watch sexy videos at nza-vids!
Ảnh sex lồn to
HOMEBLOGTRUYỆN
CÒN CÓ NGÀY MAI
Xuống Cuối Trang

Chap 33:

Một buổi chiều tối khá lạnh giá, rì viu tại chỗ học thêm.
Lớp đông vật vã. Như thường lệ, bàn thứ 3 là nơi an tọa của 4 đứa. A, T, M, và cuối cùng không ai khác, chính là nó.

- Ê mày
- Ơi, bố nghe
- Đối tượng kìa, đuôi ấy

- Đuôi nào?
- Ờ thì là cái thằng hôm trước trên lớp tao kể ấy, mọi khi khôn lắm mà hôm nay mày thiểu vậy

- Đuôi…à ờ đuôi. Mày chưa nghe câu tột đỉnh của thông minh là biết giả vờ thần kinh trong một vài tình huống à em
- Lí do. Haha

Nó đưa mắt theo hướng tay M chỉ, cách nó 2 bàn. Qua đánh giá sơ bộ thì cu cậu này có vẻ cũng có điều kiện và quan trọng là đang xăm xoi em A của nó, à không, của thằng bạn thân nó.

- Okê con dê, xác định mục tiêu xong, bây giờ thì sao?
- Ô cái đệch, sao lại hỏi tao, cái này tao phải hỏi mày chứ. Mày bảo giúp tao cơ mà.

- Chắc lại bị em nào hớp hồn mất rồi, rõ khổ - T bon chen vào
- À ừ nhỉ, quên, chiều nay đi chơi với Lan Ngân, em ấy tặng cho cái chăn…à cái khăn, bây giờ vẫn đang phê như con tê tê

- Chết vì gái
- Là cái chết thoải mái

Nó đệm theo câu nói của M

- Không, là cái chết tê tái
- Thôi, tê tê với tê giác gì nữa, lo mà giúp nó đi mày
- Tao là quân sư thôi, mày là nhân vật chính cơ mà

T thoái thác trách nhiệm

- Lại là tao à, thôi được rồi. A em, quay sang đây anh bảo
- Em cái kem ý, A lại cho H một trận bây giờ
- Chỉ nhận kem, miễn nhận đấm đá dưới mọi hình thức

A giơ tay định đánh nó thật, nhưng với thân thủ nhanh nhẹn, nó đã né được đòn và ngồi cười đểu

- Thôi không đùa nữa, A cứ làm theo những gì H đã nói với M, còn bây giờ H đi tiếp cận mục tiêu đây
- Rip mày. Ra đi thanh thản

T làm mặt nghiêm trọng

- Rip cái đầu mày ấy, thằng mất dạy , ngồi xem bố làm mà học tập

Sau khi bàn bạc đâu ra đấy, nó tót xuống chỗ thằng ku kia đang ngồi nge nhạc

- Chào bạn, trên kia chật quá, mình có thể ngồi chỗ này không

Với 1 câu nói vô cùng lịch sự kèm một nụ cười không thể thân thiện hơn thì thằng bé kia cũng không có cách nào ngoài đồng ý

- Bạn nhìn quen quen, hình như học lớp bên thì phải
- Ừ
- Bạn học ở đây lâu chưa?
- 1 tháng

“Sax. Lạnh lùng boy. Cơ mà yên tâm, anh thề là chú không thể chảnh chó trước câu hỏi thứ 3 này được” – Nó vừa nghĩ vừa cười thầm trong bụng

- Bạn có vẻ hay để ý A?
- Ấy, không…không phải…mà sao bạn biết

“Anh đi guốc, à không dép trong bụng chú rồi, bố mẹ chú không biết không đồng nghĩa với việc anh cũng thế”. Nó không thể nhịn được cười trước sự ngại ngùng và tò mò của tên này nhưng vẫn cố tỏ ra một vẻ mặt nghiêm túc.

- Qua hành động thôi

Nó trầm ngâm như một người có thâm niêm trong nghề đoán tâm lý tội phạm

- Vậy là bạn để ý mình?
- Đúng…à…không….đừng có mà hiểu lầm nha…nó đập vào mắt thôi. Hehe

Nó vội thanh minh ngay trước khi thằng kia có ý định suy nghĩ linh tinh.

- Ừ, A xinh quá, nói chuyện cũng hay nữa
- Nói chuyện rồi cơ à, nhanh ghê ha
- Ừ vài lần gặp ở trường với chat qua mạng

“Đúng là tuổi trẻ liều cao, lại cái phương châm liều ăn nhiều của mình đây mà”.
Nó lẩm bẩm

- Bạn nói gì thế?
- À, không, không có gì, bạn có muốn mình giúp không?
- Thật chứ, được thế thì còn gì bằng

L cầm tay cầm chân nó cảm ơn rối rít

- Thật. Nhìn mặt mình hình sự thế này mà kêu đùa à.
- Ờ, thế phải làm như nào
- Phải có kế hoạch cụ thể bạn ạ, nhưng mà phải nhớ tán gái phải tán liền tay, chớ để lâu ngày bị hớt tay trên

-…………………….

