watch sexy videos at nza-vids!
Ảnh sex lồn to
HOMEBLOGTRUYỆN
CÒN CÓ NGÀY MAI
Xuống Cuối Trang

Chap 27:

- Ê mày ơi, nhìn kìa – T kéo tay nó

Theo hướng tay T chỉ, nó vội vàng liếc qua khung cửa sổ, nhìn sang dãy nhà đối diện.

- Chẳng lẽ những gì bọn tao từng gặp là thật – Đ cũng bất ngờ không kém nó

Nó ngồi im bất động, không nói được lời nào. Trước mắt nó là hình ảnh người con gái quen thuộc. Nhưng trớ trêu thay, Bảo Ngọc lại đang đi với một người con trai khác, có vẻ tình cảm lắm mà không phải là nó. Dõi theo đến tận khi Bảo Ngọc được đưa vào cửa lớp rồi cười nói vui vẻ với người con trai xa lạ kia, nó vẫn không có phản ứng gì.

Chẳng còn từ gì để miêu tả sự thất vọng, hụt hẫng lúc này, nó đã bắt đầu hiểu được cảm giác của bố mẹ có người con trai quý tử thi rớt đại học, cảm giác bụng đói cồn cào vừa pha được gói mì tôm thì bị đánh đổ.

“Cũng đúng, mình đã là gì của người ta đâu, chuyện người ta đi với ai, ở đâu, mình cũng đâu có quyền can thiệp. Cũng như mình vẫn đi với Lan Ngân, không ai đánh giá gì.Hơn thế nữa, đợt trước, chính miệng mình còn khẳng định với em là bạn thân mà” – Nó đau đớn chua xót

2 bàn tay nó nắm chặt vào nhau, nó gục xuống bàn.

- Thôi mày, đời còn dài, gái còn nhiều, sao phải nghĩ – T an ủi nó
- Mày quay sang với em Lan Ngân thì tốt hơn H ạ. Tao khuyên thật lòng đấy –

Đ cũng vỗ vai nó

- Thôi cô giáo vào rồi kìa……….

Tiếng cô giáo bắt đầu văng vẳng bên tai. Nó nghe câu được câu không, bập bõm

- Như lần trước cô đã nói….tăng độ phong phú…chúng ta học bài không có trong chương trình….tác phẩm văn học….dị bản….

Nó dường như không còn biết gì, dường như tâm trí cũng bay đi đâu mất. Cho đến tận khi bài thơ của T vang lên và cả lớp cười nghiêng ngả thì nó mới tỉnh táo trở lại

Chuyện là thế này, vì hôm nay học về dị bản của các tác phẩn văn học, nên cô giáo bảo cả lớp hãy tìm ví dụ về 1 tác phẩm văn học, sau khi truyền miệng, truyền tay, truyền nước, hay di truyền,… bằng bất kì hình thức nào cũng được mà nó trở nên sai khác đi nhiều.

Thế là ông tướng này đứng lên, chơi ngay một bài “Thu điếu” phiên bản mới như sau :

“Điếu cày lạnh lẽo nước trong veo
Một lão già kia bé tẻo teo
Châm lửa đo mồm đang định rít
Vợ ra thu điếu vất cái vèo

Lão già ngơ ngẩn ngồi nheo mắt
Tung liền một cước vợ lăn queo
Nhẹ nhàng bình thản ra nhặt lại
Từng làn khói tỏa, thở phì phèo”

Thế là đọc đến đâu, cả lớp cười ầm ầm đến đấy, đứa nằm dài ra bàn, đứa nhảy lên ghế, đứa thì đứng hẳn dậy hoa chân múa tay, đứa lên cầm quyển sách giả vờ tặng hoa cho người nổi tiếng……..trong khi mặt nhân vật chính của chúng ta vẫn lạnh lùng, không hề biến sắc.

