Chú Trung vỗ vai anh- Khi đó tuổi trẻ mà, chỉ là ba cháu có những người bạn quá “nổi tiếng” trong giang hồ nên mới thế.

- Ba cháu rất ghét những gì chướng tai gai mắt phải không ạ?

- Có thể nói như thế.

- Vậy nếu thấy một kẻ bỏ rơi người bạn gái đang mang thai của mình để chạy theo một kẻ khác thì ba cháu sẽ làm gì ạ?

- Khánh Nam, cháu hỏi vậy là sao? Cháu đã gây ra chuyện gì à?

- Tất nhiên là không ạ!- Anh xua tay- Cháu vốn là một thằng chẳng ra gì, nhưng về đây rồi, cháu còn thấy nhiều kẻ tồi tệ hơn cả cháu. Những gì mẹ cháu nói về nơi này thật khác xa những gì cháu đang thấy.

- Những gì mẹ cháu nói là đúng, nhưng là của hai mươi năm về trước rồi. Bây giờ mọi chuyện khác lắm, mẹ cháu đã xa nơi này lâu như thế nên không cảm nhận được sự khác biệt đó thôi.- Ông vỗ vai anh gật gù vẻ cảm thông.

- Mẹ cháu luôn phê bình cháu suốt ngày đàn đúm với lũ bạn xấu, nhưng ít nhất chúng cháu cũng biết vứt rác vào thùng rác công cộng, cũng biết chịu trách nhiệm với những gì chúng cháu gây ra.

- Nói chú nghe cháu đã thấy chuyện gì vậy?

- Cháu thừa nhận cháu đã có rất nhiều bạn gái, quan hệ với họ nhiều lần, nhưng chúng cháu ý thức được cái mình đang làm và sẵn sàng chịu trách nhiệm với bản thân. Cháu cũng đủ am hiểu để đảm bảo cho cả hai sự an toàn. Còn về đây, cháu không hề thấy thế. Quá bừa bãi.

- Đừng gay gắt quá như thế con trai à? Đó chỉ là một bộ phận nhỏ hiện nay thôi.

- Nhưng sao cháu thấy nhiều lắm. Kiến thức về sức khỏe sinh sản quá tồi, lại còn không hề được dạy bảo cách phải chịu trách nhiệm trước hành động của mình. Khi yêu thì dỗ ngon dỗ ngọt người ta, nhưng lỡ để lại hậu quả thì phủi tay chạy mất. Những hạng người như thế cần phải xử lý thế nào đây? Cháu muốn làm gì đó, nên cháu mới hỏi chú nếu là ba thì ba sẽ làm gì?

- Không thể làm gì cả con trai ạ.- Ông thở dài- Vì những người như thế quá nhiều trong xã hội này. Không có luật nào quy định những việc đó cả, cái quy ước nó chính là đạo đức và sự tự nhận thức. Chú cũng có con, chú thấy chúng tiếp thu tri thức nhanh lắm, chẳng thua giới trẻ trên thế giới. Nhưng chỉ có một điều, chúng ta cứ mãi tiếp thu nửa vời.

- Có lẽ cháu sẽ xin mẹ sang Harvard học.

- Nếu được thì chú ủng hộ. Nhưng chú không nghĩ là mẹ cháu sẽ mềm lòng đâu. Mẹ cháu cũng có cái đúng chứ, cho cháu về đây để cháu nhìn thấy cái sai lầm mà tránh nó ra, sống cho tốt hơn. Thôi, tươi tỉnh lên nào, nãy giờ cháu cứ như một lão 70 khó tính ấy. Phải nhìn cuộc sống thoáng ra con trai ạ! Đừng bao giờ nghĩ tiêu cực mà hãy nghĩ tích cực lên.

- Dạ... Cháu hiểu ạ!

5. Thay đổi

Khánh Nam ngồi thất thần trước tập hồ sơ bệnh án của Phượng Vũ mãi, băn khoăn không biết có nên đưa lại cho cô ta hay không? Cô ta không nên biết đến sự thật ghi trong này thì hơn, nếu không con gấu trúc đó lại chui ngay vào cái kén đau khổ của mình. Cô ta đang sống vui vẻ trở lại, anh càng không nên phá vỡ sự cân bằng đang chậm chạm quay trở lại ấy.

Đứa bé, vụ tai nạn sẽ là bí mật của anh và cô ta, nhưng còn việc cô ta không sinh được con trong tương lai, đó sẽ là bí mật của riêng mình anh. Phượng Vũ sẽ quên được mối tình đau khổ này, và cô ta sẽ có khởi đầu mới với một người đàn ông tốt hơn.

Có tiếng gõ cửa, Khánh Nam tiện tay liệng luôn tập hồ sơ vào giỏ rác rồi quay ra:

- Vào đi.

