watch sexy videos at nza-vids!
Ảnh sex lồn to
HOMEBLOGTRUYỆN

Mặt trời đã lên thực cao, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi vô cãn phòng chói lòa. Tư nằm gác một chân lên mình Xuân Nhi nghĩ lại những chuyện đêm qua một cách thích thú. Bây giờ nàng phải đóng nết vở kịch cho hết phần cuối này. Lúc ấy Xuân Nhi cũng cựa mình, một lúc sau nàng lôm ngồm bò dậy, ngơ ngác nhìn quanh, thấy Tư nằm bên mình lạ lùng hỏi:
"Cô là ai... tại sao tôi lại nằm đây."
Tư làm bộ thở dài.
Hôm qua chị bị xĩu, ông chủ với em khênh chi lên giường này. Em ngủ đây với chị"
"Cô cô ngủ với tôi." Vừa nói Xuân Nhi vừa luần tay vô quần, phần thân thể bên dưới đau như dần, nàng biết ngay chuyện gì đã xẩy ra rồi. Thế là hết, nàng đã mất tất cả thật là đau lòng, cái trinh trắng nhất của người con gái đã bị người ta tước đoạt mất rồi còn đâu! Nước mắt nàng chẩy dài xuống giường.
"Ông chủ cô đâu?"
"Ông phải ngủ ở .ghế sa lông nhường cái giường này cho chị và em đó."
"Cô và tôi ngủ ở đây?"
"Dạ, hai chị em mình ngủ đây chứ đâu." .
"Có ai nứa không?"
"Còn có ai vô phòng này nứa bây giờ?"
"Thế ông chủ cô ngủ ở ghế Ba lông thôi à..."
"Phải rồi, chị có sao không? Hình như tâm thần không được bình thường lắm."
Xuân Nhi bỗng khóc rưng rức, nàng la lên:
"Không phải đâu... không phải đâu. Như vậy là làm sao? trời ơi... trời."
Tiếng la của nàng làm cho ông Phúc tĩnh dậy, ông dụi mắt hỏi:
"Cô Nhi tĩnh lại rồi à, cô làm tụi tôi hết hồn." Vừa nói ông vừa tủm tỉm cười, cái cười thật đểu cáng. Xuân Nhi hiểu ngay những gì đã xẩy ra đêm qua, tụi này là một đám bất lương. Chính thằng chủ nợ khốn nạn này đã phá hoại trinh tiết nàng chứ còn ai vô đây nữa, nàng muốn nhàoó tới để quyết sinh tử với hắn, nhưng thân thể bải hoại không nhấc nổi cánh tay lên chứ đừng nói gì tới làm được cái gì khác nữa.

Nghĩ tới thân phận mình, nghĩ tới người cha đã chết oan nghĩ tới người anh duy nhết đang nàm trong tù...Xuân Nhi vật vã, khóc rống lên.
Thân phận một cô gái vừa rời nhà trường, bỗng gặp những tai biến gia đình như vậy, rồi bây giờ lại tới cảnh ngộ thê thảm eủa bản thân, ngoài cái khóc còn làm được gì hơn nữa...

Khóc lóc một hồi, Xuân Nhi ngước lên đã thấy Tư bỏ đi tự hồi nào, còn thằng chủ nợ vẫn ngồi đó nhìn nàng bằng cặp mắt thật dâm dật và đểu cáng. Xuân Nhi không còn nghĩ ngợi gì nứa nhìn thẳng vô mặt y sỉ vả:
"Đồ vô lương tâm, quân khến kiếp, trời chu đất diệt mày..."

