watch sexy videos at nza-vids!
Ảnh sex lồn to
HOMEBLOGTRUYỆN
NHẸ BƯỚC VÀO TIM ANH
Xuống Cuối Trang

Thực hiện xong loạt hành động bất bình thường mà ko ai có thể hiểu được, Bùi Quang đẩy một trong hai hộp tới trước mặt tôi, thản nhiên :

-Của Vy Anh, kem hạnh nhân .

Lảng tránh ánh mắt khó hiểu của tôi , nói với Trúc Vũ :

-Còn đây là của Trúc Vũ, kem socola.

Trúc Vũ tròn xoe mắt, ngơ ngác hỏi một cách cự kì ngây thơ :

-Của em á ? Em có bao giờ ăn kem socola đâu ?

Sau một khắc im lặng , Bùi Quang liền quay mặt nơi khác …có vẻ lúng túng.

Nhìn thấy một Bùi Quang như bây giờ …tôi phá lên cười gục trên bàn . Trúc Vũ dù cố gắng lắm nhưng có lẽ ko chịu nổi nên cũng cười lớn.

Bùi Quang ho nhẹ , nhíu mày nhìn chúng tôi , biện hộ :

-Đây là Mạnh Vũ nhờ anh đưa đến.

Lần này chúng tôi cười lớn hơn nữa, thậm chí tôi còn suýt té xuống ghế. Có phải Mạnh Vũ mới quen chúng tôi hôm qua đâu, chả lẽ kem Trúc Vũ thích là kem gì cũng ko nhớ ?

Bùi Quang khoanh tay , vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn :

-Vui lắm à ? Sao hai em lại có thể cười như vậy ?

Dù sao, Bùi Quang cũng có ý tốt đưa kem cho chúng tôi , tuy có hơi …kỳ quái một chút nhưng cũng ko nên làm hắn khó xử .

Vì vậy, bằng mọi cách có thế, tôi cố ngưng cười, giơ điện thoại ra:

-Trò Angry bird này …buồn cười thật.

Trúc Vũ vừa gật đầu vừa ôm bụng :

-ừ, công nhận trò này …buồn cười ghê.Haha.

Bùi Quang bỗng giật lấy chiếc di động , xem xem một lúc ,nheo mắt :

-Cái này mà vui. Game con nít.

Muốn làm người tốt cũng khó, tôi chỉ đưa đại ra lí do để che đậy sự vô duyên của hắn mà hắn còn như thế đấy. Tôi đưa tay ra định lấy lại điện thoại thì Bùi Quang né người ,lại chuyển sang chê bai :

-Trò này mà chơi mới đến level này. Thật là…

Bùi Quang bắt đầu di chuyển ngón tay trên điện thoại.

-Trả lại đây, làm cái gì thế ? – Tôi đứng luôn dậy, tìm cách lấy lại .Con người này …càng lúc càng giống quái nhân như thế là sao nhỉ ?

Cứ mỗi lần tôi sắp cướp được thì Bùi Quang lại giơ tay lên cao, vẻ mặt khiêu khích .

Sau một lúc giành giật, kết quả thu về vẫn là con số ko , Bùi Quang nhìn xuống tôi rồi lắc đầu :

-Với chiều cao như thế này , em nghĩ là em có cơ hội ?

Tôi hậm hực , mắt hình viên đạn ngước lên nhìn hắn nhưng …ko làm được gì.Chỉ cần bây giờ Bùi Quang mà biến thành một thứ gì đó nhỏ bé thì tôi sẵn sàng nghiền nhỏ và bóp nát.

Bùi Quang lại bắt đầu chọc tức , khua khua cái điện thoại ngay trước mặt , vẻ mặt thì đắc chí , đáng ghét.

Đến lần thứ n thất bại, tôi kéo luôn tay Bùi Quang xuống cắn …cắn , cắn và …cắn.

Chỉ thấy Bùi quang hét lên một tiếng rồi đứng im.

Cơn tức giận dịu đi, tôi mới thả tay Bùi Quang ra.

-Em cắn đủ rồi ? –Bùi Quang liếc sơ qua bàn tay in rõ …dấu răng tôi . Chính tôi nhìn thấy cũng hơi giật mình, như thế chắc phải đau lắm.Nhưng sao lại đứng im như thế ? Sao cứ phải hành động khác người như thế ?

Tôi lắc đầu :

-vẫn chưa. Giờ trả em điện thoại .

-Đây . – Bùi Quang đút cái tay bị cắn vào túi quần, nói bâng quơ –Số điện thoại anh lưu vào rồi đấy.

Câu hỏi “ Để làm gì “ định bật ra nhưng lại bị chặn lại. Tôi rất dễ cảm thấy tội lỗi như thế.

Vừa lúc ấy, chuông reo.

-Trưa bọn anh ở lại chơi bóng . – Bùi Quang nói một câu đứt đoạn.

Im lặng từ đầu đến cuối, Trúc vũ bỗng nhiên cười hớn hở :

-Chắc chắn bọn em sẽ ở lại xem. – trả lời xong mới liếc xem phản ứng của tôi.