Minh Sang bước vào phòng, trên tay là bát chè sen còn nóng. Cô bé tươi cười đặt xuống bàn nói:

- Anh ăn đi này. Em vừa nấu xong đấy. Bà bảo em mang cho anh một bát.

- Cám ơn nhóc.- Anh cười và xoay ghế lại nhìn cô bé.

Minh Sang ngồi xuống giường. Cô bé đã tới ở đây được hai tháng rồi.

- Anh ăn đi…- Sang giục khi anh cứ nhìn cô mãi làm cô bé đỏ ửng cả mặt.

- À ừ, anh đợi nó nguội đã. Sao em biết anh thích ăn nhất chè sen?

- Bà nội nói thế.

- Hồi còn bé, anh nhớ anh ở trong Tây Nguyên, quanh nhà anh và nhà ông ngoại Phi Long có mấy cái hồ sen liền. Mẹ thường nấu chè sen cho anh ăn từ hồi đó. Qua Hà Lan rồi thói quen đó vẫn không bỏ. Mẹ nói thức ăn phương Tây quá nhiều chất béo sẽ không tốt cho sức khỏe lâu dài của bọn anh nên mẹ hay nấu mấy món ăn Việt Nam cho cả nhà.

Minh Sang nghe anh kể một cách chăm chú, đôi mắt to tròn của cô bé thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh.

- Thích nhỉ? Mẹ em nói trong Tây Nguyên nhà anh có một biệt thự trồng toàn hoa rất đẹp, đúng thế không ạ?

- Ừ, nhà đó ba anh mua tặng mẹ anh nhân ngày cưới mà. Nhưng anh chả nhớ nó rõ lắm vì anh rời đó lâu rồi mà. Nghe thấy bảo giờ khu đó trồng hoa để cung cấp cho nhà máy sản xuất nước hoa của Lotus.

- Bao giờ có thời gian dẫn em về đó xem nhé!- Cô bé thích thú đề nghị.

- OK…nếu em thích.- Anh cười trước cái vẻ đáng yêu đó.- Thôi anh đi tắm cái rồi còn ra ngoài nữa.

- Tối nào anh cũng ra ngoài, anh đi đâu vậy mà chẳng bao giờ cho em đi theo.- Cô bé phụng phịu.

- Không được đâu nhóc. Mấy chỗ đó không dành cho học sinh cấp 3 trở xuống đâu. Ngoan ngoãn ở nhà với bà đi nhé!- Anh đứng dậy, xoa đầu con bé.

- A, cho em mượn máy tính của anh nhé! Máy của em virus đang mang đi bảo hành rồi.

- Mang về phòng em mà dùng.- Anh bước vào nhà tắm, nói vọng ra.

- Thôi, em ngồi ké chút xíu thôi mà.- Cô bé hí hửng ngổi vào ghế.

“Bao giờ thì bố mẹ cô ấy mới về nhỉ?” Khánh Nam suy nghĩ như thế trong lúc tắm “Mình sắp bị con bé làm cho đứng không vững nữa rồi.”

Khánh Nam qua nhà bác Phương đón hai bà chị họ rồi lái xe đến vũ trường M&R như đã hứa bữa trước. Anh không hay đến M&R, nhưng nghe nói đây là một địa điểm “bay” khá nổi tiếng của những kẻ thích cảm giác lạ. Trước đây khi ở Hà Lan, một lần thử theo lũ bạn đi “bay” một đêm và làm những trò điên rồ bệnh hoạn không sao kiểm soát được, anh đã bị ba mẹ nhốt trong phòng 5 ngày liền và tịch thu mất xe cũng như thẻ tín dụng hai tháng. Nếu hồi đó em gái của anh không phải nịnh nọt bố mẹ thay cho anh thì chắc anh còn bị tống luôn vào trường giáo dục những thanh niên hư hỏng.

- Này, nhảy nhót gì thì cứ việc, nhưng nếu định thác loạn hết đêm ở đây thì báo trước để em về đấy nhé!- Anh nói với hai bà chị.

- Thôi đi em họ hư đốn. Sao cậu cứ phải tỏ ra mình là con ngoan trò giỏi, gương mẫu thế nhỉ?- Mai Anh vỗ vào vai anh cười như điên- Cứ phóng túng một đêm ở đây thì có sao đâu. Bố mẹ chị đi công tác ở Mỹ rồi, hết tuần mới về cơ.

- Thôi cho tôi xin đi. Vui có chừng dừng đúng lúc cho tôi nhờ…- Anh nhắc lại câu của mẹ anh vẫn thường hay dạy.

- Ối giời, bữa nay còn nói chữ nghĩa nữa cơ đấy. Bà chị này biết thừa điểm dừng cuối cùng của cậu lúc nào chả là ở khách sạn với một con bé nào đó.