Xuân Nhi chỉ nói được như vậy rồi lại lăn ra khóc lóc. Từ nhỏ tới lớn, nàng chưa hề dùng nhứng danh tử chửi rủa ai bao giờ nên không thếnào nói được hết những điều muốn nói. Tuy vậy cũng làm cho ông Phúc điên lên ngay. Ông ta thét lên be be:
"Con nhãi con khốn kiếp này, mày dám chửi tao à..."
"Tao thiếu tiền mày, bây giờ chưa trả được, nhưng đâu có phải là quỵt luôn đâu. Tại sao mày lại phá hoại đời con gái của tao tàn nhẫn như vậy."
Xuân Nhi căm thù tới tận xương tủy, nàng cố tụt xuống giường tiến tới chỗ lão Phúc ngồi. Lão Phúc đứng bật dậy, xô mạnh nàngté nhào xuốngnền nhà, lão lại thét lên:
"Ai phá trinh tiết cô? Có bằng cớ gì hả. Nói đi, nói mau."
Xuân Nhi không biết phải nói làm sao bây giờ. Thần kinh căngthẳng; âm hộ nhức nhôl. Nhưng nói cái gì đây? Dù biết chắc là mình vừa bị mất trinh tốl qua, nhưng làm sao bây giờ?
Lão Phúc Yẫn lớn tiếng:
"Cô đau ốm gì không biết, hôm qua trúng gió xỉu đi, đã được chúng tôi tận tình săn sóc, nhường cả giường cho ngủ, lại để con nhỏ ở nằm chung coi chừng cả đêm. Vậy mà bây giờ nói điều vu oan giá họa. Thật là cái thứ vô ơn bội nghĩa; cô hãy nói thực đi. Có phải thiếu nợ không tiền trả rồi bây giờ dùng cái kế này muốn chạy nợ phải không? Cô có biết là tôi đâu phải là người dễ cho cô muốn nói ngược nói xuôi làm sao cũng được đâu. Bây giờ cút đi. Tôi cho cô hạn ba ngày phải thanh toán cho xong nón nợ đó, không cần lời lóm gì nứa. Nếu không trả cho đủ cô khó sống với tôi đó."

Nói một hơi xong, lão Phúc ngồi phịch xuống ghế, mặt hầm hầm, ánh mắt tóe lửa hung bạo. Ngay lúc ấy một người đàn bà bước vô phòng; bà ta thực trẻ, có lẽ khoảng trên dưới ba mươi là eùng. Cách phục sức thật quí phái, nhưng coi điệu bộ lại quá lẳng lơ. Bà ta tới bên lão Phúc ngồi xà ngay vào lòng, õng ẹo, nói:
"Anh nuôi ơi, ai chọc anh giận vậy?"
Lão Phúc hình như không để ý gì tới người đàn bà đang ngồi trong lòng mình, mặc dù cô ta đã tì cả bộ ngực như núi lửa vô mình lão. Cái áo hở ngực này có lẽ cắt quá thấp nên bộ ngưc của nàng phô trương ra ngoài gần hết. Cô ta cố mơn chớn, vuết ve lão.
"Anh nuôi à, bớt giận đi anh... ngó em nè."
Lão vẫn chưa nguôi ngoai chút nào; không để ý tới bà ta và tiếp tục chửi rủa Xuân Nhi.
"Cô nghĩ cô là cái giống gì, thân thể cô đẹp đẽ lắm hay sao. Cái thứ cô tôi muốn chỉ cần gật đầu một cái có hàng chục đứa quì dưới chân ngay, cô có biết không?"
Lão giận dữ đứng dậy, lấy ngón tay chĩ vô trán Xuân Nhi day diến.
"Cô phải nhớ cho kỹ, món nợ phải thanh toán trong ba ngày; nếu không xong cô lấy cái mạng mà trả đó."

Nói xong lão hầm hầm bỏ ra ngoài. Người đàn bà không theo lão, đi tới chỗ Xuân Nhi nhỏ nhẹ hỏi: "Trời ơi, tại sao cô lại lỗ mãng với ông ta vậy, bộ cô không biết, ông ấy là người có uy thế rất lớn trong giới giang hồ cũng như với cả chính quyền đó hay sao? Cái mạng kiến của cô em hắn lấy lúc nào không được."