- Úi zời ơi thánh thơ xuất hiện
- Thánh thơ hiển linh rồi
- Kiểu này cụ Nguyễn Khuyến sống dậy cũng phải đến bắt tay chúc mừng vì sự thành công của anh ấy
- Bá đạo, đây mới đúng là thu điếu
- Thým ơi em yêu thým mất rồi

……………………………

Và sau đó cô giáo chốt hạ cho T một con 10 vào sổ vì sự táo bạo trong văn học của T

Nụ cười đã trở lại trên môi của nó, tuy là ngắn thôi, nhưng dù sao, cũng giúp nó tạm thoát khỏi tâm trạng thê lương lúc này.

Về đến nhà, cố gắng nuốt từng miếng cơm đắng ngắt trong miệng, nó mệt mỏi online, hi vọng cái nick đó sáng để xác nhận thêm thông tin.

Đợi, đợi, rồi đợi. Và dường như cuối cùng trời cũng chiều lòng người. Cái nick đó online thật
Chap 28:

Không háo hức như trước đây, nó chậm chạp viết, xóa, rồi lại viết… mãi mới gửi được một câu có vài từ ngắn ngủi. Dường như tất cả những phân vân, những suy nghĩ những lo lắng của nó lúc này đều dồn vào câu hỏi đó. Nó nhấn send mà cảm giác do nặng quá nên mãi câu hỏi ấy mới gửi được đến bên kia
- Hôm nay, em tình cảm quá nhỉ?
- Là sao anh?
- À, có người đưa về tận lớp còn gì

- Hi, đấy là con 1 bác bạn với mẹ em, mẹ em nhờ anh ý dạy em mấy môn tự nhiên ý mà, anh cũng biết em học khối D nên mấy môn kia không tốt còn gì
- Ừ, người ta chắc tốt với em lắm nhỉ

Nó bị điên mất rồi, không tốt thì em lại cười nói vui vẻ thế à. Haizzz

- Anh ấy mấy lần nói thick em, cũng quen được một thời gian rồi, mà bây giờ em mới chịu đi chung với anh ý đấy.
- Ừ, vì em cũng thích người ta rồi

- ………………..

- Im lặng tức là đồng ý
- Thôi em bận rồi, chuyện này để sau nói đi
- Em bây giờ còn bận tiếp chuyện người ta nữa cơ mà

- Thì anh ấy bảo bài em mà. Out nhé

Nó cũng không nói gì thêm, vô thức nhìn cái nick kia chuyển sang màu xám một cách bất lực.

Vậy là rõ cả rồi nhé, thái độ của em như thế cơ mà. Em không phủ nhận, không thanh minh. Em im lặng, và chỉ im lặng thôi. Người ta thường nói, im lặng là đồng ý. Có lẽ, em không biết chọn cách trả lời như thế nào, cũng có thể em không muốn nói ra một điều quá phũ đối với nó nên em chọn cách im lặng

Cũng đúng, mình đâu có là gì của nhau. Vì sao em phải giải thích với nó. Chính nó cũng đã khẳng định với em, em là bạn thân đối với nó còn gì. Phải chăng lỗi là do nó. Nó không biết giữ

Nó lôi café ra uống, định dùng chiếc cốc của Lan Ngân xem có cảm thấy ngọt ngào hơn không. Thế nhưng, cho dù nó có uống 1 gói, 2 gói, thậm chí cả hộp thì chắc chắn cũng chẳng thấy ngọt được. Đơn giản, nó là cái cốc của Lan Ngân dành riêng cho nó mà thôi.

Out nick chat. Tắt máy tính. Theo thói quen, nó đeo headphone cầm lấy chiếc mp4 để chế độ phát ngẫu nhiên ngả lưng ra ghế, đưa mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, vào khoảng không gian tối đen vô định.

Thật tình cờ, tiếng nhạc nhẹ nhàng day dứt, xót xa đến não lòng vang lên. Là Song from a secret garden. Buồn và sâu lắng.

Hình ảnh ngày đầu gặp gỡ lướt nhẹ qua trong tâm trí nó rồi vụt tan. Cũng may, mọi thứ mới chỉ bắt đầu, chưa quá sâu đậm, chỉ đủ để nhớ. Vậy thôi
“Cũng tốt, đã buồn thì buồn đến mức tột cùng đi rồi mai ta lại vui trở lại. Đời vốn là một vở kịch mà. Có buồn thì chắc chắn sẽ có vui, và điều duy nhất ta có thể làm là cảm nhận nó. Chỉ đơn giản vậy thôi” – Nó tự an ủi mình

Giữa chúng ta ...
Được gọi là gì nhỉ ?.