- Thôi đi, nghĩ ai cũng xấu như hai bà chắc.- Anh gạt- Người ta không bừa bãi như hai bà đâu.

Ngồi xuống ghế chưa nóng chỗ thì đã có ngay một bà chị lân la đến làm quen. Có lẽ đã uống rượu nên mắt cô ta nhìn anh long lanh, khóe miệng hơi cười khêu gợi. Thân hình cô ta bốc lửa, y như bức tượng thần vệ nữ vậy. Chiếc váy đỏ bó sát người, ngắn cũn càng làm cô ta thêm hấp dẫn hơn.

- Này anh trai…- Cô ta đưa tay miết nhẹ lên tay anh, ánh mắt đá đưa- Kiếm chỗ nào mình tâm sự không? Ở đây nóng quá!

- Chào cô… tôi không đi được, còn trông chừng hai cô chủ của tôi đang nhảy ở ngoài kia. Nếu cô nóng tôi sẽ kêu người ta tăng nhiệt độ điều hòa nhé!

- Khỉ gió…- Cô ta đánh nhẹ lên ngực anh- Tôi là tôi kết anh rồi đấy. Anh nói hai cô tiểu thư của tập đoàn Lotus là cô chủ của anh à?

- Phải, tôi phải đợi để chở họ về.

- Ai chứ họ thì còn lâu mới về. Yên tâm, hay mình ra xe của anh ngồi nói chuyện nhé!

“Dai như đỉa.”- Khánh Nam nghĩ và đang tìm cách đuổi cô ta đi mà không phải tỏ ra bất lịch sự nhất.

Nhưng đúng lúc ấy, anh nhìn thấy ngay một gương mặt xinh đẹp khác. Đôi má hồng, chiếc môi đỏ chót, mái tóc dài quăn màu đỏ, chiếc váy hồng xinh xắn, nhưng ánh mắt cô ta lại đang nhìn anh đầy giận dữ. Vờ như không thấy cô ta đang tiến lại, anh đưa tay vòng qua eo cô gái đang ngồi bên cạnh mình, ghé sát mặt cô ta, mỉm cười:

- Nếu cô đợi tôi thêm một chút nữa, tôi sẽ đưa cô đến chỗ nào đó mát mẻ.

- Thật chứ?

Anh không đáp lại mà quay ra nhìn người vừa đến. Cơn giận điên cuồng có lẽ đang muốn bùng nổ ra. Cơn ghen của đàn bà thật kinh khủng.

- Ủa…- Cô gái mặc váy đỏ ngẩng đầu nhìn con búp bê dễ thương đó, không cười nữa.

---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite Admin. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
Admin - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------

- Vũ Khánh Nam, anh đang làm cái gì đó?- Cô ta giận dữ hỏi.


- Ơ, chào em...- Anh tỏ ra thản nhiên- Lâu rồi không gặp em nhỉ. Một tuần rồi đúng không?

- Anh nghĩ tôi là đồ chơi của anh à? Con nào đây? Anh chơi chán rồi đi tìm con khác hả. Tôi nói cho mà biết, anh không bỏ tôi dễ như thế được đâu.

- Này em, nóng giận sẽ làm mặt có nếp nhăn đó. Ngồi đây uống cái gì cho mát đi. Snowy nhé!

- Im đi... Giờ anh nói cho tôi một tiếng, anh tính sao chuyện này đây, liệu hồn quỳ xuống đây xin lỗi tôi một tiếng tôi còn cho anh có đường quay lại.

- Ai da, anh có phải thằng con trai đầu tiên của em đâu nhỉ?

Một vài người xung quanh tủm tỉm cười vì cái câu nói bóc mẽ đó của anh. Thế thì khác nào anh đang chửi thẳng vào mặt cô ta rằng cô ta đã chẳng còn gì từ lâu rồi.

Anh tiếp:

- Em cứ coi anh như mấy thằng vừa ngu vừa đần vừa xấu trước đây của em ấy, em đá một phát là xong còn gì.

Lại thêm một câu nói xóc nữa làm cô ta lần này đỏ bừng hết cả mặt.

- Anh dám nói láo...

- Anh đâu có nói láo... Anh có nói là sẽ yêu em và chung thủy với em cả đời đâu. Chúng ta chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau thôi mà. Xong thì nên bye bye để lần sau gặp lại cũng còn dễ nói chuyện chứ.

- Đồ Sở Khanh...- Cô ta định giơ tay tát anh, nhưng anh đã nhanh tay chộp lấy bàn tay đó. Anh kéo cô ta lại gần, nói đủ để mình cô ta có thể nghe thấy.