- A là bạn mình, mình sẽ nói tốt giúp cho. Còn vấn đề ăn nói là do bạn
- Ừ, thế phải nói thế nào

“Đùa, hình như đầu thằng này sinh ra chỉ để mọc tóc thì phải, nói với gái như nào mà cũng không biết”

- Đại loại như này, A nó xinh rồi, thì đừng có khen nhiều vì nó xinh nó cũng tự biết, khen thêm chẳng khác gì đem củi về rừng, mà nó lại nghĩ mình nịnh nọt nó
- Ừ,đúng
- Phải điều tra sở thích của em nó thông qua các mối quan hệ của em nó, mà cụ thể là mình đây, để có cớ rủ đi chơi, rồi thì có chủ đề chung mà nói

- Ừ, hay
- Có câu này, không biết bạn nghe chưa, yêu nhau yêu cả đường đi lối về
- Không hiểu?
- Thì ý các cụ xưa là, muốn yêu được em ý, thì phải yêu cả bạn bè, à nhầm, phải đối xử tốt với bạn bè em ý, cụ thể là 2 thằng mất dạy đang ngồi dòm trộm chúng ta ở trên kia
- Ừ, chuẩn quá

Thế là suốt cả buổi, nó ngồi chém gió trước sự ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác của tên L. Còn nạn nhân của nó chỉ biết ừ, à, rồi gật đầu tâm đắc, cảm giác như đến đâu nuốt từng lời nó nói đến đấy.

 

Chap 34:

Sáng, bước chân vào lớp, nó đã thấy T và M đang ngồi yên vị tại chỗ của M và đang nhìn nó với một ánh mắt không mấy thiện cảm cho lắm

- Chào các huynh đệ. Hôm nay trời trở gió, các huynh đệ đến sớm ghê ta

Nó vừa nói vừa cười như xoa dịu sự lạnh lùng trong 2 đôi mắt sắc lẹm như dao tem kia

- Mày giỏi lắm, hôm qua về là biến luôn
- Mê trai bỏ bạn, thằng này hỏng rồi, khai trừ khỏi hội đàn ông đích thực thôi

M lắc đầu ngán ngẩm

- Tao sẽ kể chuyện này với Lan Ngân, nó không bỏ mày yêu tao hơi phí
- Ấy 2 đại ca tha e. Tại anh ý rủ tao đi ăn mà, từ chối thì người ta lại cho là mất lịch sự. Chúng mày quá nham hiểm
- Vớ vẩn nó chuyển sang cưa chú thì Lan Ngân để anh chăm sóc dùm cho

T cười, một nụ cười không thể đểu hơn được nữa

- Sao bạn thân gì mà cơ hội vãi, chỉ chờ bạn có biến là ra tay cướp đoạt
- Bạn thân là thân ai người nấy lo mà
- Vậy mày rì viu về vụ đi ăn tối cùng bạn trai mới quen đê. Có gì anh em sẽ xem xét. Hehe
- Vâng , đây đây, để em kể

Nó tỏ vẻ khúm núm

- Hôm qua, thằng L sau khi được tao truyền thụ cho nó ít kinh nghiệm tán gái, thì nó cứ ngồi ngây ra như được giác ngộ cách mạng ấy. Tao bảo nó, muốn tán gái phải tán bạn của gái, à nhầm, phải đối xử tốt với bạn của gái, cụ thể là tao và chúng mày đây,rồi thì rủ đi chơi, điều tra sở thick…vv…
- Đúng quá, cái này chuẩn như Lê Duẩn – T gật gù

- Vãi mày, mày đang vẽ đường cho chó chạy đấy à, khác nào mày chỉ cho nó cách tán A

M tỏ vẻ bức xúc

- Ấy, từ từ, đâu sẽ có đó, thịt chó sẽ có mắm tôm.Haha
- Không phải thế à?
- Mày dốt lắm, cái quan trọng là A không thick nó, nếu nó đối xử tốt với tao và chúng mày, đương nhiên, người hưởng lợi sẽ là anh em mình

- Là sao?