Xuân Nhi quay mặt đi khóc lớn hơn. Nàng không còn biết làm gì hơn là khóc lóc. Người đàn bà trẻ vẫn nhỏ nhẹ bên tai nàng.
"Chị rất cảm thông với hoàn cánh em, nhưng khóc lóc hoài đâu ích chi. Hãy can đảm lên, mình còn phải phấn đấu với đời chứ. Đừng để cho nghịch cảnh kéo mình nhào xuống có phải hay hơn không." Ngưng một lát như chờ cho Xuân Nhi suy nghĩ, nàngnói tiếp: "Em có biết không, ngay cả chị đây cúng là nạn nhân của lão chủ nợ đó. Chị thù hắn tận xương tủy. Cái ngày mới ehân ướt chân ráo lên Saigon, chị bị đưa vô đây và ngay trong đêm mưa bão phũ phàng đó, hắn đã hãm hiếp chị một cách cực kỳ man rợ."
"Chị cũng bi bị lão ta phá hoại tiết trinh hay sao?"
Người đàn bà kéo Xuân Nhi ngồi xuống ghế sa lông, tâm tình.
"Phải, cả ngàn lần hơn em. Em còn có cái may mắn không biết gì trong thời gian đó; còn chị ngược lại, mắt mở trơ trơ, chân tay bị cột vô bốn góc giường, thân thể căng ra cho lão hành hạ cả đêm tới sáng."
Xuân Nhi ngây thơ hỏi:
"Chị không chống cự à."
Người đàn bà cười khổ.
"Đã nói chân tay bi trói như vậy còn chống yới cự cái gì được chứ."
"Nhưng ít nhất cũng phải chửi vô mặt hắn."
"Ai lại không làm như vậy, lúc đầu chị cũng la hét, chửi rủa. Nhưng sau không dám nứa vì hắn bắt đầu đánh đập chi thật tàn nhẫn, nên chẳng nhứng không dám chửi rủa còn phải van lơn xin xỏ y nhẹ tay để thân thể được vẹn toàn."
"Em thà chết chứ không chịu đểy hành hạ nhưvậy."
Người đàn bà choàng một tay qua vai Xuân Nhi.
"Lúc ấy chị cũng nghĩ như em, nhưng làm sao đây; chân tay bị trói căng ra, nhúc nhích còn không được, cắn lưỡi cũng vô phương vì hắn cột khúc cây ngang miệng rồi; chĩ còn nước chịu trận mà thôi."
"Nhưng sau đó?"
"Sau đó ư, chính hắn sai thủ hạ tính liệng chi xuống sông. Chị phải lậy lục cầu xin mãi y mới tha."
"Tại sao chị làm như vậy?"
"Chết để làm gì? Những gì hắn muốn lấy mình cũng đã mất rồi. Tại sao không cố sống mà đòi lại món nợ này chứ?"
Xuân Nhi ngẩn ngơ.
"Nhưng bây giờ chị lại là em nuôi của hắn."
"Anh em nuôi nấng cái gì. Thật ra chị cố làm như vậy để dựa vào thế lực của lão, tạo dựng lên cái thếeủa mình, rồi từ đó mới có thể ân oán gì thì gì chứ."

Tự nhiên Xuân Nhi có cảm tình với người đàn bà này ngay, nàng nghĩ bà ta nói có lý; chứ cứ như mình lúc nãy, không biết trời cao đất rộng là gì, xông lại định ăn thua đủ với lão ta làm sao được. Nàng nhỏ nhẹ hỏi:
"Vậy bây giờ chị làm được eái gì rồi?"
"Hiện nay chị đang trông coi Vũ Trường Đại Thế Giới."
"Chị làm chủ à?"
"Trên thực tế chị là chủ, nhưng giấy tờ ông Phúc còn đứng tên."
"Như vậy nghĩa là sao?"
"Nghĩa là tiền bạc trong tay chị, ông Phức chỉ có cái tên trên giấy phép Vũ Trường thôi."
"Bộ ông ta cũng chịu như thế sao?"
"Em khờ quá, trời cho phụ nữ chúng mình một thứ vũ khí ghê gớm nhất trần thế này; tại em không biết dùng tới thôi. Như món nợ của em mà biết dùng cái vũ khí trời cho này, lo gì không trả được, bất quá vài ba tháng là cùng, có đâu để lão Phúc hành hạ như vậy."
Xuân Nhi có vẻ suy nghĩ, nàng ngần ngừ.
"Nhưng em làm sao dám làm tiền như nhứng cô gái làng chơi đó được."
Người đàn bà cười thật tươi.
"Ai bảo em bán thân nuôi miệng đâu, nghe chị nói đây ở Vũ Trường chị, mọi người chỉ có bán nghệ chứ không bán thân đâu. Chúng mình ca hát, khiêu vũ với
khách thôi chứ có cô nào đi ngủ với khách đâu mà sợ; nghề nào không là nghề phải không em?"
"Nhưng chỉ làm như vậy liệu có tiền không chị."
"Nhiều thì không có, cái nợ của em có thể trả trong vòng ba tháng là cùng."
"Lúc nãy ông chủ nợ bắt em phải trả trong vòng ba ngày thôi. Biết làm sao bây giờ, có lẽ chỉ còn nước nhẩy xuống sông một lần nứa chứ để ông ta giết chết cũng thế thôi, mà chưa chắc gì đã được chết êm ả như chết trong giòng nước nữa."
Người đàn bà ôm Xuân Nhi vô lòng, nói:
"Em chỉ nói bậy thì thôi. Con kiến còn muốn sống há gì con người; thôi để chị tính cho."
Xuân Nhi hỏi yếu ớt.
"Chị định giúp em?"
"Phải, nếu em muốn thì chị giúp. Chị thương em vì cùnghoàn cảnh chị em mình giống nhau, chị có thể nhận em làm em; em có chịu không?"
Xuân Nhi có vẻ cảm động.
"Em cám ơn chị, bây giờ thân thể em rã rời như thế này rồi, còn gì nữa đâu. Gia đình lại tan nát, không nơi nương tựa. Được chị nhận làm em còn gì bằngnữa. Nhưng còn món nợ này làm sao trả ngay đây."
"Có khó gì cái đó em cứvô chỗ chị làm. Chị ứng trước cho em một trăm ngàn trả nợ rồi trừ dần vô tiền lương là được rồi, có gì khó khăn đâu."
Xuân Nhi mừng thầm trong bụng, nhưng nàng cũng nói:
"Vậy em xin chị hai ngày nữa để suy nghĩ được không ạ?
"Được chứ...được chứ, em cứ suy nghĩ cho chín chắn đi; nhưng phải nhớ là lão Phúc đã nói là làm. Món nợ của em không trả không xong đâu."
"Dạ... dạ... cám ơn chị, em biết rồi."
Hai ngày sau, Vũ Trường Thế Giới lại thêm một cô vũ nữ đẹp tuyệt vời - nàng Lê Xuân Nhi.