- Hay cô thích trần trụi hơn thì nghe nè, tôi không thích dùng hàng đã bóc tem đâu. Cút đi kiếm thằng khác khi tôi còn đang vui vẻ, nhé!

- Anh...- Con bé giận run lên- Anh cứ nhớ đấy, tôi sẽ làm cho anh phải hối hận.

Và con bé bỏ đi trước cái mỉm cười của anh.

Cô nàng nãy giờ ngồi cạnh anh không nói một tiếng nào. Nhưng rồi cô ta túm lấy tay anh nói:

- Này, mình đi thôi, để con bé ấy gọi người đến thì phiền lắm.

- Yên tâm, con nhỏ đó chẳng dám quay lại đâu.

- Anh không biết nó là ai hay sao mà dám đắc tội với nó?

- Là ai?

- Thiên kim của tập đoàn Vĩnh Lạc đấy.

- Tôi chả biết họ.

- Thảo nào anh dám dây dưa với họ. Nghe nói cô ta có một ông anh nuôi là chủ của một băng xã hội đen đấy.- Cô nàng thì thào.- Giờ này chắc cô ta đang gọi hắn đến để xử lý anh.

- Cô sợ thì tránh đi. Quên là tôi còn hai bà tiểu thư kia chống lưng à?- Anh hất đầu về phía Vân Anh và Mai Anh. Vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ, dù gì họ cũng là người của Lotus mà.

- Anh đúng là điên rồi...- Cô nàng lắc đầu ngán ngẩm và lỉnh ngay đi chỗ khác.

Đúng như cô nàng dự đoán, chỉ 15 phút sau, một bọn ngổ ngáo xách toàn gậy gộc và tuýp nước đi vào bên trong. Dẫn đầu chúng là ba người, con búp bê vừa bị anh đá, một thằng to con, mặc áo sát nách, người toàn hình xăm, và kẻ thứ ba, không làm anh ngạc nhiên mấy- Nguyễn Mạnh Trường. Đơn giản vì ngay từ đầu anh biết con búp bê mà anh đá chính là em gái cưng của hắn, và anh muốn chơi xỏ lại hắn cái vụ của Phượng Vũ.

- Anh Hai, anh Ba, chính là hắn. Hắn đã lợi dụng em rồi bây giờ còn dám không chịu trách nhiệm với em.- Con nhỏ khóc bù lu bù loa lên.

Cả sàn nhảy tập trung lại nhìn cảnh này, tiếng của tay quản lý không sao át nổi tiếng nhạc quá lớn.

- Mày...- Thằng anh du côn của cô ta chỉ thẳng vào mặt anh- Lại đây.

- Tại sao?- Anh vẫn thản nhiên ngồi trên ghế, cười khinh khỉnh.

- Quỳ xuống xin lỗi nó nếu không hôm nay là ngày tận số của mày đấy.

- Chưa chắc đâu.- Anh vẫn nhìn thẳng vào chúng. Gì chứ riêng trò đánh đấm anh không ngán.

- Tao bất ngờ khi đó là mày đấy...- Tên Trường lên tiếng, mắt hắn vẫn long lên giận dữ, nhưng khác với thằng anh nuôi của hắn, có lẽ sự giận dữ của hắn xuất phát từ việc hắn hiểu vụ này là hệ quả do hắn gây ra.

- Còn tao thì không... Cảm giác của mày thế nào khi thấy em mày bị phủi tay như thế? Tao ước gì có thể để lại cho cô ta một cái gì đó giống mày, nhưng tao không làm thế được, vì chỉ có giống chó như mày mới làm thế.- Anh đặt cốc rượu cạch xuống bàn.

- Giết nó cho tao.- Thằng đại ca của đám du côn gầm lên, hắn quả nhiên là người nóng tính.- Đứa nào có ý định báo công an cứ nhìn nó mà làm gương. Chịu khó yên thân thì sẽ chẳng việc gì hết.

Khánh Nam nhanh nhẹn nhảy ra khỏi ghế trước khi một thanh kiếm chém tới làm rách toạc lớp da bọc đệm ghế.

Anh giơ chân đá một thằng vừa vung cây gậy gỗ lên.

Bảy thằng xông vào anh không một chút nương tay. Đánh phải đánh trái, đỡ đòn một hồi Khánh Nam cũng thấm mệt. Quả nhiên không cân sức chút nào.

- Này thì đánh trả này...- Thằng đại ca nhảy vào, ánh dao sáng loáng lia tới phía anh.

Một nửa số người đang chứng kiến nhắm mắt lại không dám nhìn.

Hai tiếng hét thật lớn vang lên khi Khánh Nam loạng choạng ngã xuống.

Hai bóng người xô đến trước khi gã côn đồ kịp đâm nhát dao chí mạng lần hai.