M vẫn cứ ngẩn người ra

- Ơ, mọi khi mày thông minh lắm cơ mà, hôm nay bị phê thuốc chuột à?
- Không….không

- Không cái mông ý. Ví dụ như này cho dễ hiểu, hưởng lợi có nghĩa là giống như cái bữa ăn free mà thằng L mời tao tối qua ấy, muốn tìm hiểu thông tin về A thì nó còn phải mời anh em ăn uống dài dài. Haha
- À…à…
- Uầy, quá cao siêu. Mày đúng là nho thâm cả chùm H ạ

T vỗ tay hưởng ứng

- Ác như con tê giác, quá thủ đoạn

Dường như chút bỏ được lo lắng trong lòng, M bắt đầu cười sung sướng.

- Đấy người ta gọi là thông minh, ai lại nói thủ đoạn. Chúng mày làm tao buồn quá rồi đấy
- Buồn thì đi giải quyết đi, không nên cố chịu làm gì, hỏng thận như chơi

T bắt đầu chiến dịch dìm hàng quen thuộc

- Thực ra anh cũng chỉ muốn giúp đỡ chú thôi M ạ, cơ mà nhân cơ hội này, cũng phải kiếm chác ăn uống chứ, một công đôi việc
- Một mũi tên vỡ mồm 2 con chim

- Ừ, đúng, chỉ mày hiểu tao T ạ, mà chim thì làm quái gì có mồm, học văn dốt thế
- Nó thì chỉ có món tủ thu điếu thôi, còn thu cái khác yếu sinh lý lắm. Haha
- Kế hoạch bây giờ là như này

Nó nói với vẻ mặt vô cùng nguy hiểm

- Ngoài những hôm L rủ anh em ta chè chén để moi thông tin, thì có những hôm nó sẽ rủ A đi sầu riêng, nhiệm vụ chúng ta là đi theo dõi và ném đá giấu tay
- Nhưng hình như nó biết mặt mấy đứa mình rồi thì phải
- Haha. Mày không nhớ chiến hữu của chúng ta vẫn còn V thích khách à

- Ờ được…thằng này giỏi
- Ấy các hạ quá khen, thực ra thì không cần khen tại hạ cũng tự biết mình giỏi quá mà
- Cần bố mua 502 về dán mũi không, tao thấy sắp nổ đến nơi rồi. Haha

- Cứ bị phá kiểu đấy, cộng thêm A không đồng ý, nó sẽ phải bỏ cuộc thôi. Mà cái loại công tử bột như nó, trụ được 1 tuần là quá tiềm năng rồi
- Mới nói chuyện với nó tối qua mà hiểu ghê
- Chuyện, tao mà. Haha. M nói với A về kế hoạch đi, có gì cứ thế mà triển thôi

- Okê sir. Vụ này mà thành công, tao sẽ không để chúng mày thiệt đâu
- Có muốn để cũng không được em ạ

T chốt một câu mà chắc hẳn M sẽ phải tan nát cõi lòng.

Vậy là buổi họp bàn chính trị đã xong, đứa nào yên vị chỗ ngồi đứa nấy, chuẩn bị tâm lý nhét từng chữ cái, từng con số từng công thức khô khan vào trong đầu. Cái nghiệp học hành chưa bao giờ là sung sướng cả.

 

Chap 35

2h30 chiều. Trời không lạnh lắm, gió thổi nhè nhẹ, nhiều mây, tóm lại là tiết trời khá đẹp. Nó, T,M và V đã có mặt ở quán café bờ hồ. Theo tin mật báo thì hôm nay L sẽ hẹn A đi uống trà sữa ở đây

- Anh ơi cho bọn em cái bàn nào mà ở góc góc ý
- Nó trốn nợ anh ạ, ngồi ngoài nguy hiểm lắm. Haha
- Vậy em vào bàn chỗ trong cùng kia đi –

Anh phục vụ ân cần chỉ chỗ cho bọn nó

-Ngon rồi, coi như là thiên thời địa lợi, còn thiếu mỗi thằng nhân con nhà ông hòa nữa thôi

Sau khi mỗi đứa gọi cho mình 1 loại nước thì thằng T làm một phát hết hơn nửa cốc

- Uống từ từ thôi ông tướng, tiền bạc là có hạn, tí ngồi nhìn thì đừng bảo anh ki bo
- Kệ bố, trời đánh còn tránh miếng ăn mà

Không phải đợi lâu, đúng 15 phút sau, chàng và nàng tình tứ bước vào quán.

