watch sexy videos at nza-vids!
Ảnh sex lồn to
HOMEBLOGTRUYỆN
HOA NGỌC LAN
Xuống Cuối Trang

Chap 32 - Câu chuyện năm mới

Đang mơ màng thì tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, với tay tóm lấy cái đồng hồ thì giờ mới có 4h30, quái thật, ai lại gọi cho mình vào giờ này. Tôi vội vùng dậy chạy ra bàn học lấy cái điện thoại, mặc dù tối đi ngủ tôi đã đóng kín cửa phòng, nhưng không muốn để tiếng chuông kêu thêm làm đánh thức bố mẹ đang ngủ ở bên dưới. Lan is calling…… không kịp suy nghĩ thêm tôi vội bắt máy.
- Alo, sao lại gọi cho anh vào giờ này thế ?
- Em không ngủ được anh ạ, anh nói chuyện với em một lúc được không ?
- Uh, anh nói chuyện với em thì lúc nào cũng được thôi, sao không cố ngủ một lúc đi, vài tiếng nữa lại về Hải phòng cơ mà.
- Hi, có anh nói chuyện một lúc em mới ngủ được. Mà em làm phiền anh như thế này anh có mỏi không ?
- Anh bình thường, nhưng mà một lúc thôi , không ngủ là anh ghét đấy. Thế làm sao em lại không ngủ được nào ?….. vừa nói tôi vừa bước vào nhà tắm rửa mặt cho đỡ buồn ngủ.
- Em không sao, chỉ là nghĩ chuyện mấy tháng nữa là thấy khó ngủ thôi, hì, em cứ trẻ con như thế này anh mệt lắm đúng không ? Em biết là em không được chững chạc như chị MA……
- Em lại nói vớ vẩn rồi đấy….. tôi nói có to tiếng hơn một chút, nhưng cũng không khỏi cảm thấy khó chịu khi em cứ so sánh mình với MA.
- Em xin lỗi….. giọng nói của em ỉu xìu, tôi có cảm giác như em lại đang sắp khóc =.=
- Không sao, em đừng có tự so sánh mình với MA nữa. Em được như thế này là anh không mong gì hơn rồi, em hiểu chưa ?
- Vâng, mà anh ơi, anh hát cho em nghe được không ?
Cái đề nghị này của em thì đúng là chơi khó nhau rồi, thú thật là từ bé tôi cũng tham gia khá nhiều vào các chương trình văn nghệ tính từ hồi học mẫu giáo, cấp I, cấp II, nhưng cũng chỉ là hát tốp ca chứ chưa bao giờ có đủ tự tin để hát một mình cho người khác nghe cả, cũng tự biết là giọng hát mình chả có gì hay ho nếu không muốn nói là quá dở. Thỉnh thoảng nghe nhạc trên máy tính hay Mp3 thì có lẩm nhẩm hát theo, nói chung việc thể hiện một bài hát với tôi là điều không tưởng.
- Nhưng mà anh không biết hát, thật đấy….. tôi thành thật trả lời.
- Vâng, thế thôi vậy….. chắc em cũng biết cái gì tôi không thích thì không bao giờ làm, dù cho người khác có nói gì đi chăng nữa, tình tôi vốn ngang như vậy.
- À mà anh ơi….. em nói
- Em cứ nói đi.
- Bây giờ lúc nào ở nhà thì anh gọi em là “ cún “ nhé, hì.
- Sao lại gọi em như thế ?
- Thì ở nhà mẹ vẫn gọi em thế mà, em cũng thích anh gọi em như thế mà, hì.
- Uh, thì bây giờ anh gọi thế, chắc tại em sinh năm 94 tuổi Tuất nên mẹ gọi thế, hehe, thế gọi là “ Mích “ được không ?
- Suốt ngày chỉ trêu người ta là giỏi thôi. Mà anh ơi, anh cứ để điện thoại như thế này được không ?
- Uh được, nhưng để làm gì mới được chứ ?..... tôi hỏi lại
- Thì để cho em dễ ngủ ấy mà, em cảm thấy có anh bên cạnh thì ngủ khò như em bé luôn ấy. Hihi, thế cứ để im điện thoại, 10’ nữa mà anh gọi, em không thưa thì anh tắt máy rồi đi ngủ không mai lại mệt nhé.
- Uh, thế em nhắm mắt vào ngủ luôn đi.