Có lúc thật gần
Có lúc thật xa..

Có lúc rất quan tâm
Có lúc gần như k quen biết..

Có lúc tựa như tình yêu
Có lúc nhạt hơn cả tình bạn..

Có lúc rất hạnh phúc
Cũng có lúc hụt hẫng đến đau lòng...
Chap 29:

Tháng 10, một tháng cuối thu...Nắng đã trở nên nhạt nhòa đi nhiều.Có một chút gì đó của mùa đông đang đến. Từng cơn gió se se lạnh hòa lẫn với một cảm giác man mác buồn. Đây chính là thời điểm dễ tạo cho con người những khoảng lặng để suy nghĩ, để yêu thương, để hoài niệm để buồn hay đơn giản chỉ là để đến với những cảm giác bình yên.

Nó lại chầm chậm đạp từng vòng xe trên con đê rất đỗi thân thuộc.Con đê vắng lặng, yên bình cho dù cách đó chỉ vài trăm mét thôi là đường phố đông đúc nhộn nhịp, bon chen. Và đằng sau nó là một người con gái nhí nhảnh hồn nhiên đang cười đùa, tán dóc với nó đủ thứ chuyện trên trời, dưới bể.

Đến một khoảng vắng, bất chợt nó dừng xe trước vẻ mặt ngạc nhiêu của cô bé ấy.

Với tay vào giỏ, lấy ra một chiếc khăn len, nó nhẹ nhàng khoác lên cổ cô bé

- Trời sắp sang đông rồi, hôm nào lạnh là không được quên cái này đâu nhé
- Nhưng hôm nay chưa lạnh lắm mà
- Thì người ta có bắt làm ngay hôm nay đâu

- Hì
- Người ta chỉ đang ướm thử xem có hợp không thôi, không hợp là lấy lại
- Hợp, hợp mà….

Cô bé đưa đôi bàn tay bé nhỏ của mình chỉnh lại chiếc khăn trên cổ

- Có nhìn thấy đâu mà kêu là hợp
- Ơ…chỉ cần đồ anh tặng là hợp hết

Nàng nháy mắt với nó

- Thế đồ người ta vất đi rồi đem tặng cũng lấy nhé
- Hì……………..
- Nhắm mắt vào rồi cho xem cái này
- Không – Cô bé xua tay

- Sao thế? – Mặt nó ỉu xìu
- Nhắm xong nhỡ anh lấy lại cái khăn thì sao
- Hâm, đã tặng rồi là không bao giờ lấy lại, thế bây giờ nhắm đc chưa?
- Chưa. Hì

- Sao nữa, cô nàng nhõng nhẽo?
- Sợ lúc em nhắm mắt, anh bỏ em ở đây thì chết à. Lêu lêu
- Không nhắm thì thôi, không cho xem nữa. Đi về

- Không, em nhắm, chỉ được cái bắt nạt trẻ con, à nhầm, bắt nạt em thui. Huhu
- Không được lim dim đâu đấy. Đưa 2 tay ra đây
- Xì

Nó xua xua tay trước mắt cô bé để chắc chắc không nhìn thấy gì. Rồi nó nhẹ nhàng đặt vào đôi bàn tay xinh xắn ấy một chiếc cốc.

- Anh trả em này, cô bé ngốc. Em tự mà giữ lấy đi, đừng bắt anh cầm hộ nữa nhé

Cô bé vội mở mắt ra, từ ngạc nhiên cho đến vỡ òa trong hạnh phúc.

- Chỉ có 1 cái thôi hở anh
- Ừ, trả một thôi, còn cái kia để người ta uống café chứ, trả hết lấy gì mà dùng

- Vậy là…là…
- Ừ…….