L nhanh nhẹn kéo ghế ra cho A rất lịch sự

- Chú nhìn người ta mà học tập nhé, không lại mất vợ

T vỗ vai M khẽ nói

- Tao vẫn làm thế mà, cơ mà bố hơi nóng mắt. Haiz

Có vẻ tên L này cũng dẻo miệng phết, ngồi nói chuyện một lúc mà thấy A
cười suốt. Quay sang M, thấy có dấu hiệu hơi bất thường nó cất lời

- Bình tĩnh nào chú, đừng nóng, tí sẽ có trò hay cho chú xem. Hehe

Vừa nói vừa nháy mắt cho V

V hiểu ý, đứng lên, cầm cốc café đang uống dở, đi thẳng về phía mục tiêu

- Á…
- Chết chết, em xin lỗi, em không để ý, anh có sao không ạ

- Sao… sao…rồi mày chết với tao….
- Thôi bỏ qua đi L, mình về, hôm khác đi vậy

A nhẹ nhàng an ủi L. Còn V thì cứ giả bộ xin lỗi rối rít

Ngoài ra có 1 bàn trong góc là đang cười vật vã khi nhìn thấy cảnh tượng tên L bị dính nguyên nửa cốc café vào người. Chiếc áo trắng hiệu Gucci của nó đã được chuyển qua màu nâu mà không cần tốn tiền mua thuốc nhuộm.

- Tao không ngờ thằng V này chơi ác quá…
- Ác sao bằng thằng H….
- Thôi nào…cẩn thận nó nhìn thấy thì toi

Thế rồi thằng L vào wc một lúc rồi cũng lầm lũi dắt xe ra về trước ánh mắt đầy ái ngại của A.

Và tất nhiên, sau khi mọi chuyện thành công ngoài mong đợi thì chúng nó cũng ra về trong tâm trạng khác nhau. T có vẻ hơi áy náy, nó thì bình thản không nói gì, V cũng mặt không biến sắc. Duy nhất chỉ có M là đang vô cùng sung sướng, nói cười suốt cả đoạn đường dài.

Những lần gặp mặt sau đó của L và A cũng không khá hơn. Cho dù là ở đâu, khi nào và trong hoàn cảnh khác nhau đên đâu thì người phải ngậm căm hờn trong uất ức cũng vẫn là tên L trước sự ái ngại của A. Hết đến V sát thủ, nó lại nhờ cậy đến mấy ông chiến hữu còn lại trong clan.

Và không ngoài dự đoán của nó, đúng đến ngày thứ 7, L đã tự nói với A

- Có lẽ tớ và cậu không có duyên, mình làm bạn bè bình thường vậy

Kế hoạch tưởng chừng đã hoàn hảo nhưng người tính không bằng trời tính. L đã phát hiện ra nó và đồng bọn đang ngồi cười như mấy thằng dở hơi trong góc.

- Chúng mày vui nhỉ?

Bằng giọng nói lạnh lùng, L nhìn thẳng vào mắt nó

- A, bạn hiền, hôm nay cũng đi ăn uống ở đây à, mà áo bạn màu gì độc thế, mua ở đâu vậy

Nó cười cầu tài

- Mày…mày…giỏi lắm
- Mình giỏi từ nhỏ…À mà sao tự nhiên lại khen mình thế…Xin cảm ơn nhé

L biết không thể làm gì hơn ngoài âm thầm chịu đựng vì cũng chẳng có chứng
cứ gì nên đành ra về

- Mày nhìn ánh mắt nó không, ôi ghê thế, tao tưởng quả này nó phải cho một phát vào giữa mặt thằng H
- Tao ngu đến mức không biết né chắc
- Nhìn ánh mắt đầy lửa căm hờn của nó thì tao nghĩ vớ vẩn anh em mình sẽ bị úp sọt đấy

T giả bộ lo lắng

- Úp sọt thì không xoắn, xoắn nhất là tối đến nó xách can dầu ăn đến trước cổng nhà mày thôi T ạ - V cười nham nhở
- Thằng này bệnh vãi, tránh xa tao ra

Và ngay cuối buổi chiều hôm đó, nó cùng đám bạn đã đi đánh chén một bữa no say để mừng phi vụ thành công trót lọt. Đương nhiên, người chịu thiệt hại không ai khác ngoài M

Có lẽ chỉ 2 năm nữa thôi, mỗi đứa sẽ phải chọn con đường cho riêng mình, và phải tự bước đi trên con đường đó. May mắn thì gặp nhau nhiều, cũng có thể sẽ ít gặp gỡ, thậm chí là không gặp. Nhưng đó là chuyện của tương lai. Còn bây giờ có được những người bạn bên cạnh như lúc này thực sự là điều vô cùng may mắn đối với nó .Những phút giây này, đâu phải ai cũng được trải qua. Nó khẽ mỉm cười và nhìn về phía chân trời xa xăm vô định như tương lai sau này của nó.

---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite wWw.KenhGiaiTriVn.Xtgem.Us. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
wWw.KenhGiaiTriVn.Xtgem.Us - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------

Chap 36

Nó thích những điều bất ngờ nên việc những người thân nó tự nhiên được nhận quà một cách bất ngờ lại là chuyện không có gì bất ngờ cả. Nhưng để cho đỡ ngại thì nó cũng luôn cố bịa ra một lí do nào đó dù đôi khi chẳng có một tí gì liên quan cả

Và lần này cũng không ngoại lệ. Nó định tặng em một chiếc áo len.

