watch sexy videos at nza-vids!
Ảnh sex lồn to
HOMEBLOGTRUYỆN
UPDATE CHAP MỚI
Xuống Cuối Trang

Chap 15: Giáng sinh (Cuối)

Đâu đâu cũng thấy tiếng nhạc reo vang, con đường tấp nập và sáng hơn mọi ngày, đèn đường, đèn nhấp nháy được trang trí rực rỡ đủ màu sắc. Dòng người hòa vào nhau giữa cái nhộn nhịp của phố phường, của thủ đô đêm giáng sinh.

Nhà thờ lớn, sau một hồi đạp xe, chúng tôi đã tới nơi, khung cảnh cũng náo nhiệt, đỗ xe vào ven đường, ngồi một quán nước vỉa hè, ngắm những đôi lứa yêu nhau chơi đùa, tung tăng.. gọi đôi cốc nhân trần nóng, với một đĩa hướng dương, chúng tôi vừa ăn, vừa trêu nhau, thỉnh thoảng còn ném vỏ hướng dương tùm lum, làm cho mấy cặp đôi bên cạnh tỏ ra khó chịu… càng khó chịu,

Vân càng sướng, càng cười to hơn..

- Tự nhiên chị muốn đi lên cầu long biên bé ạ.. Vân đưa hướng dương vào miệng và tí tách cắn

- Chị có bị ấm đầu không đấy, giờ này lên cầu Long Biên làm gì

- Xem ông già noel.. hehe, hôm nay bé phải nghe lời chị, ngoan rồi chị cho quà nhé…

Vậy là thanh toán tiền xong, chúng tôi ngược đường ra cầu Long Biên, cũng gần thôi, nhưng mà lạnh, gió thổi rít từng cơn... Vân đưa tay quấn lại chiếc khăn len trên cổ.. tôi cũng suýt xoa vì lạnh…

Vậy là chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình trong đêm noel của mình, với địa điểm tiếp theo là cầu Long Biên, kì thực, nó đã không còn là cái cầu theo đúng nghĩa từ lâu, trên cầu, có vô số quán ăn, quán nước, đủ để cho người ta vừa ăn, vừa tận hưởng cái vị phù sa từ Sông Hồng thổi lên, cái gờn gợn của hơi nước, và cái lạnh tới tê người mỗi khi có cơn gió bấc thổi qua, làm cho mọi người co ro và thắt chặt cái áo khoác..

- Zô nào, vì tình bạn của chúng ta…

- Zô nhân trần à.. zô…

- 100% và gọi cốc mới.. Vân cười và đưa cốc trà lên miệng tu đúng 100%
1 cốc, 2 cốc cổ tôi như đóng băng lại, kiểu này về mai không viêm họng mất giọng mới là lạ đây. Chơi nhân trần đá giữa mùa đông .. tôi lắc đầu ngao ngán, rồi gọi một cốc nóng, ngồi nhâm nhi, bên cạnh là Vân đang huyên thuyên về một đống sự đời..

Tôi nhìn về nơi xa xăm đó, giữa dòng sông đang cuồn cuộn, tự hỏi lòng mình nếu như có ông già noel thì sao nhỉ.. lúc đó có thể xin ông một điều ước, hay nhiều điều ước nữa.. rồi chợt giật mình, lớn đùng rồi, tự nhiên lại nghĩ linh tinh thế này, đúng là lẩm cẩm mất rồi..

Vân chun cái mũi nhỏ, nhìn tôi, rồi đưa tay vào túi áo khoác, lôi ra một con mèo bằng sứ..

- Chị tặng bé, chúc giáng sinh vui vẻ..

- Bé cảm ơn.. Tôi cầm con mèo sứ xinh xinh ấy lên

- Quà chị đâu..

- Không có đâu, chị phải có nghĩa vụ tặng quà, và em thì có nghĩa vụ nhận quà…

Tôi cười và đút ngay con mèo sứ vào túi, mặc cho Vân đang kì kèo, hết đe dọa, tới nịnh nọt, nhưng tôi vẫn quyết tâm, không nhượng bộ…

Liếc đồng hồ, đã 9h30 rồi, tôi bảo Vân ra về, vì chuẩn bị tới giờ đá bóng, Vân cũng chưa muốn, muốn ở lại them, và đi vài vòng nữa, nhưng tôi không chịu, sau một hồi thương lượng, cuối cùng Vân đã chịu để tôi về nhà, nhưng bù lại, phải đưa Vân đi lên đây một lần nữa. Vân bảo, thích cái gió mang chút lành lạnh của sông..