-ừ . – Chả hiểu sao tôi lại đồng ý,nếu là mọi lần, câu trả lời sẽ chỉ là ko.

Bùi quang gật đầu rồi bỏ về lớp.

-Cậu ác quá,tay anh ấy chảy cả máu đấy.

Tôi úp mặt xuống bàn :

-Tớ có muốn đâu , tại lúc đó bùi Quang làm tớ điên lên. Mà lúc tớ cắn, Bùi Quang có thể tránh hoặc đẩy tớ ra cơ mà.

-Cậu ngốc vừa thôi chứ. Anh ấy ko chống cự là vì sợ cậu bị thương đấy.

-Cậu nghĩ là vậy à.

-Ngốc, ai nhìn vào cũng có thể biết ngay, cần gì nghĩ.

Tôi thở dài, cảm giác tội lỗi càng ngày càng lớn. Đột nhiên , một ý nghĩ lướt qua.

Tôi bật dậy với lấy điện thoại, ko phải Bùi Quang lưu số trong này à? Ko cần đối mặt , một lời nhắn xin lỗi thì dễ thôi mà. Tôi thông minh đấy chứ, haha.Nhưng khi vừa nhìn thấyđiện thoại thì tôi ko thể suy nghĩ tiếp được những điều như vậy . Bởi vì …điện thoại bỗng dưng chỉ còn lại màu trắng, hình nền là một diễn viên hàn tôi thích đâu mất rồi. Tôi bắt đầu lục tìm …lục tìm, tất cả các file ảnh những thần tượng tôi sưu tập từ lâu đều biến mất.

Thế là …hết.Cái tên bất bình thường này …sao lúc nãy tôi ko cắn chết hắn luôn đi. Tại sao lại có thể để một con quỉ dữ như thế hòa trộn được trong cái thế giới đang còn bình yên như thế này. Muốn điên lên mất.Tôi bắt đầu quằn quại, hết đập đầu vào bàn rồi đá đá vào chân ghế. Thật đau khổ.

-Cậu bị gì thế ? Giúp tớ nghĩ xem trưa nên mua đồ gì cho đội bóng. Cái gì lạ lạ một chút ấy, chúng ta phải chăm sóc họ , đặc biệt là Mạnh Vũ nhà tớ và Bùi Quang ấy.

Lại là cái tên biến thái ấy.

Câu nói ấy đã khiến cơn điên của tôi bùng nổ. Tôi đứng dậy, đập bàn , quát :

-Thôi đi. Tớ ko hơi đâu làm mấy cái việc vô ích đó . Cậu nghe cho rõ nhé, tên nửa người nửa quỉ đó, để tớ gặp hắn xem, tớ sẽ cho hắn như thế nào mới là trái phải.

Trúc Vũ nhìn tôi với ánh mắt kì lạ, kéo kéo áo tôi .

Cả lớp thì bụm miệng cười.

Phía bục giảng… thầy cứ phải chọn những lúc này để vào lớp như thế là sao ?

Thầy cười nhưng tôi lại thấy được sự nguy hiểm rình rập.

-Lần này có cần tôi giúp em ko ?

Và tiết toán hôm đó và cả những tiết toán sau này , tôi luôn bị thầy đì.

Chiều thứ bảy ngày hôm đó, hai nhà chúng tôi lại cùng tụ tập, ăn uống.

Mạnh Vũ cũng tới. Và tôi toàn lườm anh ấy.

Ăn tối xong, hai mẹ rủ nhau đi dạo bộ. Bắt bốn người chúng tôi ở lại canh nhà.

Anh Huy nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, than vãn :

- Cuối tuần ở nhà như thế này chán quá.

Mạnh Vũ chăm chú xem kênh thể thao, hỏi bâng quơ :

- Thế hôm nay anh ko đi đâu chơi hả ?

- Đi mãi cũng chán.

Trúc Vũ bóc vỏ cam, đưa cho Mạnh Vũ :

- Thể nào cũng chán. Cho anh ở nhà một mình bây giờ.

Anh Huy ngồi luôn dậy, chỉ chỉ Mạnh Vũ với Trúc Vũ :

- Ơ kìa, hai đứa này, anh trai ở đây mà ko phục vụ, lại phục vụ người dưng thế.

Tất nhiên ... hai người tên Vũ kia ...tảng lờ.

Tôi đang gặm táo, hào phóng ném cho anh một quả.

Anh Huy bắt lấy...nhăn mặt :

- Em để thế này thì anh ăn kiểu gì.

Tôi lạnh lùng :

- Gặm.

Liếc tôi một lúc , ko thấy tôi phản ứng gì nên ngồi im...gặm.

Một lúc sau, ko chịu nổi cái cách anh Huy gặm táo nên tôi tự giác gọt đưa anh một quả.

Anh Huy xoa đầu tôi :

- Đáng lẽ Vy Anh phải là em gái ruột của mình mới đúng chứ nhỉ.

Tôi gạt tay anh ra :

- Ko, em tốt bụng quen rồi, thấy anh già nua, ko có răng để gặm táo nên mới gọt cho anh đấy.

- ồ, hóa ra là cậu sợ anh ấy gãy răng.