“Làm thế nào để gây bất ngờ nhỉ…nhân dịp gì bây giờ…tặng kiểu gì…”

Kế hoạch từng bước đã được vẽ ra. Theo dự tính của nó, nó sẽ lấy cớ là 20/11. Vì em nó và em Lan Ngân học chung một lớp nên nhờ đôi bạn trẻ này làm người dẫn lối cho tình yêu cũng ổn. Nó sẽ viết lên trên hộp quà đó là nhân dịp ngày nhà giáo Việt Nam cho máu. Đến khi em phát hiện ra chắc chắn sẽ không khỏi cảm động rơi cả nước mắt nước mũi vì nó ý chứ

Lý thuyết là thế, nhưng thực tế thì lại luôn phũ phàng hơn ta tưởng. Người tính không bằng trời tính. Và chuyện éo le dưới gốc cây me đã xảy ra…

Sáng 20/11, sau khi gửi gắm món quà đầy ắp những yêu thương trong nó vào tay thằng em, nó vẫn chở Lan Ngân đến trường và không hề đả động một chút gì đến chuyện này.

Chiều, nó vẫn nhiệt tình tham gia vào những trận war clan đột kích trong lòng khấp khởi mừng thầm. Dường như niềm vui nhỏ nhoi đang âm thầm cháy trong lòng nó tiếp thêm sức mạnh và niềm hứng khởi cho nó. Clan của nó hôm nay thắng đậm với những tỉ số vô cùng cách biệt.

Mọi việc vẫn tiến triển tốt đẹp theo kế hoạch của nó cho đến bữa cơm tối

- H ăn cơm xong đừng lên phòng vội, mẹ có chuyện muốn nói

Giọng mẹ nó nhẹ nhàng cất lên mà nó cảm nhận được có gì đó cực kì nguy hiểm đang rình rập. Đảo mắt nhìn một lượt. Bố nó vẫn vừa ăn, vừa nói chuyện với mẹ nó,thỉnh thoảng ngước nhìn lên ti vi. Mặt không có gì biến sắc cả. Thằng em nó vẫn hồn nhiên chọn những món ăn ưa thích cho vào bát. Chiếc ti vi vẫn cất tiếng đều đều như công việc thường ngày trong bữa cơm tối. Tiếng đũa bát vẫn leng keng mỗi khi va vào nhau…

Tóm lại mọi thứ vẫn như ngày bình thường…Có lẽ nào dự cảm của nó là sai...Thôi thì đành đợi đến khi cả nhà ăn xong vậy…Chắc do nó quan trọng hóa vấn đề lên rồi…

Ngồi xem ti vi mà cứ như ngồi trên đống lửa, một cảm giác thật khó tả. Bố nó và em nó đã lên tầng. Còn mẹ nó đang dọn dẹp trong bếp. Vừa nãy nó cũng định vào dọn cùng nhưng bị mẹ nó đuổi ra…Thế là thế nào nhỉ?...

- H này
- Dạ
- Chuyện yêu đương của con, mẹ không muốn tham gia vì lớn rồi, nhưng làm sao thì làm đừng để ảnh hưởng đến con gái nhà người ta

- Là…là…sao ạ
- Vậy bây giờ mày có đang yêu đứa nào không, nói mẹ nghe nào

- Dạ…Không…à…à …có…mới chỉ là thích thôi ạ
- Ừ…mày có nói là không thì mẹ cũng biết hết rồi
- Sao…sao…mẹ biết ạ

Nó lúng túng như gà mắc tóc, khó nhọc mãi mới cất được thành lời

- Chiều nay, bạn cấp 3 của mẹ, có gọi điện lên nhà mình, và nói với mẹ là hình như con và con cô ấy đang quen nhau

- Bạn…bạn …cấp 3 của mẹ…

Nó tròn xoe mắt, đứng hình, đi hết từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác.

- Con cô ấy là con bé gì nhỉ…hình như là Ngân thì phải, mẹ không nhớ lắm, mà nó có đứa em học cùng lớp với thằng D nhà mình đấy. Mấy lần đi họp phụ huynh cho thằng D, mẹ vẫn hay gặp cô ấy mà.

Không thể lệch đi đâu được nữa rồi, vậy là sao, mọi chuyện là như thế nào. Cả đống câu hỏi dồn dập xếp hàng trong đầu nó chờ được giải quyết.