Từ ngày Xuân Nhi làm tại Vũ Trường Thế Giới, nơi đâylại thêm một số kháeh ái mộ nàng, si tình cũng có, văn nghệ cũng nhiều. Thôi thì kẻ tới người đi, ong bướm dập dìu, hàng đêm giai nhân cùng tài tử quay tròn điệu luân vũ dưới ánh đàn màu muôn sắc. Vẻ đẹp của nàng dã làm chao đảo nhiều khách mày râu.

Lúc đầu nàng còn ngơ ngác, chưa quen với nếp sống vũ trường. Nhưng chắng bao lâu Xuân Nhi đã hòa vào nhịp sống đó; cách sống sa hoa, ăn chơi trác táng của các vương tôn công tử hàng đêm đã đem niềm vui sống cho nàng. Chưa đầy ba tháng, Xuân Nhi đã trả hết món nợ mà dì Ba ứng trước cho nàng. Bây giờ tiền bạc đối với nàng như rác rưởi, người ta đem dâng tới chân mà nhiều khi Xuân Nhi còn ngảnh mặt làm ngơ. Nhưng dù cho cuộc sống có đổi mới, tìên bạc có dư thừa, Xuân Nhi vẫn chĩ là một thiếu nữ mới tới và lẽ dĩ nhiên nàng cũng như bao nhiêu người con gái khác trong tuổi dậy thì, luôn luôn mơ ước một bóng hình trong mộng. Và cuối cùng người đó đã tới. Phải chăng là số kiếp. Trongmột đêm cuối tuần, ngoài trời mưa gió thật lớn, nhưng vũ trường vẫn đông nghẹt vì được tăng eười nhiều ca sĩ nổi tiếng đương thời.

Xuân Nhi đang ngồi, bỗng Mi Mi tiến lại khều nhẹ nàng chĩ ra cửa, thì thầm:
"Anh chàng tao nói với mày tới kìa."

Xuân Nhi tò mò nhìn theo tay bạn, bất chợt nàng bắt gặp ngay ánh mắt nhìn mình đăm đăm của chàng trai đó. Anh ta thấy nàng, cúi nhẹ đầu chào và tiến lại ngay.

Xuân Nhi như bị điện giật, nàng lính quýnh thấy rõ. Một luồng điện không biết từ đâu chạy dài vô người nàng làm thân thể Xuân Nhi nóng bừng bừng, tim nàng đập mạnh, hai má đỏ lên, không hiểu tại sao người con trai này làm nàng bôl rốỉ. Xuân Nhi vội vàng đứng lên, cười thực tươi với chàng.
"Chào cô Xuân Nhi."
"Dạ, thưa anh."
"Cô cho phép tôi được nhẩy với cô đêm nay."
"Dạ, em rất hân hạnh được tiếp anh đêm nay."
"Chúngmình nhẩy liền bây giờđưực không, bản nhạc này hay quá."
"Dạ, xin mời anh."