- Vy Anh, em ko cần lo cho anh ấy, già rồi răng cũng tự nhiên gãy thôi.

Rồi ba người cười ha hả. Anh Huy thả luôn quả táo, đứng phắt dậy, bước về phía cửa :

- Nhớ đấy. Vậy mấy đứa em ngoan ở nhà nhé.

Đi ra đến cửa, ko thấy ai níu kéo nên dừng lại, hắng giọng :

- Lâu rồi chưa đến quán Mun, hôm nay mình cũng rảnh đấy chứ.

Ngay tức khắc, tôi với Trúc vũ hét lên :

- Mua kem cho tụi em với nhé.

- Cái gì cơ ? Anh nghe ko rõ .

Hai đứa tôi ầm ĩ :

- Anh Huy mua kem cho tụi em với.

- Kem á ?

Hai đứa tôi lại ra sức gật đầu .

-Sao anh phải làm thế ? Tụi em cho anh có một quả táo mà cũng dằn vặt , làm khó.

Tôi phản đối :

- Em đưa anh hai quả nhé.

Rồi mặc kệ, tôi lao vào phòng, khoác thêm áo ,chạy tới cửa, tôi quay lại dặn dò hai người tên Vũ :

- Anh em tớ đi một lát là về ngay.

Anh Huy đứng im ,khoanh tay nhìn tôi trèo lên xe ngồi .

Tôi đội mũ bảo hiểm vào, khoát tay :

- Anh Huy, nhanh lên.

Anh Huy dắt cả xe có tôi ngồi trên ra, lại nhăn mặt :

- Em định mặc như thế này hả ?

Tôi nhìn xuống bộ quần áo con gấu mặc ở nhà ,áo quần đều dài và rộng với chiếc áo khoác mới thêm vào :

- Có sao đâu, đi có một tí mà.

Anh Huy phóng đi :

-Anh ko sợ em lạnh , sợ làm mất hình tượng của anh .

Tới nơi, để anh Huy cất xe, tôi lao vào quán trước.

Quán hôm nay rất đông khách. Thấy tôi, chị Mun mắt sáng, vẫy vẫy :

- Vy Anh, lại đây.

Có lẽ do quán ồn, nên chị kêu hơi to, vì vậy, có một số người quay lại nhìn tôi. Bộ đồ con gấu càng làm tôi thêm nổi bật. Vừa tiến tới, chị liền kéo tay tôi, thì thầm :

- Đến đúng lúc lắm.Người mà chị từng kể cực kỳ đẹp trai, phong độ ấy, cũng đang ở đây đấy.

Trước lúc gặp Duy Phong, nghe như vậy có lẽ tôi đã chạy tới săm soi người kia, nhưng bây giờ, thật sự là ko hứng thú.

- Sao thế ? Chị thấy chuẩn với yêu cầu của em lắm đấy . Rất xuất sắc.

Tôi bĩu môi :

- Người em đang theo đuổi chắc chắn còn cừ hơn.

- Ko thể nào .

Chị Mun kéo tuột tôi tới khu vực khách Vip, chỉ vào một cái bàn :

- Em nhìn đi.

Bên cạnh cửa sổ, chàng trai mang bộ vest lịch lãm, mái tóc đen ngắn, đôi chân dài buông lỏng dước bàn . Nhìn nghiêng vẫn có thể thấy được đôi mắt lạnh lùng của anh. Trước mặt anh là ly coffee còn tỏa khói và một ly kem . Anh đang điềm đạm ... ăn kem .

Trái tim tôi lại rung rinh.

Đối diện với anh, một cô gái có mái tóc hạt dẻ xõa ngang vai, áo cánh dơi, quần jeans mài bó sát. Cô mang một đôi giày búp bê đế hơi cao.

Và cô ấy cũng như tôi,mải mê ngắm nhìn anh.

Người ấy, cô gái ấy ...tôi đều quen.

- Chọn được kem chưa ?

Có người đập nhẹ lên vai tôi .

- Sao hai chị em lại đứng đây ?

- à, anh Huy, anh đưa Vy Anh tới hả ? Em cứ tưởng con bé đi một mình.

- Trời, lâu ko gặp trí tưởng tượng của em lại tăng lên quá. Vy Anh mà đi được một mình sao ?

Tôi im lặng, mím chặt môi . Trong đôi mắt tôi chỉ hiện hữu hình ảnh trước mắt.

Trái tim tôi đang run rẩy.

Để ý thấy sự bất thường của tôi, chị Mun đùa :

- Thấy người ta tuyệt quá đúng ko ?

- Ai ? – Anh Huy cũng bước lên nhìn theo hướng ánh mắt của tôi.

Có lẽ.. anh cũng hơi sững người.

Chợt anh đặt tay lên vai tôi ..thật tự nhiên. Hành động đó làm tôi bình tĩnh hơn.

- à, Duy Phong kìa, em với cậu ấy đến đâu rồi.

Tôi quay phắt lại nhìn anh , đang đùa với tôi chắc ?

Tan học, mặc kệ Trúc Vũ níu kéo, thuyết phục bao nhiêu tôi vẫn ko ở lại.