Mẹ nó lại tiếp tục

- Cô ấy nói với mẹ là cô ấy cũng không cấm chuyện này, nhưng nếu như con cô ấy mà bị ảnh hưởng đến chuyện học tập là cô ấy không cho 2 đứa chơi với nhau nữa đâu. Nhà cô ấy là gia đình toàn giáo viên, chồng cô ấy lại làm trong quân đội, khá nề nếp và nghiêm khắc, chứ không thoải mái như nhà mình đâu, thế nên mày nghĩ thế nào thì nghĩ. Lớn rồi, mẹ cũng muốn mày tự học cách quyết định đi

- Vâng…vâng….con…biết rồi ạ
- Ừ, đừng để đến lúc có chuyện gì người ta lại nói bố mẹ thì không ra sao đâu. Chuyện này mẹ cũng không muốn kể với bố mày làm gì

- Vâng
- Vâng thì lên phòng lo học hành, rồi đi ngủ cho sớm đi, còn ngồi ngây ra đấy à
- Vâng

Nó lặng lẽ bước từng bước một nặng trĩu lên cầu thang. Mọi hí hửng, mọi vui vẻ của ngày hôm nay bay đi đâu mất tự lúc nào. Đầu nó bây giờ có thể được gọi là không cảm xúc. Chuyện này quá bất ngờ đối với nó

- D, sang phòng tao bảo
- Sao thế đại ca, để em bắn nốt mạng này đã nào
- Nốt hay để tao lấy luôn cái mạng mày
- Ấy ấy, gì nóng thế đại ca, em sang ngay đây

Mặt thằng em nó ỉu xìu như mèo gặp nước

- Hôm nay có chuyện gì à
- Gì là gì ạ?
- Thì cái chuyện tao nhờ mày đưa quà ấy

- Ơ thì em cầm đến đưa cho em của chị Lan Ngân, thế thôi
- Mỗi vậy?
- Vâng, có gì nói vậy thôi, em đâu có là đạo diễn mà sáng tạo thêm được kịch bản

- Thế thì lạ nhỉ?
- Lạ gì ạ . Người lạ nơi cuối con đường à đại ca?
- Không, không có gì, thôi mày làm gì làm đi. Tao mệt rồi.

“Sao lại thế này nhỉ, nó là người tạo ra bất ngờ cơ mà, sao giờ đây nó lại
chính là người mới bị bất ngờ như này…Mọi chuyện là thế nào…Khó hiểu quá…Có lẽ phải đợi mai gặp em hỏi cho rõ vậy…Mà tự nhiên mọi người biết hết thế này, gặp em cũng ngại lắm chứ bộ…Chết mất thôi…”

Rồi nó lại chìm vào trong giấc ngủ một cách êm đềm.

 

Chap 37:

Sáng sớm, từng vòng quay chậm chạp của chiếc xe thân yêu đưa nó sang nhà em. Từng cơn gió mùa đông bắc lạnh buốt rít ù ù ngang tai. Thế nhưng nó cũng chẳng để tâm. Nó cảm thấy ngại, thấy xấu hổ khi tí nữa phải đối mặt với em.

Tuy nhiên, một nỗi lo sợ lớn hơn nhanh chóng được thắp lên. Hình ảnh mẹ em, một người giáo viên khó tính – nó tự mặc định là như thế - đứng trước cổng, nhìn chằm chằm vào mặt nó và nói “ Mày làm gì tổn thương con gái bà thì chết với bà” đang dần được hình thành trong đầu nó.

- Hôm nay anh đến muộn thế?

Giọng nói quen thuộc của em vang lên làm hình ảnh mẹ em vừa xuất hiện trong đầu nó vỡ tan như bong bóng xà phòng. Nó nhìn em ngại ngùng và xấu hổ.

- Đi thôi anh, cảm ơn anh nhìu nhé

Em khẽ vòng đôi bàn tay bé nhỏ ôm lấy nó

- Ừ
- Ơ, hôm nay anh sao thế?

- À…ờ…anh đang ngại…
- Ngại gì. Hi. Anh mà cũng biết ngại á?
- Thì chuyện anh và em bị người lớn biết hết rồi
- Hi. Hôm qua em cũng bị tra hỏi ghê lắm chứ, nhưng bây giờ không sao nữa rồi. Hihi

- Ơ…à…mà sao mẹ em lại biết thế
- Tại anh ngốc quá ý mà?

- Này này….
- Không đúng chắc, ai bảo lại đi ghi bên ngoài hộp quà là nhân dịp 20/11. Mà mẹ em là giáo viên, thấy cái đấy, tưởng học sinh tặng, không bóc ra hơi phí

- Ax, vậy là…
- Là hôm qua lúc em đi học chưa về, mẹ em về nhà sớm hơn, nhìn thấy hộp quà bóc ra xem rồi hỏi em gái em…nó dại dột, kể hết rồi. hic

- Hic…thì anh cũng chỉ muốn tạo cho em bất ngờ…nhưng không ngờ…nó lại thành ra thế này…
- Đúng là hâm mà, việc gì phải ghi thế chứ,đưa luôn cho em không được à?