Còn lại một mình, tôi nằm nghe tiếng chuông đồng hồ tích tắc từng giây, thỉnh thoảng ở đầu bên kia lại thấy tiếng sột xoạt nhỏ, chắc là tiếng em trở mình. Tôi liền mở cửa ra đứng ở ban công, không gian xung quanh vắng lặng không một tiếng động, những luồng gió lạnh phả vào mặt, tuy vậy tôi lại cảm thấy dễ chịu vì nó làm tôi tỉnh táo hơn, và không khí thì trong lành hơn nhiều so với ban ngày. Bóng đèn cao áp trải dài trên con đường, nó rộng thênh thang hơn lúc nào hết, hoàn toàn không một bóng xe cộ, không một tiếng ồn, nếu mà lúc này mà chưa khóa cửa nhà chắc tôi cũng muốn đi xuống và thả những bước chân chậm chạp dọc theo 2 bên đường. Lần đầu tiên tôi thấy mình tập trung vào khám phá khung cảnh trước cửa nhà mình và thấy nó có một chút gì đó lạ lẫm mặc dù vốn quen thuộc trong cuộc sống của tôi. Những luống hoa phía bên kia đường, sau những phút giao thừa giờ trơ trụi vì bị nhiều người xuống hái lộc, rơi rớt trên sân nhà tôi và mấy căn nhà xung quanh là những mảnh giấy lấp lánh màu sắc, có lẽ nó được tung ra từ một quả pháo giấy nào đó, đâu đó nghe thấy tiếng chổi loẹt xoẹt của những người công nhân vệ sinh. Lướt nhìn mọi thứ một lượt tôi cố gắng đưa vào tầm mắt của mình mọi thứ có thể, rồi đứng lặng nhìn vào một khoảng không một cách vô thức, hơn lúc nào hết tôi thấy tâm hồn mình lúc này thật thanh thản, nhẹ nhàng. Có lẽ bấy lâu nay tôi đã mộng mơ quá nhiều mà quên đi những thứ vốn rất bình dị và thân quen xung quanh mình, cả về cảnh vật và con người. Tôi chợt cảm thấy yêu và trân trọng hơn những gì mình đã và đang có : gia đình, bạn bè và một người bạn đặc biệt nhỏ bé……. Giật mình nghĩ tới em, tôi vội cất tiếng gọi :
- Cún ơi cún, ngủ chưa em.
Không có tiếng trả lời từ đầu dây bên kia, tôi vừa thấy buồn cười vừa thấy yêu thương tràn ngập trong mình. Em…… có thể gọi là một món quà nhỏ bé mà vô cùng ý nghĩa của cuộc đời tôi, làm tôi biết tới những vị ngọt ngào của tình yêu, giúp tôi biết quan tâm và để ý tới người khác, giúp cuộc sống của tôi thêm ý nghĩa hơn, và đã kéo tôi ra khỏi những ngày tháng vốn u tối trong năm lớp 12 này. Chắc em đang ngủ ngon giấc rồi, tôi tắt điện thoại, đóng cửa và lên giường nằm, một giấc ngủ thoải mái với giấc mơ ngọt ngào, trong mơ, tôi thấy một ngày nào đó mình đang nắm bàn tay bé nhỏ của em đi dọc bãi biển, những con sóng cứ đều đặn xô vào bờ.

Chap 33 - Quyết định....... cuối Tết

Mùng 1 và mùng 2 Tết, vẫn như mọi năm, tôi dành thời gian cả ngày ở nhà ông bà nội và ông bà ngoại, đây cũng là dịp duy nhất trong năm mà tôi có thể gặp gỡ đầy đủ với các ông anh, bà chị họ của mình, năm nay cũng tự cảm thấy mình lớn hơn rồi, nên vấn đề về tiền mừng tuổi tôi cũng không để tâm lắm.
Mùng 2 hôm nay ngoài đường đã không còn vắng vẻ như hôm qua nữa, đã có lác đác vài chiếc xe máy phóng vụt qua, chắc người ta đi chúc tết.Tết năm nay khô ráo và lạnh, tôi đi dạo 1 lúc để tận hưởng cái khoảng không gian thoáng đãng một cách khoan khoái.