Nước mắt đã ứa đầy 2 khóe mi, chỉ chực trào ra lăn dài xuống hai gò má đang ửng đỏ của người con gái ấy. Nó ôm nhẹ em vào lòng.

- Trẻ con, lại khóc rồi, tí nữa mua kẹo mút cho mà ăn, ướt hết áo anh thì cầm về mà giặt nhé

Em không nói gì, vòng tay ra sau lưng và ôm chặt lấy nó. Nó khẽ đặt lên bờ môi nhỏ nhắn của cô bé 1 nụ hôn thật nhanh, vội vàng và vụng trộm. Nụ hôn đầu đời của nó.

- Thôi nào, bỏ người ta ra đi, nóng quá
- Không bỏ

- …………………

- Em bỏ ra nhỡ anh đi mất thì sao
- Hâm. Thì em cứ giữ lấy cái xe cũng được
- Cần người, xe nhà em đầy
- Hi, anh sẽ không đi đâu cả nếu không có em

- Thật nhá
- Nhìn mặt anh gian lắm à
- Gian lắm, nhưng tạm tin.Hì

- Chết rồi
- Sao ạ
- Mắt em đỏ thế này, ra ngoài kia người ta lại tưởng anh làm gì em

Nó giả vờ lo lắng

- Thì mình cứ đi trên đê, đến bao giờ mắt hết đỏ thì về
- Thông minh, thế mà anh không nghĩ ra

Nó búng mũi cô bé một cái rồi lên xe

- Á….đau…Sao lại đánh em
- Thử xem đang mơ hay thật
- Vậy anh phải thử trên người anh chứ. Xì. Đồ độc ác
- Có định lên xe không?

Em ngúng nguẩy lên xe, mặt xị xuống.

- Anh
- Ơi
-Em đợi giây phút này lâu lắm rồi

- Cũng hơi lâu, vì anh phải mất thời gian chọn xem cái cốc nào đẹp hơn thì giữ lại
- Xì…thế cũng nói được

Em vòng tay ôm lấy nó, ngả người lên lưng nó hạnh phúc. Từng vòng xe lại lướt đi trong nắng, trong gió, và trong ánh hoàng hôn đang trải dài trên con đường đê bất tận.

Vậy là nó và Lan Ngân đã chính thức yêu nhau từ giây phút ấy, cái giây phút ngọt ngào trong những ngày cuối thu bình lặng

Nếu bạn yêu một ai đó nhí
nhảnh và giống trẻ con...
Hãy trân trọng người đó và
đừng từ bỏ!
Vì trẻ con luôn thật lòng và
không lừa dối người khác...
Và nó nghĩ mọi thứ đều quý
giá và biết trân trọng
Chap 30:

Tan học, thu dọn sách vở, bỏ lại những mệt mỏi của từng câu văn, những bụi bặm của từng công thức, những cuộc chém gió không có hồi kết, nó lướt thật nhanh ra cửa, bởi nó biết, có một người con gái xinh xắn, yêu thương đang đợi nó.

- Hôm nay em về sớm thế?
- Tiết cuối cô giáo dạy nhanh quá, hết mất cái để giảng nên được về trước. Hì

- À, cái này chuyên môn người ta gọi là mất dạy đúng không?
- Không, phải là mất học chứ. Hihi

- Đâu, đâu, thằng nào mất dạy nó làm gì em à, để bọn anh úp sọt nó cho

T vừa bước ra đã chen ngang vào cuộc trò chuyện của nó và em

- Mày mất dạy ý, tự nhiên nhảy vào mồm người ta. Vô duyên

Nó nhìn T đá đểu

- Vô duyên là vô cùng duyên dáng chứ gì, được, cái này thì anh nhận. Haha
- Úi zời, thím T mà không duyên dáng thì còn ai có duyên ở đây nữa, vốt cho thím một vé đi thi miss teen đấy

M hưởng ứng

- À, nói ra mới nhớ, chiều nay có quả war clan hoành tráng lắm, hôm trước tao nói qua rồi, nhớ tập trung đúng giờ nhé,mấy bố trẻ

T tỏ vẻ nghiêm trọng

- À…à…ờ…thì…

Nó vừa ấp úng vừa quay sang lén nhìn Lan Ngân. Em chỉ mỉm cười đáp lại

- À với ờ cái gì, lần này là không được trốn đâu, em nhẩy ?