"Chết rồi..." Nhìn thấy Mai Anh, Vân Anh, tên Trường toát cả mồ hôi hột.

Hắn quên mất đã từng nghe hai đứa con gái kia giới thiệu thằng đó là em họ chúng.

Con cháu của Lotus.

- Khánh Nam, Khánh Nam, làm ơn ai gọi cấp cứu nhanh lên. Sao chảy nhiều máu thế này?- Mai Anh hét lên.

Khánh Nam nhắm mắt, anh vẫn còn một chút tỉnh táo để cảm nhận mọi chuyện.

"Lần này sẽ chấm hết... Ặc, hai bà cô già này tì vào làm bụng mình càng đau hơn... Làm ơn nhẹ nhẹ tay chút..." Anh nghĩ đến đó liền lịm đi trong tiếng khóc của hai bà chị họ.

*

- Lý nào lại thế.- Bà Liên đập tay xuống bàn giận dữ- Làm con gái người ta có chửa rồi còn chạy à?

- Khánh Nam vì quá bất bình với việc này nên nó mới đắc tội với anh em nhà đó thôi thưa chủ tịch.- Trung đáp lại bà.

- Tạm thời nói với mọi người không ai được báo cho Phong và Nhi biết kẻo tụi nó lại trách ta không trông nom được thằng bé. Mà ta cũng không muốn chúng đưa thằng bé về lại bên đó.

- Tôi hiểu, thưa chủ tịch.

- Liên lạc với chủ tịch của Vĩnh Lạc ngay cho ta, ta muốn ông ta có lời giải thích về hành động của những đứa trẻ vô giáo dục đó, nếu không ta sẽ tự có cách. Chúng dám đụng đến người thừa kế hai tập đoàn lớn thì khác nào đụng đến ta và con trai ta đâu.

- Vâng.

- Còn nữa, đóng băng lại mọi tài khoản của hai con bé Mai Anh và Vân Anh. Ta không ngờ chúng lại hư hỏng đến mức độ đó. Chờ cha mẹ chúng về ta sẽ nói chuyện sau. Khánh Nam mới về Việt Nam có hơn ba tháng mà đã bị chúng làm cho ra thế này rồi.

- Vậy tôi đi đây thưa chủ tịch.- Trung gật đầu và rút lui trước khi cơn giận có thể làm bà đưa ra những quyết định nóng nảy hơn nữa.

Vết thương ở bụng dưới làm Nam bất tỉnh cả nửa ngày. Bác sĩ đề nghị anh phải nằm viện thêm vài ngày đề phòng di chuyển sẽ dẫn đến xuất huyết bên trong. Người đầu tiên anh nhìn thấy sau khi tỉnh dậy là Minh Sang. Cô bé đang ngồi ở ghế ngay gần anh, mắt sưng húp vì khóc nhiều. Cô bé khóc vì anh sao?

- Mọi người đâu cả rồi?- Anh cất tiếng hỏi làm cô bé giật mình.

- Anh...anh tỉnh rồi...- Cô bé mừng rỡ nói.

- Tất nhiên rồi, vết thương này có là gì đâu.

Sang nhổm dậy, ôm chầm lấy anh khóc òa lên:

- Vậy mà em sợ anh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, không bao giờ về với em nữa... Hu hu...

- Ái ái...- Anh kêu lên yếu ớt- Em làm anh đau nè cô bé.

- Ơ, oái, em xin lỗi...- Minh Sang ngồi phắt dậy, vừa ngượng vừa hoảng hốt.

"Ngốc thế." Khánh Nam cười thầm.

Thực ra anh có đau đớn gì đâu, cô bé tì vào ngực chứ có động tý nào đến vết thương đâu. Chỉ là anh sợ mình sẽ bị cô bé làm cho thành yếu đuối mất.

"Cô bé ngốc, đừng yêu anh, anh xấu lắm."

Con gấu trúc đến thăm anh vào một buổi chiều muộn, trước khi anh được cho về nhà một ngày. Có lẽ cái tin anh bị đám con của tập đoàn Vĩnh Lạc tấn công đã được đồn ầm lên ở trường, và cái tin anh là con trai tập đoàn ô tô Silver Wings, cháu trai của chủ tịch tập đoàn Lotus đã được loan ra khắp nơi rồi.

Khi Phượng Vũ đến, chỉ có Sang đang ở đó kể chuyện cho anh nghe về cơn thịnh nộ của bà nội sau vụ việc này, và rằng anh có thể hả hê trước cái mà những đứa kia sẽ phải hứng chịu.

- Anh chưa chết à?- Phượng Vũ nhìn anh nửa thương cảm, nửa tức giận.

- Ai da, sao cứ vừa nhìn thấy tôi là cô đã muốn gây sự thế xấu gái?- Anh cười và ngoắc ngoắc tay gọi cô ta lại gần.