Đến tối mới về nhà thì cũng chỉ ngồi trong nhà ôm cái máy tính, không thì đi dạo cùng mấy anh em hàng xóm, những lúc rảnh rỗi lại lôi điện thoại ra nhắn vài tin hỏi thăm tình hình của em. Cảm giác nhớ em một cách lạ kì đang xâm chiếm con người của tôi, mọi khi có đến 1 tuần không gặp nhau, chỉ nhắn tin và gọi điện cũng thấy bình thường, mà sao bây giờ…….. tôi cứ có cảm giác là lạ, rằng em đang rất xa tôi, cả về khoảng cách lẫn tình cảm. Có phải tôi vẫn còn băn khoăn nhiều điều về việc mấy tháng nữa chúng tôi không được ở gần nhau hay chỉ là cái cảm xúc nhất thời, mà lần đầu tiên 2 đứa cách xa nhau đến vậy, kể từ khi bắt đầu yêu em đến bây giờ tôi mới cảm thấy sự hiện diện của em không còn ở ngôi nhà cách nhà tôi 200m nữa mà hiện giờ em đang cách tôi hơn 100km. Với cảm giác luôn ẩn hiện bất chợt trong đầu đó,đã có những lúc tôi tự hỏi chính bản thân mình, rồi một ngày không xa nữa, tôi sẽ phải tập làm quen ra sao khi không được nhìn thấy em hằng tuần.
Mùng 3 Tết, bố mẹ và em gái tôi cũng đi chúc Tết, còn một mình ở nhà, tôi chả biết làm gì giết thời gian cho qua ngày, ít nhất tới chiều ngày mai em mới về. Mọi năm thì chỉ mong Tết đến để được nghỉ, Tết qua rồi vẫn còn thấy tiếc nuối sao không dài thêm vài ngày nữa để chơi cho đã, thế mà năm nay chỉ mong sao cái Tết qua đi thật nhanh, bọn bạn cùng lớp năm nay chả hiểu sao không thấy có hoạt động gì, vẫn nhớ năm ngoái, mùng 3 hay mùng 4 gì đó, nửa lớp tôi theo lời mời xuống nhà Vương “ sủ khắm “ ăn cơm, có thể nói đấy là lần tụ tập ăn uống “ hợp pháp ” đông vui nhất từ hồi bắt đầu vào học cấp 3 cho tới giữa năm lớp 12 , thức ăn ngon đầy đủ, có vài món cũng hơi lạ, gia đình nó nhiệt tình, chỉ mỗi tội là 2 ông anh và bố nó chúc mấy đồng chí ở lớp bằng rượu nặng, cũng là một kỉ niệm đáng nhớ, lần đầu tiên mà tôi uống tới 5,6 chén, đã biết tới cái cảm giác phê phê, đau đầu, choáng váng, cũng may là khất được mấy lần và nôn ra được, không thì nằm bệt ra đấy đến chiều như mấy thằng khác, nhìn mấy đứa ở lớp lúc đấy chỉ tiếc là không có cái gì để quay lại sau đó cho chúng nó xem…..
Ngồi buồn chả có việc gì, lôi chiếc điện thoại ra, tôi nhắn một tin cho em :
- Được nhiều tiền lì xì không cún ?
Không thấy em rep lại, chắc đang bận gì đó, đâu phải ai cũng rảnh như tôi mà bất cứ lúc nào cũng có thể trả lời được luôn. Xem 1 lượt danh bạ từ đầu đến cuối mới nhớ ra thằng bạn thân suốt từ hồi cấp 2, lên cấp 3 vì 2 thằng ở khác lớp nên ít liên lạc hơn, lâu lắm không liên lạc, không biết đã đổi số chưa nữa, tôi liền bấm máy gọi, may là đầu dây bên kia không vang lên tiếng quen thuộc của tổng đài “ Thuê bao quý khách……..”
- Alo, Linh à
- Uh, tớ đây. Tết nhất thế nào rồi cậu ? lâu lắm anh e ko gặp nhau
- Uh.Lớp 12 rồi bận ôn tối mặt ra còn j.Tết vui ko ? Cậu có nhà không, định qua nhà cậu chơi một lúc.
- Uh, bao giờ cậu xuống ?
- Uh, tầm 15’ nữa tớ có mặt ở nhà cậu, sau đi dạo một tí, Tết ở nhà bí bách quá
- Ờ, xuống luôn nhé !
Vừa dứt cuộc gọi thì tôi nhận được tin nhắn của em :
- Em được cũng nhiều nhiều rồi, hihi, chắc tại vẫn là trẻ con, thế anh thế nào ?