- Hi. Không được. Thế thì còn gì là vui nữa
- Hi. Anh đáng yêu không chịu được
- Mà thế giới này nhỏ bé quá nhỉ. Đi đâu cũng đụng người quen. Hehe

- ……

- Em em với em anh học cùng lớp, rồi cho đến mẹ em với mẹ anh ngày xưa cũng học cùng lớp
- Như vậy người ta gọi là duyên số đấy

“Lại là cái từ này, sao con gái ai cũng thích từ này thế nhỉ?” – Nó lẩm bẩm

- Anh bảo gì ạ?
- À…Bây giờ mọi người biết hết rồi thì tính sao?
- Thì càng tốt chứ sao, đi chơi không phải lén lút như trước nữa. Hihi

- Hôm qua lúc mẹ anh nói chuyện này mà anh lo quá, lại tưởng…
- Tưởng gì?
- Tưởng không đồng ý. Hehe
- Thực ra cũng không dễ dàng thế đâu

Em khe khẽ nói

- Sao thế?

Nó ngạc nhiên trước câu nói của em

- Mẹ em bảo, nếu mà chuyện tình cảm ảnh hưởng đến việc học là cho nghỉ luôn đấy. Hi
- Vậy em nói gì?
- Thì em cũng chỉ biết hứa với mẹ em là phải chăm chỉ học tập thật tốt chứ còn gì nữa. Hic
- Thế thì cố mà học thôi, cứ nghĩ cái gì nghiêm trọng lắm cơ

Nó thở phào nhẹ nhõm

- Mà mẹ em bảo, hôm nào anh phải đến nhà em gặp mẹ em đấy?
-Làm gì?

Tâm trạng của nó biến đổi không ngừng, từ ngạc nhiên sang thoải mái rồi bây
giờ lại vụt một phát thành lo lắng

- Ra mắt mẹ vợ. Haha
- Èo, còn bé tí thế này đã vợ con gì
- Hihi. Em đùa thôi, đến chơi bình thường thôi mà

- Ờ…thế mẹ em có khó tính không?
- Hi. Anh yên tâm, mẹ em thoải mái lắm,không ăn thịt anh đâu mà sợ
- Thế thì ngon rồi
- Anh nói ai ngon đấy, có ăn được không mà ngon
- Hehe. Quen miệng rồi

Nó cười cầu tài

Em ngả đầu vào lưng nó. Một cảm giác ấm áp lạ. Đôi khi chỉ là một cái ôm giản đơn nhưng nó lại có thể xua tan lạnh lẽo của những cơn gió mùa đông bắc rét cắt da cắt thịt. Từng vòng xe đã không còn nặng nề như lúc trước, giờ đây đều hơn, nhanh hơn, lao đi, xuyên qua những cơn gió.

Gặp được nhau đã là cái duyên !
Đến với nhau . . .
Bên cạnh nhau . . .
Quan tâm nhau. . .
Yêu thương nhau . . .. . .
Có lẽ là do số phận . . .

Nhưng có giữ được cái duyên phận ấy hay không là do chúng ta. . .
Đừng nghĩ duyên số sắp đặt cho ta của nhau thì sẽ mãi là của nhau. . .. . .

Ông trời chỉ giúp ta 1 nửa đoạn đường mà thôi . . .
Đoạn đường còn lại phải do ta tự đi tiếp. . .

Hạnh phúc chỉ đến với người biết trân trọng giữ gìn
Định mệnh có sẵn và định mệnh cũng do ta tự tạo ra

 

Chap 38:

- Hôm nay về sớm thế này, làm phát clan không các chiến hữu

T nói vọng ra từ nhà xe rồi lại quay vào lúi húi với công việc giải cứu chiếc xe thân yêu của nó đang được cả rừng xe bao bọc

- Okê thôi, hôm nay không win không về, còn chúng mày sao

Nó cũng giơ tay hưởng ứng

- Bọn tao theo luôn thôi
- Ờ thế lấy xe đi, đợi nhau cổng trường nhé
- Okê sir

Phải mất 15 phút sau cả lũ mới tụ tập được đầy đủ ở cổng trường. Cái công việc lấy xe sau mỗi giờ tan học như là cực hình đối với bọn nó. Nhưng cái gì thì cũng vậy, lâu dần, thành quen.