Tôi đạp nhanh, lao xuống con đường dẫn ở cầu, dốc thoai thoải, gió ù ù, nhanh nào, nhanh nào, không thì không kịp xem đá bóng mất, tôi tự nhủ..
Đúng tới khúc cua, thì một chiếc ô tô lao ra.. cũng nhanh không kém so với chúng tôi, vội bóp phanh, tiếng “ kít…” dài trên đường phá tan cái bầu không khí lạnh lẽo.. Tôi thấy trời đất quay cuồng, tôi văng ra ngoài, lăn mấy vòng, cũng chả rõ nữa.. cảm giác như đất trời đang sụp đổ..

Tôi không đau, chính xác là như vậy, lúc này tôi lại rất tỉnh, cái tay trái của tôi dung để tiếp đất đã không còn cảm giác gì nữa, vì khi tôi dung nó để cố đứng dậy, thì dường như nó không còn là của tôi…

Giờ phút đầu óc quay cuồng, tôi lảo đảo, điều tôi lo lắng nhất là Vân, cái bóng nhỏ nhắn nằm ở ngay phía kia, gần cái ô tô, loạng choạng mãi, tôi mới có thể đứng dậy.. tôi tới gần, kéo cái xe đạp ra khỏi người Vân, bằng cái tay còn lành lặn của mình, tôi lay gọi, nhưng đáp lại tôi, là sự im lặng tới đáng sợ, tôi thấy Vân nằm đó, mắt nhắm nghiền, không hề cử động, đôi mắt to tròn ấy không còn mở ra nhìn tôi, và đôi môi ấy, cái miệng ấy không còn nói với tôi…

Tôi muốn Vân tỉnh lại, muốn nhỏ cãi nhau với tôi, thậm chí là đánh tôi cũng được, nhưng sao giờ, nhỏ lại yên lặng thế..

- Vân.. Vân ơi.. tôi cố gọi, trong tuyệt vọng

Không một lời đáp lại, mắt tôi nhòa đi, tôi sợ, một nỗi lo trong lòng đã trỗi dậy… Không, tôi không cho phép thần chết lại lấy đi người con gái của tôi, còn chưa kịp nói những gì trong lòng tôi với Vân..

Khuôn mặt ấy như mỉm cười, nhìn tôi, tôi thấy hối hận, tôi căm ghét bản thân mình, giá như tôi đừng vội vã, giá như tôi không hấp tấp.. tôi quan sát một cách kĩ hơn.. nhưng tất cả có là gì, khi mà giờ đây, Vân đang ở đó… với bộ quần áo trắng lấm lem bùn đất, và một vệt máu chảy dài từ trán xuống..

Mọi người đi đường nhìn với ánh mắt ái ngại, không ai nói gì, họ chỉ nhìn, và cũng không hề giúp đỡ tôi và Vân..

- Ai đó gọi cấp cứu đi.. tiếng một cậu thanh niên hét lên..

Giờ tôi mới thấy đau, nhưng không phải nỗi đau thể xác, mà là nỗi đau về tinh thần, tôi vừa mất đi cái quý giá nhất của mình ư.. mắt tôi nhòa đi, và rồi, trên ngực áo của Vân bắt đầu lấm tấm những giọt máu.. tôi đưa tay lau nước mắt, chỉ để nhìn cho kĩ.. và tay áo tôi, máu hòa cùng với nước mắt..

Vân khẽ cử động, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu có chút phản ứng, tôi mừng thầm, và rồi Vân mở mắt ra.. nhìn tôi cười, cố đưa tay lên phía tôi, đang định nói cái gì đó..

Tôi thấy mắt mình nhòa đi, tất cả tối sầm lại.. và rồi tôi không còn cảm giác gì nữa…

Lâu sau đó, tôi tỉnh lại, cảm giác đầu tiên, đó là cái nhức buốt tới tận óc truyền đến từ cánh tay trái, và ở đầu, on gong, như là có hàng ngàn con ong đang vo ve bay..

- Con tỉnh rồi à.

Tôi lờ mờ, cố gắng mở mắt ra, phía trước là bố, khuôn mặt thân yêu mà tôi khó có thể quên được, tôi đang ở viện, cái màu trắng ở khắp mọi nơi đã nói cho tôi điều đó..

- V..ân đâu rồi ạ..

- Cô bạn đi cùng con hả.. đang ở bên kia

Tôi cố quay đầu nhìn, chỉ thấy Vân nằm đó, bên cạnh có một người phụ nữ trung tuổi, chắc là mẹ Vân, đang ngồi nhìn Vân, tôi cố gắng ngoái ra nhìn, nhưng không thể được, tôi đau chút nữa thì hét to lên… mấy cái dây ống truyền nước khiến tôi thấy mình như là mấy cái xác trong phòng thí nghiệm..

- Con cứ ngủ đi, Vân nó tỉnh trước con, vừa ngủ lại rồi… bố tôi bảo

Vậy là tôi nhắm mắt lại, cơn đau tới chảy nước mắt làm cho tôi cảm thấy mỏi mệt một cách kinh khủng, vậy là tôi lại thiếp đi…

Ngày thứ 1 ở viện..