- Anh ra ngoài một lát, sau anh nhắn lại cho.
Tôi nhắn vội cho em rồi dắt chiếc xe đạp ra ngoài, từng bước đạp thong thả,đợi trước cửa nhà Linh 1 lúc, sau đó 2 thằng liền phóng ra ngoài đường, 2 chiếc xe đạp đi song song theo những con đường, 2 thằng lôi hết chuyện này, chuyện kia ra kể, từ chuyện ở lớp, trường, những đứa bạn, rồi tới chuyện ở nhà.
Bất chợt thằng bạn hỏi tôi :
- Cậu dạo này yêu đương như thế nào rồi ?
Tôi dừng hình 1 lúc, một vì cũng bất ngờ, 2 là cũng chưa muốn giới thiệu Lan cho nhiều người, vả lại lúc này lòng đang hơi rối, nên trả lời :
-Tớ vẫn bt, yêu đương gì đâu
-MA sao rồi tớ cũng biết loáng thoáng thôi vì cậu chưa kể cho tớ bao giờ.
Tôi hơi xấu hổ những cũng đáp luôn :
-Chia tay rồi, yêu đương mệt người cậu ạ, tớ cũng cảm thấy không hợp với em này lắm…
Bọn tôi tấp vào hàng bún cá ven đường,mới mùng 3 mà đã mở hàng rồi, ăn bún cá trong cái thời tiết ntn quả thực rất ngon miệng.
Thằng Linh vừa ăn vừa nói :
- Chia tay cũng đúng thôi, mà tầm tuổi này cũng chưa xác định được gì cả. Mà sau này kiếm 1 em gần gần thôi cậu a, chứ như tớ chết nhục
Tôi dừng đũa, bát bún vẫn còn nghi ngút khói, tôi quay sang :
-Sao hả cậu ? Lâu t cũng ko biét tình hình cậu ntn Có bé nào chưa ?
-Ôi dào, thì cũng quen đc 1 bé, nhưng xa lắm cậu ạ, đc vài tháng rồi.Vài tháng mới gặp nhau được một lần ấy chứ,hầu như chỉ nhắn tin gọi điện thôi, nghĩ cũng nản…
Nói tiếp :
-Vì vậy tớ khuyên cậu đừng va vào vết xe đổ như tớ, hẹn thề trên tin nhắn thì ghê lắm, nhưng lời nói gió bay mà thôi..Người ta cứ nói là xa mặt cách lòng, chỉ có chuẩn cậu ạ.Sau giận dỗi các kiểu, không nhắn tin đc, ko biết tình hình nhau như thế nào.Ví dụ sau này mà cậu có đi du học thì cũng nhớ chia tay trc khi đi nhé đỡ khổ nhau…
Tôi đơ đơ, nghĩ mông lung, lời thằng bạn lâu ngày không gặp sao mà thấm đến vậy.Chúng tôi ăn xong rồi đi uống nước, nói chuyện với nhau khá nhiều về chủ đề này.Đúng là mình cũng nên nghĩ 1 cách thực tế 1 chút !Tôi về mang theo 1 mớ trĩu nặng trong lòng…

3 tháng nữa sẽ ra sao đây ? Tôi lại tự hỏi chính mình, tại sao mình là 1 thằng con trai mà lại quá yếu đuối như vậy, cứ chợt nghĩ đến chuyện vài tháng nữa phải xa em là tôi lại thấy cả người mình mỏi mệt, buồn phiền, đã không muốn để ý tới mà cái đầu không chịu để yên.
Đã có những lúc tôi chợt nghĩ, hay gọi điện cho cô N mẹ em xem, thử hỏi cô xem có cách nào cho Lan được ở đây lâu hơn không. Nhưng rồi có ý nghĩ đó lại nhanh chóng bị một suy nghĩ khác dập tắt T à, sao mày ích kỉ vậy, em là con gái, mày muốn em ở lại đây lâu hơn nữa là thật sự tốt cho em, hay chỉ vì lợi ích cá nhân của mày là không muốn ở cách xa em. Về Hải Phòng, em có gia đình, bạn bè chăm sóc, liệu ở đây một mình, cuộc sống của em sẽ như thế nào, mày có lo được cho em không ? Hay là chính bản thân mày còn chưa lo được. Còn bao nhiêu thứ liên quan xung quanh nữa chứ, đây đâu phải là chuyện trẻ con mà muốn gì được nấy. Hít thở sâu mấy lần mà tôi không thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn chút nào, những suy nghĩ vẫn luẩn quẩn và bế tắc. Bạn tôi có 60km thôi, vậy mà một năm cũng chỉ gặp nhau được 2,3 lần , còn tôi và em thì sẽ ra sao đây ?..... Hải Phòng cách đây hơn 100km, không quá xa, nhưng cũng là cả một chặng đường dài cho 1 thằng học sinh cấp 3, làm cách nào để vun đắp được cho tình yêu mới chớm này !