Chàng thanh niên nắm tay nàng đưà ra sàn nhẩy, Xuân Nhi có linh cảm người này sẽ đi vào đời nàng chứ không sai. Trên sân khấu, cô ca sĩ đang hát một bản nhạc thật buồn; khúc nhạc tiễn đưa người yêu qua bên kia thế giới. Giọng nàng đọng lại như nhứng hạt lệ lãn trên má tình nhân, bất giác Xuân Nhi rùng mình.
"Em lạnh à."
"Dạ, thưa không. Hmh như ngoài đường mưa lớn lắn phải không anh?"
"Bão từ miền Trung thổi tới mà; cái vùng đết nghèo nàn đó lúc nào eũng đầy dẫy tang tóc."
"Mưa lớn như vậy anh còn tới đây làm chi?"
Chàng thanh niên cười thật tao nhã.
"Dù cho mưa bão tới đâu anh eũng phải tới."
"Tại sao vậy?"
"Bởi vì mơi đây anh đã có..."
"Thích thú chăng?"
"Nói cho sát nghĩa hơn là tình yêu."
Xuân Nhi cười khúc khích.
"Nơi đây văn nghệ thì còn đửợc, đam mê coi bộ không khá rồi."
"Em nói chuyện với kháeh như vậy không sợ bị chủ sa thải hay sao?"
"Trừ khi anh tố giác."
Chàng thanh niên cười nho nhỏ. .
"Em họ gì?"
"Em họ Lê tên Xuân Nhi. Còn anh, anh có thể cho em xin tấm danh thiếp của anh được không?"
"Ồ, anh vừa đưa người bạn tấm cuối cùng. Lần sau anh sẽ mang tới cho em. Anh tên Giầu, Nguyễn văn Giầu."'
"Họ Nguyễn ở Việt Nam nhiều lắm, nhưng em có linh cảm giòng họ Nguyễn của anh phải là người làm ăn lớn."
"Em nghĩ sao mà nói như thế?"
"Em chỉ linh cảm thấy vậy."
"Có phải em thấy anh ăn mặc đúng thời trang hay không?"
"Không hẳn thế, nhưng em không giải thích được lòng mình."
Nhẩy một hồi nữa, Giầu hỏi:
"Mấy giờ em về?"
"Không chừng, thường thì nửa đêm."
"Anh đưa em về, chúng mình đi ăn nơi nào nói chuyện được không?"
"Dạ, em chưa bao giờ đi ra ngoài với khách cả, anh đừng buồn nhé." '
"Tại sao?"
"Đâu có tại cái gì đâu chl vì em không quen thôi."
"Thì cứ đi thử một lần rồi quen chứ gì."
"Nhưng thử thách này đôl với em khó khăn như một chiến tuyến đầy bết trắc, không thể nào vượt qua được." Hai người nhẩy đã lâu, Xuân Nhi cảm thấy mỏi mệt, nói nho nhỏ.
"Anh Giầu ơi, em mệt quá rồi, cho em nghỉ một chút nhé."
Giầu dìu Xuân Nhi về bàn ngay, chàng tự trách nhở nhỏ.
"Xin lỗi em, anh ham nhẩy với em quá quên cả giờ giấc chúng mình về bàn ngồi nói chuyện với nhau nhé, anh đã bao giờ cho em trọn đêm nay rồi, em khỏi phải
chạy bàn nữa."
"Dạ, cám ơn anh."

Xuân Nhi và Giầu ngồi nghe nhạc và nói chuyện với nhau cho tới bản nhạc cuôl cùng nàng mới hỏi Giầu.
"Chúng mình ra nhẩy bản này nhe anh."