Lúc ngang qua sân bóng, tôi thấy Bùi Quang ném bóng ghi 3 điểm. Đám con gái gần đó thì hú hét ầm ĩ . Hừ, chẳng qua ăn may chứ có gì mà giỏi.

Tôi liếc một cách xem thường rồi dắt xe đạp đi. Nhưng mọi chuyện lại ko xảy ra đơn giản như tôi vẫn tưởng. Bùi Quang đột nhiên chạy tới chặn ngay trước xe. Lạnh là thế mà hắn chỉ mặc phong phanh một chiếc áo phông , tóc hơi rối, giữ chặt chiếc giỏ xe, nhìn thẳng vào mắt tôi, nhấn mạnh từng từ :

-Em nói sẽ ở lại xem .

Đồ nhỏ mọn. Hắn đang trả thù tôi đúng ko ? Vì lúc trước tôi hay cười hắn, hay nói xấu và dìm hắn nên bây giờ hắn muốn chọc tôi tức chết đúng ko ? Câu này mà cũng nói ra được. Hắn tưởng đầu óc đơn giản tôi cũng như hắn chắc, mới lúc sáng ai là người phá điện thoại tôi, ai là người khiến tôi thê thảm trước lớp và bị giáo viên hành hạ. Còn giả bộ. Bây giờ chắc hả hê lắm đấy. Rõ ràng là biến thái. Tôi còn chưa đánh đập, trả thù hắn ,ko cảm thấy may mắn thì thôi. Lại còn ở lại xem bóng.

Tôi chẳng thèm nói gì. Cứ chọc tức tôi đi. Đồ biến thái.

Nhưng rồi đột nhiên, Bùi Quang phá lên cười. Bây giờ tôi thật sự nghiêm túc nghĩ xem có nên gọi 115 hay ko.Có lẽ bệnh cũng hết tái phát nên Bùi Quang cũng nhưng cười.

- Em giận ?

Tôi giận á ? Giận hắn á ? Thật buồn cười. Trí tưởng tượng của Bùi Quang từ khi nào lại tăng vọt lên như thế, theo đánh giá chủ quan của tôi thì ko kém xa Nguyễn Phương là mấy đâu.Ghét một người thì có gọi là giận ko ?

Tôi vẫn chọn im lặng. Đối với những người bất bình thường thì đó là cách tốt nhất. Kinh nghiệm này tôi rút ra từ những lần đối mặt với đại biến thái Nguyễn Phương .

Bùi Quang tuy ko cười thành tiếng nhưng tôi có thể thấy tia cười còn hiện rõ ở đôi mắt ấy.

- Em đang nghĩ tôi là nửa người nửa quỉ.

Tất nhiên là tôi lắc đầu. Ko ngờ hắn cũng biết mình biết ta như vậy nhưng mà vừa mới đây, đối với tôi hắn đã trở thành nửa quỉ nửa khỉ mất rồi.

Bùi Quang khoanh tay lại, ánh mắt nguy hiểm, giọng điệu sặc mùi uy hiếp :

- Thực sự muốn biết em sẽ dạy tôi trái phải như thế nào ?

Tôi hít một luồng ko khí lạnh. Não bộ bắt đầu báo động một trạng thái vô cùng khẩn cấp, tôi đang phải đối mắt với một-kẻ-nguy-hiểm-hơn-thần-chết.

Chắc chắn hội bà tám trong lớp dính líu tới việc này . Bạn bè mà như thế đấy. Nhưng tôi ko có thời gian để thất vọng hay than vãn, ánh mắt Bùi Quang vẫn gắt gao ghim chặt vào tôi.

Ý nghĩ thúc đẩy hành động , tôi thả xe và …chạy.

Tới chỗ đội bóng đang nghỉ giữ chừng, tôi núp ngay sau lưng anh Vĩ. Nhưng do tôi chọn đúng thời điểm anh ấy đang uống nước mà tôi lại đột ngột xông tới bám chặt lưng áo, nên làm cho anh Vỹ phun hết nước ra ngoài . Anh Vỹ quay lại, thấy tôi thì vuốt vuốt ngực , vẻ mặt đau khổ :

-Em từ đâu chui ra dọa người như thế Vy Anh ?

Trúc Vũ dựa vào người Mạnh Vũ thì thầm cái gì đó, thấy tôi như vậy thì chạy tới, sốt sắng hỏi :

-Cậu…cậu bị gì thế ?

-Chuyện gì vậy ? –Mạnh Vũ hơi trầm giọng.

Tôi hé mắt nhìn xung quanh, ko thấy Bùi Quang đâu cả, lấy lại bình tĩnh, thở phào nhẹ nhõm , xúc động :

-May mà có mọi người ở đây. Bùi Quang muốn đánh em.

-Ko thể nào.

Mấy người bọn họ đồng thanh bằng giọng ko thể tin được, kèm theo đó là ánh mắt hoang mang nhìn tôi.

Trúc Vũ thậm chí còn sờ trán tôi, lo lắng :

-Cậu có thấy khó chịu ở đâu ko ?