***
Tâm hồn như có tảng đá đè lên, kể cả khi nhận được tin nhắn của em báo rằng em đã về nhà thì tôi cũng không thấy vui hơn chút nào…….. 30’ nữa trôi qua, tôi đã có lời giải cho những suy nghĩ của mình, và tôi sẽ không nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa.
- Tối nay 7h em rảnh không ? …… tôi nhắn một tin cho em
- Em rảnh ạ, định rủ em đi ăn gì à,hihi, thế 4 ngày Tết có nhớ em không ?
- Nhớ chứ, mà 7h em ra thẳng hàng kem ly nhé, anh ngồi ở đấy đợi.
*********
7h đúng tôi ngồi một bàn quay mặt ra đường, ly kem trước mặt mới xúc được 2 thìa, dù tôi ngồi ở đây hơn 5’ rồi. Em xuất hiện như mọi lần với nụ cười trên môi, có ai biết rằng ít phút nữa tôi lại nhẫn tâm làm nó biến mất, xoa xoa 2 bàn tay vào nhau, rồi em áp vào má trêu tôi :
- Lạnh không anh ?
- Lạnh chứ….. tôi đáp lại, rồi nói luôn
- Lan này, anh định bảo em một chuyện….. tôi nói với bộ mặt nghiêm túc.
- Dạ, có việc gì hả anh ?
- Anh nghĩ là anh và em nên chia tay nhau …… những từ cuối cùng tôi nói với âm điệu nhỏ hơn và cố gắng nhìn thẳng vào mắt em.

Chap 34 - Là anh sai.....rất nhiều

- Ơ, sao lại chia tay ạ, nào, không đùa em nữa….. em nói rồi nhìn tôi cười.
- Anh không đùa, anh nói nghiêm túc đấy….. tôi thở dài một hơi
- Nhưng sao lại thế ạ, anh nói cho em biết lí do được không, em làm gì sai à ?
Nhìn khuôn mặt của em đã bắt đầu thấy hốt hoảng, tôi cũng thấy mủi lòng và thương em lắm chứ, nhưng đã quyết định rồi không thể vì ngoại cảnh tác động mà thay đổi quyết định được, nghĩ vậy tôi nói tiếp :
- Em không làm gì sai, chỉ là anh không muốn anh và em yêu nhau xa như vậy thôi, anh đã suy nghĩ mấy ngày hôm nay rồi, thật sự hôm nay vẫn là ngày Tết, anh không muốn nói với em những chuyện như thế này chút nào…..
- Em hiểu mà, hôm nọ cũng chỉ là anh an ủi em thôi phải không…..
Em quay mặt sang phía khác, tránh nhìn thằng vào mắt tôi để cố giấu những giọt nước mắt , tôi biết rằng lúc này em đang xúc động lắm.
- Anh xin lỗi, chỉ vì anh nghĩ đến vài tháng nữa, anh sẽ phải sống ra sao nếu bất chợt em rời xa anh, anh không thể tự bắt mình quên em trong một thời gian ngắn được, em hiểu chứ ?
- Nhưng em chuyển về sống ở Hải Phòng, em đâu có nói là em sẽ hết yêu anh đâu, con người em ở xa anh nhưng trái tim em thì không…. em nói bằng giọng quả quyết.
- Cún này, cho anh được gọi em như vậy ở đây nhé…. Tôi nói rồi cầm lấy bàn tay bé nhỏ của em.
- Vâng
- Thế này nhé, anh biết là em yêu anh rất nhiều, đúng không ?
- Vâng
- Tình cảm của anh dành cho em cũng thế, anh có được một người như em quan tâm, lo lắng thì còn mong gì hơn, nhưng trong lòng anh những ngày qua luôn băn khoăn một điều, rồi khi em rời xa anh, có một người khác tốt với em hơn thì anh sẽ dần phai nhạt trong em thôi. Anh biết là những suy nghĩ ích kỉ của anh chỉ như vậy thôi.