Tôi mở mắt khi mà có tiếng gọi nhỏ đánh thức.. tay vẫn còn buốt.. chắc là gãy tay rồi đây..

- Á..a.a.a. tiếng tôi hét to

Chị y tá đang thay băng đầu cho tôi, nó dính vào da, tới khi giật ra, thì xót kinh khủng, tôi không kiềm chế được, mà phải hét to lên một câu..

- Lớn rồi, mà như trẻ con.. giọng nói quen thuộc vang lên, là Vân.. tôi cảm thấy có chút an tâm..

- Rồi sẽ tới lượt bà, cứ nằm yên ở đấy…

- Hai đứa cùng trẻ con.. chị y tá vừa cười vừa nói…

Ngày thứ 3 ở viện..

Hôm nay, bọn ở lớp tới thăm tôi, dẫn đầu là thằng thắng, và sau là bọn thằng Tùng, cái Hiền.. chúng nó tới thăm, làm cho tôi cũng vui hơn, ít ra không phải đấu khẩu với Vân.. cứ ở gần nhau là hai đứa phải đá đểu nhau mới chịu được hay sao ấy… Bọn nó cũng hứa sẽ chép bài cho tôi, chắc là phải hơn tuần, hoặc hơn, tôi mới trở về học lại được…

Vân bị một vết thương ở đầu, và còn bị rạn xương chân, mới đầu tưởng gãy, nhưng mà không phải.. nhìn cái đầu quấn băng trắng của Vân, tôi biết là nhỏ bị nặng hơn tôi, về phần đầu, đó cũng là lí do, tôi hay trêu nhỏ, bị ngã nên đơ đơ..

Ngày thứ 5 ở viện..

Tôi có thể đứng dậy và đi lại nhẹ nhàng, cái tính không chịu ngồi yên của tôi trỗi dậy, vậy là tôi cổ đeo băng tay, đầu có miếng gạc trắng, vẫn đi tung tăng, mặc cho Vân đang nhìn tôi, với ánh mắt căm thù, vì nhỏ phải ngồi một chỗ..

Dạo này toàn mẹ của Vân vào chăm nom, vậy nên, tôi cũng làm quen được với bà nói chung bà là người phụ nữ hiền hậu, đảm đang, và rất hay quan tâm tới mọi người..

- Mẹ kệ nó đi mẹ, người ý có ăn cả rổ cam, chứ một quả thì bõ gì…

- Cháu xin, cháu có phải bụng voi như ai đâu mà ăn cả rổ.. tôi cười cười, nhận quả cam từ phía mẹ của Vân.. còn bà chỉ cười cười…

Cuộc sống của tôi bắt đầu một bước ngoặt mới, từ cái vụ tai nạn này, có lẽ.. không có gì là không có mặt tốt của nó…

Ngày thứ 6:

- Ê, trước lúc em ngất đi, chị vẫn nhớ, em nắm chặt tay chị , nhìn chị đắm đuối lắm, mê chị rồi à.. Vân cười..

- Đúng rồi, lúc ý, em chỉ biết có mỗi chị , em còn không quan tâm gì tới mọi việc xung quanh cả…

- Đừng có điêu, em vẫn còn cố xem xe có bị trầy xước gì không cơ mà…

Ngày thứ 12….

- Anh ơi, mình ăn chung hộp cơm này nhé, em không ăn hết đâu, mẹ nấu cho nhiều quá…

- Uk, ăn nhanh lên, rồi anh lại cùng em tập đi … hehe, ở mẫu giáo người ta hay gọi là bé tập bò đấy

- Muốn chết không hả...

- Chết sau ai nuôi em nữa....

- Không quan tâm, đây tự sống được

- Thôi, anh đói meo rồi đây

- Để em bón cho này...

Và từ đó, cái phòng bệnh mang số hiệu 202 lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười, của cả bệnh nhân, và của cả một đôi tình nhân trẻ, ngày ngày vui đùa cùng nhau, chúng tôi yêu nhau từ đó, từ cái vụ tai nạn định mệnh, hai đứa có lẽ hòa chung dòng máu, và hòa chung cả nhịp đập con tim…

- Nếu sau này, con mình hỏi bố mẹ yêu nhau như thế nào, thì mình trả lời sao anh..

- Bố đã kéo mẹ về từ tay thần chết bằng một cái nắm tay

- Điêu, em kéo anh lại thì có…

- Ai kéo ai thì có gì là quan trọng, quan trọng là giờ mình bên nhau….Hai đứa đứng cùng nhau, bên khung trời đầy nắng, một buổi chiều đông có nắng hiếm hoi, tay nắm tay nhau thật chặt, và cùng nhìn về một phía, nơi đó, có một thứ gọi là tình yêu...

Lên Đầu Trang