Tôi ngẩn người , tại sao mấy người này lại có phản ứng như thế.Đối với một Bùi quang toàn tiếng xấu, tính tình lập dị thì chuyện nào có gì lạ ? Ko phải họ đang nhầm lẫn Bùi Quang là một học sinh chăm ngoan, gương mẫu như tôi đấy chứ ? Mà thôi , dù sao chỗ này cũng toàn người mình, tên đó dám làm bừa.

Tôi vừa mới hí hửng được một chút thì Bùi Quang hai tay đút túi, nghênh ngang đi tới.

Đến điệu đi cũng thật đáng ghét. Tôi ko tự chủ được lui vài bước.

Lúc tới gần, hắn phát hiện ra tôi đang núp núp sau lưng mấy người, hắn cười…một cách kì quái.

Mạnh Vũ, Trúc Vũ và mấy người trong đội bóng đều liếc liếc tôi và Bùi Quang.

Phải thế chứ, cuối cùng, họ cũng tỉnh táo nhận ra mọi chuyện rồi.

-Cậu đi đâu mà lâu vậy ? – Mạnh Vũ cười cười.

Sao tôi thấy giống như Mạnh vũ cười gian thế nhỉ ?

Bùi Quang ko trả lời.

Tôi biết ngay mà , hắn đâu dám nói ra mấy chuyện xấu hổ như vậy chứ. Hừ,chỉ giỏi bắt nạt người yếu hơn mình.

Bùi Quang đánh nhẹ vào vai Mạnh Vũ :

-Chơi bóng thôi. – rồi bỏ đi.

Đồ ngây thơ, tưởng tôi ko dám bỏ về trong khi hắn chơi bóng chắc.
Tôi lườm lườm. Nhưng có lẽ chẳng ai xui xẻo bằng tôi cả, cái tia lườm đầy thù hận đó lại lọt vào mắt Bùi Quang.
Hắn khựng người , cười . Lại là nụ cười kì quái đó. Bùi Quang vẫy vẫy chùm chia khóa trước mặt tôi.
Hết trò, cái này mà cũng đi khoe khoang.

Nhưng mà hình như có cái gì đó ko đúng lắm.

---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite wWw.KenhGiaiTriVn.Xtgem.Us. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
wWw.KenhGiaiTriVn.Xtgem.Us - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------

Tính tôi cực kì hay quên. Nhiều lúc đi học được nửa đường nhưng rồi phải đạp xe về để kiểm tra lại đã khóa cửa chưa. Vì thế, mẹ chỉ cho tôi lúc khóa cửa xong thì phải tự dặn mình là “đã khóa cửa rồi, yên tâm”, như thế sẽ ko còn quên nữa. Tôi cũng cẩn thận dán lên mỗi chìa khóa một mẩu giấy màu be bé, ghi rõ cụ thê rtừng chìa bao gồm khóa xe đạp, khóa nhà và của nhà bên Trúc Vũ nữa. Vì vậy, chùm chìa khóa của tôi rất đặc biệt, nó mang màu sắc đầy mình.

Bùi Quang làm sao thông minh mà nghĩ ra được sáng kiến như tôi. Hứ.

Nhưng mà…như vậy là…ý nghĩ vừa nảy ra khiến tôi run lên. Bầu không khí xung quang cũng xuống tới độ âm . Có khi nào Bùi Quang thù tôi tới mức …muốn chiếm đoạt tài sản ko ?

Chiếc xe đạp màu hồng ,dễ thương đó là cả một ngày bố tôi bỏ ra chọn mới có thể vừa ý. Bố bảo tôi dùng chiếc xe đạp đó thì bố sẽ chẳng bao giờ thấy tôi lớn hơn một đứa nhóc tiểu học cả.
Còn nữa, có khi nào Bùi Quang đột nhập vào nhà tôi khủng bố ko ?

Dù có thế nào cũng phải cướp lại chùm chìa khóa . Tôi ko dễ dàng bị đe dọa thế đâu nhé.

Tôi lay lay cánh tay Mạnh Vũ :

- Anh …

Nhưng lời nhờ vả chưa nói xong, Bùi Quang đã lôi Mạnh Vũ đi. Thật muốn khóc.

Tôi cố níu kéo nhưng Mạnh Vũ lại cố tình lờ đi , nhìn tôi cười cười :

-Có gì em cứ nói với Trúc Vũ.

-Ko, chỉ anh mới…

Chưa nghe tôi nói hết, Mạnh vũ đã ngoảnh đầu đi, đập đập hai tay vào nhau , nói to :

-Mọi người, ra sân nào.

Tôi nhìn đội bóng thân bao lâu nay đang bỏ mặc tôi lao ra chơi với Bùi Quang đáng ghét đó.

Thế này là sao ?

Trúc Vũ kéo kéo tôi tới chỗ ghế đá :

-Anh ấy đùa thôi, xong trận sẽ trả lại cậu mà. Chúng ta ở lại xem họ chơi.

Đùa á ? Còn thế nữa . Còn thế nữa.

-Cậu nhìn xem, Mạnh Vũ ghi 3 điểm kìa . – Trúc Vũ huých tay tôi, đứng dậy la to - Woa, Mạnh Vũ anh giỏi lắm.