T gian xảo quay sang nháy mắt với em

- Em có biết nhảy đâu. Hihi. Với lại chuyện của các anh, lôi em vào làm gì

Em lè lưỡi nhìn đáng yêu lạ

- Mày thấy độ vô duyên của mày chưa. Haha
- Ờ thì …anh tưởng nó…nó…phải hỏi ý kiến em
- Úi zời, nhất mày rồi đấy. Về thôi, muộn rồi, chiều còn tiến hành, đứng đây tắc đường, chúng nó lại chửi cho.

---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite wWw.KenhGiaiTriVn.Xtgem.Us. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
wWw.KenhGiaiTriVn.Xtgem.Us - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------

M vỗ vai nó rồi bước xuống phía dưới cầu thang.
Dắt xe ra đến cổng trường, bất chợt, nó gặp Bảo Ngọc

- Chào anh…

Hai từ “chào anh” được cất lên mà nó có cảm giác như người xa lạ. Thế rồi, người con gái đó lạnh lùng quay đi thẳng

Nó lặng người, không biết phải nói gì, một thứ gì đó gợn lên trong tim cho dù bên cạnh Lan Ngân vẫn cứ vô tư hồn nhiên trò chuyện với nó.

- Anh
- À…ừ
- Anh sao đấy? Anh mệt à?

- Ừ, không có gì
- Vậy còn đứng đây làm gì, về thôi anh, muộn rùi.

Em kéo kéo tay áo nó. Nó chậm chạp lên xe, trong đầu trống rỗng.

Với lí do mệt nên việc trả lời cho có lệ những câu chuyện của Lan Ngân được hợp thức hóa mà em không mảy may nghi ngờ.

“Buồn ư, không hẳn, nuối tiếc ư, cũng không,… vậy là thứ cảm giác gì nhỉ…thôi kệ…nghĩ nhiều thêm đau đầu…?”
Câu hỏi đó cứ hiện hữu trong đầu nó suốt cả quãng đường dài.

Cactus *** is online

Từ khi nào, việc cái nick đó sáng đã không còn quá quan trọng đối với nó. Một chút thoáng buồn.

- Hi anh, lâu rồi mình không nói chuyện
- Ừa, có thấy em onl đâu – Nó cũng trả lời lấy lệ
- Em cũng bận. Hì

- Úi zời, con người của công việc mà, có lúc nào rảnh rỗi đâu. Hehe
- À, người con gái đó, cái người hôm trước đi cùng anh ấy, là người yêu anh à?

- Ừ…cũng chưa kịp kể với em
- Hi…Vậy là em chậm mất rồi

- Chậm? Ý em là…
- À, là em chúc mừng 2 người hạnh phúc chậm mất rồi. Hi

- À…ừ…muộn còn hơn không, mà không thì cũng chẳng sao :-P

-……………..
-……………..

- Thôi, muộn rùi, em ngủ đây, anh cũng ngủ sớm đi, thức gì mà khuya thế?
- Em cũng vậy còn kêu ai :-P

- Anh ngủ ngon
- Em too )
“ Chậm là sao? Có đơn giản chỉ là như em nói? Em lại làm anh phải nghĩ rồi đấy, cô bé lạnh lùng à. Haizz. Lại còn cái thái độ lúc gặp ở cổng trường nữa chứ, em thật khó hiểu…”

“ Nếu bạn yêu một người nào đó…
Đừng đợi đến ngày mai để nói cho người ấy biết…
Bởi lẽ…
Ngày mai có thể bạn sẽ là người đến sau…”.

Chap 31

- Hoa ngọc lan à?

Thoáng thấy một cành hoa trắng ở trong tay Lan Ngân, nó cất tiếng hỏi.