- Hắn có đáng để anh làm vậy không?

- Ai cơ?- Anh giả bộ ngây ngô hỏi.

- Nguyễn Mạnh Trường chứ còn ai nữa.

- Có duyên thì đụng trúng hắn thôi mà. Bộ cô nghĩ tôi vì cô mà phải đem cái thân bèo bọt này ra cho chúng hành hạ hả xấu gái?- Anh bĩu môi.

- Nếu thậm chí không phải như thế thì tự tôi cũng thấy tôi có lỗi với anh.

- Cô dẹp cái bộ mặt đưa đám ấy đi đi. Cả tuần nằm bẹp một chỗ cũng đủ rầu hết cả người rồi đây. Sang ơi, em xuống dưới kia xem có cái gì uống được không kiếm cho bà chị đây đi.

- Dạ...

Minh Sang đi rồi, anh hỏi cô:

- Cô có thấy tôi xấu xa không?

- Làm sao anh lại xấu xa cơ chứ?

- Suy cho cùng tôi có khác gì hắn đâu. Cũng đá con gái nhanh và nhiều như hắn vậy thôi mà.

- Tôi không quan tâm chuyện đó.- Cô ta quay đi nói.

- Nhát dao này, là tự tôi muốn đấy.

- Anh điên à? Anh có thể mất mạng vì cái suy nghĩ ngu xuẩn đó đấy.

- Tôi muốn trả hết những gì tôi đã làm trước kia. Nhát dao đó coi như lấy đi mạng của gã Khánh Nam phong lưu trong quá khứ.Có lẽ từ nay tôi sẽ sống khác đi. Thế nên, cô cũng quên quá khứ đi, sống cho thật vui vào.

- Hắn là mối tình đầu của tôi.- Phượng Vũ thở dài- Dù sao thì cũng không thể nói quên là quên ngay được, dù hắn có phụ bạc thế nào đi nữa.

- Cô chưa nghe câu này sao: Người ta nói mối tình đầu là mối tình đẹp nhất nhưng mối tình cuối cùng mới thực sự là mối tình bất diệt. Tôi chả có lý do gì để bắt cô quên đi những kỉ niệm mà cô cho là khó quên đó cả, nhưng tôi khuyên cô hãy nghĩ đến tương lai chứ đừng ngồi ôm một chỗ mà gặm nhấm quá khứ làm gì.

- Anh làm tôi muốn ói quá chừng. Sách vở quá đấy.

- Sặc, cô đúng là đồ xấu gái mà, đã xấu người còn xấu cả tính nữa. Người ta đang muốn làm người tốt mà cô làm tôi hết muốn hoàn lương.

- Ha ha...- Phượng Vũ cười- Thôi anh đừng có xúc động quá kẻo tôi lại mang tội ám sát anh đấy. Nghỉ đi, tôi về đây.

- Về hả?- Nam ngơ ngác- Ờ, thôi cô về đi.

- Mà này...- Cô ta nhìn anh nghi ngờ- Người ta nói anh là cháu trai của chủ tịch tập đoàn Lotus, thật sao?

- Tôi buồn ngủ rồi, cô về đi.- Khánh Nam không trả lời mà nhắm mắt lại giả vờ ngủ làm con gấu trúc kia tức điên lên, đá một nhát vào cánh cửa trước khi ra về.

"Từ mai, cô hãy cứ sống như thế này nhé, xấu gái!"

6. Lời thề dưới gốc hoàng lan.

Ngôi chùa nhỏ nằm trong một khu phố vắng nên nó càng mang nét thanh tịnh hiếm có giữa chốn thị thành. Một ngày cuối tháng 11, đất trời vẫn chưa thực sự vào đông, cái khí dìu dịu của mùa thu vẫn còn len lỏi vào từng nhịp sống.

Khánh Nam đã khỏe trở lại nhiều ngày nay. Sáng sớm, anh đã thức dậy đưa bà nội và Minh Sang đến chùa này. Minh Sang đã ở đây được bốn tháng, vẫn nhẹ nhàng và tươi tắn như một ngày nắng nhẹ tháng 10 êm dịu. Đôi khi cô bé bộc lộ ra những nỗi buồn vu vơ, đôi khi lại nhõng nhẽo như một đứa trẻ, có lúc hiền thục, đảm đang như một cô vợ nhỏ. Ở Minh Sang có một lực hút mà anh phải gồng mình lên mới cưỡng lại được.