Theo thường lệ, mỗi lần trong đội có người ghi bàn đẹp, cả hai đứa tôi sẽ cổ vũ. Nhưng bây giờ …

Đáng ghét. Tôi cũng đứng dậy la to :

- Mạnh vũ, anh là đồ phản bội .

Trúc Vũ mở to mắt nhìn tôi :

- Cậu …lại bị gì nữa thế.

Tôi hết sức nghiêm túc :

- Cậu cẩn thận đấy. Nhớ phải trông chừng Mạnh Vũ nhà cậu thật cẩn thận. Gần mực thì đen, gần Bùi Quang thì cực kì đen đấy.

Trúc Vũ hờ hững lắc đầu tỏ vẻ ko cần biết.

Còn ngoài sân, Mạnh Vũ , Bùi Quang với đội bóng ôm nhau cười lăn lội.

Đúng là ...Một ngày quái đản.

- Sao lại nhìn anh như thế ? Tuy Hoài Vân là bạn gái cũ của anh nhưng ko sao , anh có yêu ai thật lòng đâu . Nên em ko cần buồn cho anh .

Anh đẩy tôi về phía đó.

Tôi chưa từng biết Hoài vân lại là bạn gái cũ của anh Huy , và tôi cũng ko buồn về điều đó. Thật sự anh Huy ko biết tôi đang nghĩ gì ?

- ồ, hai người cũng tới đây .

Anh ấy và Hoài Vân ngước lên nhìn chúng tôi.

Ánh mắt anh chạm vào người tôi một cách nhanh chóng như chỉ lướt qua Hừm, tôi ko có sức hấp dẫn tới thế ?
- Luật sư Huy cũng trốn việc tới đây hả ?

- đâu có, xong việc rồi, đâu bận như em.

-Hai anh em ngồi đây luôn nhé. – giọng nói tao nhã của Hoài vân.

Anh Huy tự nhiên ngồi xuống một cách tự nhiên, đứng thế này mãi cũng ko được nên tôi gật đầu chào mọi người rồi ngồi xuống chiếc ghế cuối cùng. Ngồi ngay bên cạnh anh.

Lần đầu tiên gần anh như vậy , tôi có thể cảm nhận được cả mùi hương nhẹ .

Tôi mặt đối mặt với cái bàn, mũi ko ngừng hít sâu , thật sự mùi thơm nhẹ đó rất dễ chịu .

Vì vậy, tôi ko biết được có ánh mắt nhìn tôi khẽ cười và có ánh mắt nhìn tôi vẻ chế giễu.

-ko ngờ gặp em ở đây, Vy Anh, chị ghé qua trường cũng nhiều lần nhưng ko gặp được em .

-à, em hay ở trong lớp nên ko gặp được chị .

-Vậy hả, chị cứ tưởng em trốn chứ .

Chị đang cười, vậy là đùa nhỉ ? Nhưng sao tôi lại cảm thấy mất tự nhiên.

-mà em ở gần đây lắm hả ?

-ơ ko, nhà em khá xa nơi này .

-ồ, thấy em mặc đồ ở nhà nên chị tưởng...

Tiêu rồi, đã ko gây ấn tượng thì thôi lại còn để mất hình tượng , vì tôi chủ quan cứ nghĩ đến mua kem nhoáng cái rồi về ...

-Thoải mái thôi, bọn anh cũng chỉ định mua kem rồi về .

Tôi thở phào, ko ngờ anh Huy lại có lúc dễ thương như vậy.

Có tiếng cười ... một tiếng cười khẽ .

Một tiếng cười nhạt.

Chị Mun đi tới :

-Anh Huy , anh định chọn gì ?

- Cà phê .

Chị Mun cười với mọi người rồi quay đi.

-ơ, thế Vy Anh ko dùng gì hả - Hoài vân hơi ngạc nhiên.

Chị Mun quay lại, xoa đầu tôi :

-Con bé này á , lúc nào cũng là kem hạnh nhân , chị ko cần hỏi.

-Trùng hợp thật đấy – Hoài vân cười .

Một giọng nói nhẹ như vọng từ nơi khác đến :

-Em cũng thích kem hạnh nhân .

Tôi quay sang nhìn anh , trong đôi mắt sâu thẳm ấy tôi chỉ thấy chính vẻ ngốc nghếch của mình.

Tôi vô thức khẽ gật đầu . Mắt chạm mắt , nhưng mọi suy nghĩ là ko thể chạm tới được.

Tới lúc anh mỉm cười ngoảnh đi nơi khác, tôi vẫn còn nhìn anh.

- Đó là một sở thích kì lạ.Từ nhỏ, Vy Anh đã thích kem rồi.

-Ko lạ đâu, em với Duy Phong cũng vậy này.

Anh Huy gấp cuốn menu lại :

-Mun cho anh một ly hạnh nhân nữa nhé.

Chị Mun đi rồi, anh Huy hơi ngả người về phía trước :

-Nếu em ăn kem ngay cả trong bữa sáng , bữa trưa và chiều thì có kì lạ ko ?

Hoài Vân mắt mở to nhìn tôi .