- Vâng, thơm lắm anh ạ. Hì

Em nhoẻn miệng cười với nó. Một cảm giác ấm áp lại bao trùm dù trời đang lạnh

- Thôi lên xe nào, mà sao bây giờ lại có ngọc lan
- Em chịu, chắc hoa trái mùa
- Mà em lấy ở đâu đấy?

- Em bẻ trộm ở trường
- Èo, trộm cắp à, xuống xe ngay
- Không xuống đấy…làm gì nhau nào. Hehe

- Tý nữa chở ra chỗ vắng, rồi vất ở đấy, anh về một mình. Haha
- Anh dám không?
- Dám chứ sao không, chẳng có gì là anh không dám làm cả

- Không ngờ anh nhiều tính xấu thế, độc ác, hay bắt nạt người khác, không ga lăng, trộm cắp, bỏ rơi con gái nhà lành
- Những cái khác thì anh công nhận, nhưng còn trộm cắp bao giờ. Điêu thế

- Lại chả không à
- Xấu thế sao em còn thích

Nó giả vờ giận dỗi

- Tại ai đó ăn trộm tim em ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy rồi, có cho em cơ hội chạy trốn đâu

Em ngả đầu vào lưng nó, vòng tay ôm lấy nó. Hương ngọc lan dịu nhẹ thoáng qua. Ngọt ngào, dễ chịu.

Trước đây, ông nó cũng trồng 1 cây trước cửa nhà. Tán xanh rợp lá che kín cả một khoảng sân rộng. Mỗi khi đến mùa hoa nở, tán cây trắng xóa như tuyết. Từng bông hoa ngọc lan trắng, một màu trắng tinh khôi không một chút pha tạp, mỏng manh đung đưa trước gió. Chỉ cần 1 cơn gió nhẹ thoảng qua, mùi hương dịu ngọt lan tỏa khắp cả một khoảng trời. Nó nhớ có nhà thơ nhà văn nào đó đã từng so sánh hoa ngọc lan với một người thiếu nữ.

Hoa ngọc lan thơm lắm, ngọt ngào lắm nhưng không hề tạo cảm giác nồng nồng khi đứng gần như hoa sữa. Ai cũng có thể ngửi được. Nó còn nhớ hồi bé, nó hay mang hoa ngọc lan đến lớp, chia cho lũ bạn, đứa nào đứa nấy đều thích thú rồi còn đòi vào nhà nó lấy thêm.

Những trưa hè, mải chơi, không lo học hành, bị mẹ bắt đứng ngoài gốc cây ngọc lan, không cho vào nhà, nó cũng nhớ. Những ngày gió bão, cây ngọc lan oằn mình chống trả, xơ xác, tan tác trong mưa, từng trùm hoa dập nát nhưng vẫn không ngừng tỏa hương thơm, nó cũng không quên. Và rồi cây ngọc lan cuối cùng cũng bị chặt đi. Nó buồn lắm. Từ ngày đó, nó ít có cơ hội được thưởng thức hương thơm của hoa ngọc lan nữa.

- Anh
- Ơi
- Anh biết vì sao em thích hoa ngọc lan không?
- Không nói sao biết

- Vì nó có một màu trắng tinh khôi, có hương vị ngọt ngào, hương thơm kéo
dài nhưng không gây khó chịu, cũng như hương vị của tình yêu ý, lúc mãnh liệt lúc nhẹ nhàng nhưng luôn ngọt ngào và không bao giờ nhàm chán.

“ Ừ, em nói đúng, mà có lẽ, em cũng giống như những bông hoa ngọc lan kia, trong sáng thuần khiết vô tư, hồn nhiên vui vẻ, mang đến cho người khác một cảm giác vô cùng dễ chịu, không bao giờ chán khi ở bên, tuy nhiên lại rất mỏng manh, dễ bị tổn thương và cần được bảo vệ”

Nó vừa nghĩ vừa đạp xe theo tiềm thức, ra đến con đường đê tự lúc nào. Trời cũng đã tối. Mùa đông, trời nhanh tối thật. Hai bên đường đã lên đèn. Xa xa, chiếc cầu bắc qua sông cũng rực rỡ sắc màu. Ánh đèn phản chiếu xuống dòng nước tạo nên một khung cảnh lấp lánh như giải ngân hà.