Hôm nay là chủ nhật, người đến chùa thắp hương khá đông. Khánh Nam khá kiên nhẫn ngồi nghe một nhà sư đọc kinh làm lễ giải hạn cho anh. Cũng như trước đây mỗi lần theo lũ bạn đến nhà thờ nghe cha cố giảng kinh, anh chẳng hiểu lắm những hỉ nộ ái ố mà bà anh hay nói. Mẹ dạy anh, Phật ở tại tâm, trong lòng tự tu nghĩa là đã có Phật rồi. Điều đó anh cũng chẳng hiểu cho lắm.

Tiếng đọc kinh cứ thế dội vào đầu óc anh rồi bật trở lại, vang mãi. Đầu óc anh bị cuốn theo những tiếng trầm bổng ấy, anh chẳng còn nghĩ được gì trong đầu nữa.

Anh đứng dậy, lẳng lặng bước ra ngoài.

Cái không khí thanh tịnh ở đây làm anh cảm thấy thật dễ chịu. Anh bước xuống những bậc đá, đi giữa hai hàng cây nở đầy hoa vàng nhạt, mùi thơm quyện vào tóc và quần áo. Lối đi này dẫn ra một hồ nước rộng. Xung quanh hồ cũng trồng toàn cây hoa màu vàng kia.

Bất giác, anh vươn vai hít một hơi dài đầy sảng khoái.

Mắt anh nhìn quanh và dừng lại ở một gốc cây. Dưới gốc cây có một người, mặc áo trắng giản dị đang ngồi dựa lưng đọc sách. Gương mặt mộc, sáng, hàng mi cong, đôi mắt khép hờ trông thật đẹp, nhưng điều anh ngạc nhiên nhất ở khuôn mặt nhìn nghiêng đó chính là nó rất quen thuộc với anh. Anh ngạc nhiên vì phát hiện ra vẻ mặt đẹp một cách kì lạ của con người đó. Anh đến gần, có lẽ cô quá chăm chú đọc sách nên không để ý đến anh.

Mãi cho đến khi anh gọi, con người đó mới ngẩng đầu lên.

- Xấu gái...

Phượng Vũ ngẩng đầu lên, nhìn anh ngạc nhiên không kém.

- Anh đang làm gì ở đây thế?

Thích thú vì gặp cô ở một nơi đặc biệt thế này, anh đến ngồi xuống cạnh cô, nói:

- Tôi đưa bà nội đến đây thắp hương. Mà cô có nhã hứng đến đây đọc sách cơ đấy.

- Tôi có thói quen này lâu rồi.- Phượng Vũ gập quyển sách lại.

- Thế mà chẳng bao giờ cô rủ tôi đi cùng.- Khánh Nam tỏ vẻ giận hờn.

- Đến chùa là để tu tâm cho tịnh, gạt bỏ tạp niệm, thoát khỏi những dung tục của trần đời chứ đâu phải là nơi để hẹn hò trai gái.

- Ặc...ặc... A di đà phật...- Anh bắt chiếc nhà sư khi nãy anh gặp và phá lên cười- Hẹn hò á? Ý tưởng mới mẻ đó...

Phượng Vũ đưa mắt nhìn anh, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Thấy cô im lặng, nhìn mãi vào cuốn sách trên tay, Khánh Nam lại hỏi:

- Mà cô đang đọc cái gì vậy?

- Một tập truyện ngắn...- Cô hé tay để anh có thể nhìn rõ tựa đề của cuốn sách.

Tên tập truyện ấy là «Sợi tóc», một tập truyện ngắn của Thạch Lam. Nhưng Khánh Nam chẳng biết gì về tập truyện cũng như tác giả ấy, vì anh không có cơ hội tiếp xúc nhiều với văn học Việt Nam. Những cuốn sách tiếng Việt mà mẹ hay mua cho hai anh em anh khi ở Hà Lan toàn là truyện thiếu nhi hoặc truyện cổ tích, cốt để hai anh có thể đọc thông viết thạo tiếng nói mẹ đẻ của mình.

- Nhìn mặt anh là tôi biết anh không biết gì về nó rồi.- Phượng Vũ tiếp.

- Cho tôi xem qua chút.

Nam cầm lấy cuốn sách, lật giở ra một vài trang. Khi anh lật đến trang truyện ngắn có tên «Dưới bóng hoàng lan» một bông hoa rơi xuống lòng anh. Bông hoa được ép cẩn thận trong cuốn sách, mùi thơm bay ra làm anh thoáng ngây người. Chính là loại hoa màu vàng ánh lục nở đầy trên đầu hai người lúc này.

Anh nhặt bông hoa đang ép dở lên, đặt nó vào chỗ cũ, ngẩng đầu hỏi Phượng Vũ:

- Hoa này có tên là gì thế xấu gái? Tôi thấy ở đây trồng toàn loại cây hoa này...

- Hoàng lan...- Phượng Vũ ngửa cổ lên nhìn những tán cây lấp ló những chùm hoa vàng đang mùa nở rộ.