- Ơ mày ơi, con bé kia là Bảo Ngọc phải không, không thấy mặt nó

T vỗ vai nó

Nó nhanh chóng đưa mắt theo hướng tay T chỉ. Một cô bé đang lúi húi cúi xuống cái xe đạp của mình. Hình như là…Vẫn bóng người quen thuộc ấy, vẫn mái tóc được buộc lên cao,…đúng là Bảo Ngọc, nhầm sao được

- Ừ, chắc rồi,mà hình như xe em ý bị sao ấy. Chúng mày đợi tao chút

Chưa kịp nói hết câu, nó đã chạy vụt sang bên đường, ngồi xuống cạnh người con gái ấy, bỏ mặc đám bạn còn đang hào hứng với kế hoạch chơi game sắp diễn ra sau vài phút.

- Bảo Ngọc, xe em bị sao thế?
- A…anh H…hình như bị đứt xích hay sao ý – Nét mặt em thoáng buồn
- Mùa này tối nhanh lắm, bây giờ tìm hàng sửa xe nào gần đây đưa họ sửa, đợi anh chút nhé

- Vâng…

Không kịp nghe Bảo Ngọc trả lời, nó đã vụt băng qua đường.

- Tao xin lỗi, có lẽ hôm nay tao không đi chơi được với chúng mày rồi…

Chưa để nó nói hết câu, Tđã ngắt lời

- Tao hiểu rồi, vậy mày đưa em ý về đi, thiếu mày cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới cả

- Quá phũ – Nó ỉu xìu
- Thôi chú lượn đê, mê gái bỏ bạn thì không được nêu ý kiến

M cũng quay sang đá đểu nó

- Ừ vậy nhé, chúng mày chơi vui vẻ

Thế rồi, nó cùng Bảo Ngọc dắt xe song song với nhau trên con đường ánh sáng ban ngày đang được thay thế dần bằng những bóng điện, từng cơn gió thổi qua, lạnh buốt. Ghé qua một hàng sửa xe gần đó, bác sửa xe sau khi xem xét xong lạnh lùng phán

- Cái này để mai lấy nhé cháu, bác bây giờ cũng đang bận lắm, cháu thông cảm
- Vâng, đành vậy – Nó ngán ngẩm

Quay sang Bảo Ngọc, em vẫn im lặng và chỉ nhìn nó

- Thôi bây giờ anh đưa em về nhé
- Được không anh – Bảo Ngọc có vẻ ái ngại
- Được, em với anh trở thành xa lạ từ bao giờ thế, lên xe nào
- Vâng

Vẫn là 2 con người đó, vẫn trên chiếc xe đạp màu trắng bạc đó, vẫn những con phố trước đây đã từng đi qua đó, vậy mà nó có cảm giác, em đang dần trở nên xa lạ. Cũng đúng thôi, bây giờ, mỗi người đã tìm được cho mình một niềm hạnh phúc riêng, một người để trao yêu thương riêng, nó đâu thể đòi hỏi thêm điều gì. Nó đã nghĩ như vậy trong cái giây phút đó.

- Chiều nay em đi học à – Sau khi nói xong nó cũng cảm thấy ngại vì câu hỏi quá thừa thãi này
- Vâng, mà hình như lúc về, anh định đi đâu à – Em nhẹ nhàng trả lời nó

 

- Có…à…à không, chỉ là mấy đứa cùng đường đợi nhau về cùng cho vui ý mà
- Hì, đi chung với em thế này, người ta mà biết được đánh ghen chết
- Ai? Người yêu anh á?

- Vâng. Hi
- Em yên tâm, bạn ý tốt bụng lắm, thấy anh ra tay hành hiệp trượng nghĩa thế này, có khi lại còn hết lời khen ngợi ý chứ
- Người yêu anh tốt nhỉ. Hi

- ……………….

Nó cảm giác như mình vừa lỡ mồm cái gì đó nên chợt im lặng, không trả lời. Bình thường, nếu gặp phải một vấn đề gì khó trả lời, nó sẽ cố gắng lảng sang chuyện khác, còn nếu nó ngại ngùng, nó sẽ im lặng, cũng giống như lần này vậy

Một cơn gió lạnh nữa lại thoáng qua.

- Cho em mượn túi áo anh nhé. Hi

Bảo Ngọc khẽ thì thầm rồi đưa 2 tay cho vào túi áo nó chứ không còn vòng qua bụng nó như trước đây nữa. Nó cũng chẳng cảm thấy ngạc nhiên gì. Vì, nó và em trong lúc này cũng không còn như trước

 

Có những yêu thương âm thầm nhưng dai dẳng. . . !!

Có những khoảng lặng êm ái lại nát lòng . . . !!

Cho dù là tình bạn, hay tình yêu. . .

Nếu không có niềm tin thì sẽ không bao giờ là mãi mãi. . . !!

Và nếu không có lòng chân thành mọi thứ cũng bằng không !!!

Lên Đầu Trang