Giầu bằng lòng ngay, kéo ghế dìu nàng đứng dậy ra sàn nhẩy. Cho tới bây giờ, hai người đã thật tự nhiên và thân mật. Giầu ôm Xuân Nhi thật sát, chàng có thể nghe được hơi thở nàng nóng hôi hổi trên cổ mình, những bước chân đẩytới cọ sát làm chàngrun rẩy cả châu thân; chàng chưa nhẩy với cô vũ nứ nào ở đây nhiệt tình như Xuân Nhi. Hình như nàng nằm trong tay chàng với tết cả sự dâng hiến trọn vẹn hồn xác. Giầu muốn mời nàng vì nhà nhưng đã bị tử chối, chàng biết rằng cần phải chờ một thời gian nữa chứ không thể đết giai đoạn được. Vì dù sao Xuân Nhi cũng là hoa khôi của vũ trường này, không thể dễ dàng như những cô vũ nứ khác. Tối hôm đó vô tình Giầu lại quên cho nàng tiền thưởng. Trong đám chị em vũ nữ, Xuân Nhi với Bình và Mi Mi là bạn bè rất thân, tối nào cũng đi ăn với nhau trước khi về nhà. Đặc biệt tốì nay, cả hai tò mò nôn nóng muốn biết câu chuyện giữa Giầu và Xuân Nhi ra sao nên đèn vừa bật lên, Giám ra về là họ xúm lại Xuân Nhi hỏi han rối rít. Mi Mi luôn luôn dành phần hơn, nàng nắm vai Xuân Nhi lay nhè nhẹ hỏi dồn.
"Xuân Nhi ơi, anh chàng cho mày nhiều tiền thưởng không hả. Được bao nhiêu?"
Xuân Nhi chép miệng.
"Không có một đồng xu."
Mi Mi không tin, nàng làm bộ không vui.
"Còn làm bộ giấu nứa, hỏi cho biết thôi chứ tao có đòi chia đâu mà mày sợ."
Bình cũng nói vô.
"Đúng rồi, đúng rồi, bạn bè mà mày dấu tụi tao làm chi, khai thực đi không bị phạt đó."
Nhưng mặt Xuân Nhi cứ ngây ra, rõ là nàng không có tiền thưởng thực. Cả hai có vẻ hiểu là nàng không nói dối, Mi Mi kéo Bình và Nhi ra cửa.
"Thôi, tụi mình đi La Cay ăn mì. Kể như Xuân hôm nay xui. Thằng khứa này nhẩy với ai luôn cho bạc ngàn, không hiểu sao hôm nay dở chứng, đồ cô hồn."
Bình vẫy xe Taxi vừa cười vừa lôi hai bạn vô trong.
"Mọi hôm mày thích anh chàng này lầm mà, Bao hôm nay lại rủa người ta là cô hồn hả con khỉ."
Mi Mi cười khúc khích.
"Tại nó nhẩy với con Xuân Nhi mà không cho đồng bạc nào, vậy mà cũng bầy đặt bao giờ cả đêm làm con người ta không có tiền về xe nữa. Kỳ sau gặp tao biết tay. Bình quay qua Xuân Nhi hỏi:
"Hay là anh chàng đã thấm đòn nên giứ sĩ diện cho nàng, không dám đưa tiền thưởng."
Mi Mi reo lên:
"A, mày nói có lý. Chứ không lý nào thằng cha này lại kẹo tới mức đó." nói xong nàng quay qua Xuân Nhi hỏi: "Có phải vậy không mày?"
Xuân Nhi cười khổ.
"Thôi mà, tụi mày đừng lấy tao làm đề tài chọc quê nữa chứ. Khách tới vũ trường tìm tụi mình chĩ muốn vui chơi thôi, nghề nghiệp của tụi mình là làm cho họ vui chứ có tình có ý gì ở cái chốn này chứ."

Tuy miệng nói như vậy, nhưng trong thâm tâm Xuân Nhi lại nghĩ khác. Nàng cảm thấy con người Giầu có một cái gì làm nàng lưu luyến, tuy nhiên nàng không biết đó có phải là tình yêu hay không, nhưng nàng biết rất rõ là nàng có thật nhiều cảm tình với người thanh niên này.
"Xuân Nhi, tên anh chàng đố là gì hả mày?"
Xuân Nhi cười cười chọc tức bạn.
"Tặng tiền thưởng bạc ngàn mà không tự giới thiệu tên tuổi với người đẹp à?"
Mi Mi xô mạnh tay bạn cười khanh khách.
"Bây giờ tới lượt mày chọc quê tao héng."

Taxi đã đưa mọi ngưới tới tiệm mì quen thuộc, cả bọn lại ồn ào kéo nhau vô đánh chén no nê mới rủ nhau về. Xuân Nhi về tới nhà, tắm rửa rồi leo lên giường nằm;
Hình ảnh của Giầu cứ lởn vởn trong đầu óe nàng. Mãi chotới gần sáng nàng mới ngủ được.


<< Lùi - Tiếp theo >>
Wap Hình Sex Trang Chủ
Võ lâm 3 tuyệt đỉnh game Online
Tổng Hợp Hot Clip Năm 2013