Ngay cả anh cũng ngạc nhiên :

-Em thích tới vậy à ?

Tôi ngượng nghịu gật đầu .

-vậy là em bị nghiện kem rồi.

Ánh mắt anh ấy có tia cười, nhìn tôi một cách thản nhiên nhất, tới câu nói ấy, anh cũng buông ra một cách nhẹ nhàng . Như là chúng tôi đã thân từ lâu lắm rồi và như anh hiểu tôi rất rõ vậy.

-Haha, có vẻ như em biết chắc nhỉ ? ko lẽ em cũng bị nghiện kem à ?

Anh mỉm cười , ko đáp lời anh Huy.

Chị Mun mang đồ tới :

-đích thân em phục vụ nhé, mọi người vinh hạnh lắm đấy.

-Bọn anh hạnh phúc quá.

Thực ra , tôi biết Chị Mun có ý với anh huy . Hai người ấy cũng đẹp đôi đấy chứ.

Hai ly kem và ly cà phê được đặt xuống .

Có điều, ly kem của tôi khác với mọi người, đó là một ly có cỡ bự .

Căng thẳng từ lúc nãy vừa thấy ly kem đều biến hết . Tôi hớn hở định lấy nhưng một bàn tay nào đó nhanh hơn đã cướp mất.

Ngơ ngác nhìn về phía chủ nhân cánh tay ấy .

-Mun thiên vị thế này .

Tôi lườm :

-Ko phải, ly này mới đủ cho em .

-Ly kia cũng đủ, ăn hết gọi tiếp.

- ko, đây là thói quen .

-Thói quen cũng có thể thay đổi được.

-Thói quen xấu mới phải thay đổi.

-Tham ăn cũng là thói quen xấu.

Chị Mun giành lại ly kem cho tôi, ngưng cuộc tranh cãi lại :

-Tốt nhất anh nên để Vy Anh ăn ly này đi. đừng có xấu tính như thế. Mọi người ăn vui vẻ nhé. Em phải đi quản lí một chút.

Chị lại xoa đầu tôi rồi bỏ đi.

Chị Mun đúng là rất hiểu tôi . Yêu chị thế này.

Tôi măm thìa kem đầu tiên , trêu tức :

-Anh ăn ly nhỏ vẫn hơn, răng anh ko chịu nổi đâu.

Anh Huy ngang nhiên cướp lại ly kem , chọc thìa vào ăn. Tôi sững người.

Anh cười gian trá :

-để anh chứng minh cho em thấy răng của anh có chịu nổi hay ko nhé.

Hai anh em tôi đã vô tình xem mình như đang ở nhà .

Tôi hậm hực nhưng ko biết làm gì . đã thế, nhìn cái điệu đắc chí ăn kia rất đáng ghét.
Tôi dùng chân đá cái bộp.

Có tiếng rên khẽ.

Nhưng anh Huy lại chẳng có vẻ gì là đau , vẫn vừa ăn vừa trêu tức tôi .

Ngay lập tức, một ý nghĩ hiện ra trong đầu khiến tôi muốn chạy trốn.

Tôi từ từ ...từ từ ...hé mắt nhìn xuống phía dưới chân.

Một ống quần đen của anh hiện lờ mờ dấu giày đầy bụii .

Tôi ko dám nhìn anh :

-Em ...xin lỗi. Em tưởng là anh Huy nên mới đá như vậy.

Anh Huy tròn mắt nhìn tôi :

-Em ...em định đá anh ?

Duy Phong cũng ko thèm phủi, anh lắc đầu :

-Ko sao.

Rồi đột nhiên, anh đứng dậy , sải bước đi.

Mấy người chúng tôi ngơ ngác.

Hoài Vân gọi theo :

-Duy Phong, anh đi đâu thế ?

Nhưng hình như anh ko nghe thấy.

-Chắc cậu ấy đi WC.

Hoài Vân đẩy ly kem ra , thở hắt .

Tôi biết chắc là chị bực mình lắm.

Ko khí im lặng kéo dài cho tới khi Duy Phong trở lại.

Trên tay anh là hai ly kem bự .

Anh đặt 1 ly xuống trước mặt tôi rồi tự kéo ly còn lại về phía mình.

Tôi tất nhiên là ko hiểu những hành động của anh, mà ko phải chỉ mình tôi mà ngay cả hai người còn lại cũng vậy.

Nhưng nhìn anh ăn ...khá là đáng yêu, lúc này, thấy bình yên và ấm áp đến kì lạ.

Hình như anh phát hiện ra điều gì đó, anh nhíu mày , ngước đầu lên.

Ngay lập tức, tôi ngoảnh đi nơi khác.

Với con mắt vô tội , anh nhìn ba người chúng tôi một lượt, ngây thơ hỏi :

-Mọi người sao vậy ?

Anh Huy đưa mắt nhìn nhìn hai ly kem, ko tiện hỏi.

Duy Phong à một tiếng, quay sang nói với tôi :

-Là của em.

Rồi anh lại thản nhiên ăn kem tiếp :

-Muốn thử xem ly bự có khác gì ko .

Anh Huy vô duyên hỏi :

-Thế sao chỉ mua cho hai người thôi vậy.