“Em chưa bao giờ ra đây buổi tối cả”

Câu nói đầy vẻ luyến tiếc của Bảo Ngọc từ hôm nào lại khẽ vang lên trong tâm trí nó.

“Ừ, tiếc nhỉ, chắc em không có cơ hội được chiêm ngưỡng vẻ đẹp tuyệt vời này rồi.” – Nó thầm nghĩ

- Anh ơi, đẹp quá
- Ừ, không đẹp anh dẫn em ra đây làm gì. Hâm
- Mọi hôm toàn đi ban ngày, hôm nay đi tối cảm giác như đi vào một nơi hoàn toàn khác ý

-……………………..

- À mà anh ơi, cái bạn hôm trước chào anh ở cổng trường ý, là bạn anh à?
Nó chợt giật mình. Vừa nghĩ đến Bảo Ngọc có một chút mà em đã hỏi luôn.

Chẳng lẽ em đọc được những gì nó đang nghĩ trong đầu.

- À…ừ…bạn anh…à …em họ của M…học lớp 10…

Nó hơi lúng túng trước câu hỏi của Lan Ngân

- Em thấy hôm đấy có vẻ bạn ý ghen. Hihi
- Điêu nào…bạn bè…ghen gì chứ…mà ghen với ai
- Thì đương nhiên là ghen vì em đi cùng anh rồi
- Không có chuyện ấy đâu

Nó chống chế

- Con gái nhạy cảm lắm anh ạ. Tin em đi. Em nhìn thái độ với ánh mắt là biết ngay
- Anh với Bảo Ngọc làm gì có chuyện gì
- Không có chuyện gì sao lúc bạn ý quay đi, anh cứ như người mất hồn ấy…

- Lúc ấy anh mệt mà
- Em đùa đấy, anh sao có vẻ căng thẳng thế. Ngốc ơi là ngốc. Haha
- Èo, đùa gì mà linh tinh thế

Một cơn gió lạnh thoáng qua. Em ôm chặt lấy nó khe khẽ thì thầm

- Em không để ai ăn trộm tim của anh đâu, em cất kĩ lắm, khóa bằng khóa Thái lan cơ
- Không tim anh sống bằng gì?

- Hehe. Thì không được rời xa em
- Ui zời, người như anh chẳng ai thèm lấy tim đâu
- Chả dám ạ, ngơi ra là mất ngay ấy. Hehe

- Chắc người ta lấy để bán nội tạng thôi
- Lạnh quá, mình về thôi anh

“Cứ tưởng Lan Ngân không để ý đến cảnh tượng gặp gỡ thoáng qua một cách chóng vánh hôm ấy, không ngờ….Mà chẳng biết là em đang đùa hay thật nữa…Biết đâu, em lại cố nói ra chuyện này để đe dọa mình rằng…em biết hết rồi đấy…anh cứ cẩn thận…léng phéng với con nào thì liệu hồn…Đúng là…con gái nguy hiểm thật”

“…Không cần biết yêu thương là mãi mãi
Không cần chờ, không cần hứa ngày mai
Chỉ cần biết hôm nay ta hạnh phúc
Giữ ngọt ngào những yêu dấu cho nhau…”
Chap 32

Một buổi sáng mùa đông bình thường như bao buổi sáng khác

- Ê, H,T xuống đây t bảo?

M khe khẽ gọi nó

- Có gì đấy?
- Hội nghị Diên Hồng à?