- Ồ...- Khánh Nam khẽ thốt lên.- Ngồi đọc «Dưới bóng hoàng lan» dưới những gốc cây này, cô cũng thật hay đó xấu gái. Này, truyện này nói về cái gì thế, kể tôi nghe xem.

- Anh tự đọc đi.- Phượng Vũ lắc đầu, mắt lại nhìn lên những chùm hoa vàng đang đung đưa trong gió.

Một câu chuyện tình. Khánh Nam gập cuốn sách lại sau khi đọc xong truyện ngắn ấy và nhận xét. Anh ngẩng đầu nhìn Phượng Vũ, hàng mi khép hờ trên đôi mắt đen mơ màng, tự nhiên anh có cảm giác xao xuyến đến lạ kì. Anh vội lên tiếng để gạt đi những suy nghĩ không hay ho:

- Cô có nghĩ họ sẽ được bên nhau không?

- Đôi khi chúng ta chỉ có quyền hy vọng.- Phượng Vũ cười- Vì cuộc đời có quá nhiều bi kịch, mà bi kịch thì chẳng đến với riêng ai đó. Nó có thể là bất cứ người nào, trong bất cứ hoàn cảnh nào...

- Thế thì ta cứ nên tin là họ sẽ có hậu chứ?

- Ừm, Thạch Lam để kết thúc bỏ ngỏ như thế là cốt để cho chúng ta hy vọng mà. Anh có quyền viết cho riêng lòng anh một cái kết khác theo ý anh. Nhưng đôi khi không phải lúc nào cũng nên là một cái kết hoàn hảo.

Và Phượng Vũ lại ngâm nga hát một đoạn ca khúc rất hay mà anh không biết: «Vườn nhà em bát ngát hương hoàng lan tỏa bay....» Anh ngẩn ra nhìn cái dáng vẻ đẹp đầy lãng mạn của Phượng Vũ khi hát đoạn nhạc đó.

Một cảm xúc lạ lẫm hiển hiện thật rõ trong lòng anh.

Phượng Vũ ngừng hát, quay sang nhìn anh, hỏi:

- Anh đang nghĩ gì mà ngây ra thế?

- Cô hát hay lắm...- Anh cười khiến cô bối rối quay đi.

Khánh Nam ngồi dựa vào gốc cây, quay lưng về phía lưng cô, cũng ngẩng đầu nhìn tán cây đầy hoa. Anh nói:

- Nếu tôi là anh chàng Thanh kia (nhân vật chính của «Dưới bóng hoàng lan») thì nhất định tôi sẽ quay lại tìm cô gái đó. Không nên phụ lòng một người con gái như thế đúng không?

- Quan trọng là dù chưa nói ra nhưng trong lòng họ đã thầm hẹn ước và tự nguyện gắn bó rồi. Nên dù có bao nhiêu tháng, bao nhiêu ngày, tôi nghĩ Nga sẽ đợi anh ta quay về, như Vọng Phu ấy...

- Vọng Phu là gì?- Khánh Nam hỏi, tự cảm thấy xấu hổ vì bản thân mình chẳng hiểu gi về quê hương nơi anh đang sống cả.

- Để tôi hát cho anh nghe nhé!- Phượng Vũ đề nghị- Nhưng tôi không hứa là sẽ hát hết đâu, vì bài hát này buồn lắm.

«Người vọng phu trong lúc gió mưa,

Bế con đã hoài công để đứng chờ,

Người chồng đi đã bao năm chưa thấy về

Đá mòn nhưng hồn chưa mòn giấc mơ



Có đám cây trên đồi gióng trông trong mơ hồ,

Ngày nào tròn trăng lại nhớ đến tích xưa

Khi tướng quân qua đồi, kéo quân, quân theo cờ,

Đoàn cỏ cây hãy còn trẻ thơ cho đến bây giờ đã thành đoàn cổ thụ già

Mà chờ người đi mất từ ngàn xưa,

Nàng đứng ôm con,

Xem chàng về hay chưa? Về hay chưa?



Có ai xuôi vạn lý nhắn đôi câu giúp nàng,

Lấy cây hương thật quý, thắp lên thương tiếc chàng.



Thôi đứng đợi làm chi, thời gian có hứa mấy khi sẽ đem đến trả đúng kỳ

Những người mang mệnh biệt ly.»

Tiếng hát im bặt, Khánh Nam cũng không muốn nghe tiếp nữa, vì nó làm anh cảm thấy khó chịu quá! Những bài hát sôi động hiện nay không thể làm anh có cảm xúc mạnh như lúc này. Cái giọng hát cao vút và buồn não nề của Phượng Vũ vẫn còn vang trong đầu anh.

Lên Đầu Trang

TRANG 3