Hình như anh ko nghĩ đến vấn đề đó, vẻ mặt khá ngạc nhiên, giọng lại lạnh te :

-Anh Huy có rồi mà.

Hoài Vân lúc này lên tiếng, giọng chị pha chút nũng nịu, giận dỗi :

-Thế của em đâu ?

Anh đang đưa kem vào miệng , hơi khựng lại, nhưng vẫn từ tốn ăn xong thìa kem đó :

-Anh nhớ là em ko thích ăn ly to như thế này .

-Nhưng lần này em có thể thử với anh mà .

Anh gật đầu rồi nói mấy câu với người phục vụ gần đó.

Chỉ một lát sau, bàn chúng tôi đầy ngập bao nhiêu là kem.

Thực ra anh ăn rất ít, cứ mỗi thìa là một chút xíu, có lẽ , anh đang nhấm nháp chứ ko phải ăn.

-Ăn ly bự có khác gì ko Phong ? – anh Huy bắt đầu chuyển sang uống rượu nhẹ.

Cả ba người đều mong câu trả lời của anh.

Anh gật đầu, nheo mắt nhìn cái ly một chút. Nghiêm túc đánh giá :

-Dùng ly này sẽ ko phải gọi nhiều lần , ko tốn thời gian cũng như ko gián đoạn quá trình ăn kem.

Anh Huy làm sánh rượu ra cả mặt bàn :

-còn gì nữa ko ?

Anh im lặng, vẻ mặt biểu lộ : ừ, thế thôi.

-Anh cứ làm như Vy Anh tham ăn quá vậy . – Hoài Vân trách móc.

Anh hơi mở to mắt , giọng bình tĩnh :

-Anh ko nghĩ vậy.

Tôi cười trừ :

-Đúng là em gọi ly bự vì ly nhỏ ...sẽ rất tốn diện tích.

Rồi cúi đầu ăn để che lấp sự lúng túng nên ko biết được anh nhìn tôi, ánh mắt dừng lại có kéo dài một chút.

Mọi người lại nói chuyện nhưng chỉ mình anh Huy là nói nhiều.

Lúc ra về, chị Mun đến tận bàn chúng tôi :

-Mọi người có thoải mái ko.Hôm nay quán đông khách quá, hơi ồn ào.

-Có gì đâu, thoải mái lắm chị - Hoài vân cười tươi, nhỏ nhẹ nói.

Còn anh chỉ im lặng.

Anh Huy bắt đầu đùa :

-Chắc anh bỏ nghề , mở quán cạnh tranh với em quá.

-Cạnh tranh làm sao nổi. Nếu anh phá sản, em sẽ giữ cho anh một vị trí bồi bàn , ok ?
Để hai người này tán tỉnh nhau chắc tới mai, tôi lên tiếng :

-Chị Mun ơi, cho em vài hộp kem nhé, em muốn mang về cho Trúc Vũ , à cho em nữa, mai em khỏi đi mua.

Chị hình như rất thích xoa đầu tôi :

-Ok.

-Mun cho cả vào hóa đơn, anh thanh toán.

-Ko cần, Duy Phong cậu ấy thanh toán hết rồi.Lần nào trước khi đến quán cậu ấy cũng gửi cho em một khoản tiến lớn trong ngân hàng. Em đã bảo ko nhiều như thế mà cậu ấy vẫn cố chấp.

Mọi người nhìn anh, nhưng anh vẫn chỉ im lặng, hơi nghiêng đầu, giống như chuyện ko liên quan tới mình . Anh như đang rơi vào thế giới khác . Với vẻ mặt điềm tĩnh thản nhiên ấy, có lẽ, anh ko quan tâm .

Lúc ra về, tôi lẽo đẽo theo anh Huy ra xe.

Anh Huy cũng chẳng để ý , mải nghe điện thoại.

Đột nhiên, anh dừng đứng người lại làm tôi đâm sầm vào lưng anh.

Tôi vừa xoa trán vừa than :

-A, anh sao tự nhiên lại như thế ?

Nhưng ánh mắt Huy đang nhìn về hướng khác, theo phản xạ, tôi cũng nhìn theo phía đó.
Bắt gặp dáng cao gầy, hai tay đút túi, người hơi dựa vào chiếc xe màu đen sang trọng ...anh đang cười.

Tôi lại quay người tảng lờ ...biết anh cười gì rồi.

Đột nhiên, có người kéo tay tôi lôi đi về phía anh.

-Duy Phong, cậu đưa Vy Anh về được ko , bây giờ anh bận rồi, khách hàng vừa gọi điện tới.

Tôi giật mình, lui ra sau một chút nhưng vẫn cố dìm :

-Khách hàng sao em thấy hai người xưng hô cưng ơi cưng à vậy .

Anh Huy bịt miệng tôi :

-Duy Phong, em làm được ko ?

Tôi giãy dụa, nhìn xem anh phản ứng như thế nào.

Anh hơi nghiêng đầu về phía trước, ánh mắt thú vị, nụ cười tinh quái cũng hiện rõ hơn.

Tim tôi đập nhanh liên hồi.

Lên Đầu Trang