T lau chau

- Thế thì đánh thôi, không phải bàn, các bô lão đã thống nhất quan điểm rồi

Nó vừa nói vừa bẻ tay cái rắc

- Trật tự nào, có một chuyện rất quan trọng, nhờ các huynh đệ giúp đây

M xua xua tay, rồi nói tiếp

- Tao mới phát hiện ra một sự thật phũ phàng mày ạ, đó là có một thằng thích A
- Chúc mừng chú đã cao thêm 20 cm

- Không phải, mày cứ cầm đèn chạy trước máy bay thế T
- Nói tiếp xem nào, thằng kia để im cho nó nói nhé

- Ừ, sau nhiều ngày cho vào tầm ngắm, tao phát hiện ra thằng L lớp bên rất hay để ý A mày ạ, mà hôm qua đi chơi với tao, A cũng kể là thằng đó nói thích A…

- Thế A thích nó không?
- Đương nhiên là không rồi, thích nó thì tao vất đi đâu?
- Mày cho vào thùng rác chứ sao nữa. Haha

M tức tối với việc cười đùa trên nỗi đau người khác của T

- Ca này khó như đi bắt trộm chó

Nó trầm ngâm tỏ vẻ suy nghĩ

- Á à, thằng này được, định chơi trò đập chủ cướp hoa đây mà, quá liều

T vừa nói vừa giơ tay ra dấu like

- Liều mới ăn nhiều chứ mày
- Mà có chắc không, sao mày biết là nó
- À cái thằng mất dạy ấy mấy lần đi thi nó đều ngồi cùng phòng tao mà

- Tao không nhớ lắm
- Nó cũng học thêm cùng chỗ mình đấy – M bổ sung thêm
- À, vậy để hôm nào đi học thêm, tao sẽ tiến hành điều tra cho, biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà

- Thế bây giờ chưa có cách gì à?
- Chưa, cứ từ từ rồi khoai sẽ nhừ, ko rơi ra khỏi nồi đâu mà sợ

Nó vừa nói vừa cười

- Thôi đành vậy, nhờ cậy cả vào chúng mày đấy

M vừa nói vừa tỏ vẻ ngán ngẩm

- Lo mà giữ đi, không đến lúc mất lại bảo anh em không dặn trước

T ra dấu trêu M

- Còn bây giờ về thôi, cả trường nó về hết rồi kia kìa
- À…ờ….
Từng vòng xe lăn nhẹ nhàng trên con đường đầy nắng và gió lạnh

- Hôm nay các anh có chuyện gì mà nhìn bí hiểm thế?
- Có một sự kiện hệ trọng,à không phải, có một chuyện quan trọng em ạ.Hehe

- Èo, anh nói đi
- À, thằng M nó kể, A có đuôi

- Đuôi?
- Thì có đứa khác thích A ý

- Thế mà em cứ tưởng….
- Đúng là đồ đầu óc đen tối. Haha

- Có mà anh đen tối rồi lây sang cho em ý

Vừa nói Lan Ngân vừa véo lưng nó một cái

- Á…cẩn thận…hôn…đường bây giờ

Nó nhăn nhó ghé mình chịu trận

- Cho anh mài răng luôn một thể
- Người đâu mà ác như con tê giác thế không biết
- Học của anh đấy. Haha

Em cười thích thú

- Điêu, anh thanh niên chuẩn của Đảng sáng ngời ngời đường lối cách mạng thế này, chứ đâu có đen tối như em
- Mà chị A sướng nhỉ, được lắm người thích

- Em thì không sướng à?
- Sướng gì đâu

- Thì có người thích hết phần của những người khác thích em rồi còn gì
- Anh khéo nói thế. Hi

- Không khéo sao ăn trộm được tim của ai kia. Haha
- Êu, nằm mơ giữa ban ngày, nhìn vào kìa, ô tô đấy

- Ừ…biết rồi…chở em ngồi sau thì phải cẩn thận chứ. Hehe
- Thế bình thường đi một mình thì phóng nhanh vượt ẩu các kiểu à?

Nó và em cứ như vậy. Mỗi khi ở bên nhau là đầy ắp tiếng cười, là những câu trêu đùa nhau, là những cuộc trò chuyện trên trời dưới biển, dài bất tận không có hồi kết.

Yêu một người cũng như ra biển nhặt vỏ ốc...
Đừng tìm cái to nhất.
Cũng đừng cố nhặt cái người khác cho là đẹp nhất.
Chỉ cần nhặt cái mình cảm thấy thích nhất là đủ !
Và nếu nhặt được rồi...
....Thì đừng ra biển nữa.

Lên Đầu Trang