- Anh không tin em à ? ……em rút tay ra khỏi bàn tay tôi.
- Anh tin em, nhưng xa mặt thì dễ cách lòng lắm nhiều, rồi sẽ có những người xung quanh em chăm sóc, yêu thương em, anh không ở bên cạnh em được, những lúc em buồn anh không thể ở bên cạnh ôm em vào lòng hay ít nhất an ủi em được một câu.
- Vậy sao anh không giữ em lại, anh đã suy nghĩ như vậy rồi mà, sao anh không làm cách nào đó đi……

Đôi mắt em nhìn thẳng vào tôi, nó như đang xoáy sâu vào tận tâm hồn vốn vô cùng mong manh và phức tạp của tôi, chưa bao giờ tôi thấy bối rối như vậy. Tình yêu giữa em và tôi thật nhẹ nhàng đôi lúc cũng gặp nhiều sóng gió. Liệu em có hiểu được lòng tôi, muôn ngàn lời muốn nói mà không biết bắt đầu từ đâu, con người tôi vốn cương quyết, ngang ngạnh, trầm lắng nhưng lại có chút gì đó nhẹ nhàng và dễ xúc động. Cuộc sống đối với anh chưa bao giờ là dễ dàng Lan ạ…. Ngay cả khi anh có em. Khi em dời xa vòng tay của anh, không còn cảm nhận được những hơi thở ấm nóng của anh phả lên mái tóc em thì liệu rằng em có nhớ đến anh ?. Anh biết xung quanh em có nhiều người, họ có mến mộ em cũng có, toan tính cũng có…. Nhưng đều vì một mục đích chung, rồi em sẽ đứng chênh vênh giữa những gì làm em vui, cảm động. Em chợt quên anh trong những giây phút đó để rồi ngỡ ngàng nhận ra rằng, càng ngày càng rời xa anh…… Và rồi em vẫn sẽ đứng vững, vẫn vô tư hồn nhiên, vui vẻ như cái ngày đầu mình quen nhau đúng không ?
- Không, anh sẽ không giữ em lại, tình cảm là để tự nhiên, anh không muốn em cứ phải ràng buộc với anh. Một người kém cỏi và hèn yếu như anh được ở bên em trong thời gian qua đối với anh là đủ để cho anh thấy hạnh phúc nhiều rồi. Đến một ngày chỗ đứng của anh trong trái tim em không còn thì anh có níu giữ em cũng được cái gì đâu. Anh xin lỗi.
Lần thứ 2 trong cuộc nói chuyện tối nay, tôi thốt lên 3 từ “ Anh xin lỗi “. Bất ngờ em cấu mạnh một cái vào mu bàn tay tôi, những giọt nước mắt lăn nhẹ trên 2 má em, em nói những câu trong nghẹn ngào :
- Anh của em vốn khác cơ mà, đừng như vậy được không anh, em không muốn bị đùa như vậy đâu. Một người cho em nhiều niềm vui và làm cho em cảm thấy cuộc sống của em bớt nhàm chán và có ý nghĩa hơn, sao bây giờ anh lại buông tay như vậy……..Có phải là anh đã yêu một ai khác rồi không ?
- Không, bây giờ anh chả yêu ai khác ngoài em….. tôi thanh minh
- Vậy thì tại sao hả anh. Ai nói với anh là anh không xứng với em chứ ? Ai nói là anh không đáng để em quan tâm ?. Em biết là em làm anh mệt mỏi nhiều, nhưng anh và em đã cùng vượt qua bao khó khăn rồi mà, có đáng để bây giờ trở thành 2 người xa lạ không. Em không chắc là em hiểu anh nhất, cũng không chắc là người luôn an ủi, động viên và ủng hộ anh được, cũng không biết là giúp anh được nhiều nhất không, nhưng em nghĩ em sẽ luôn dành tình cảm cho anh nhiều nhất và có thể sẽ không có người con gái nào yêu anh như em đã từng yêu. Vậy đừng ngoảnh mặt lại với em như vậy chứ.

Im lặng tạm chiếm khoảng không gian ở đây, may mà trời tối ngày Tết ít người ngồi ăn ở đây, không thì từ nãy đến giờ chắc chúng tôi thanh tâm điểm để người ta bàn tán mất. Đưa tay lên gạt dòng nước mắt trên má em, tôi mỉm cười mà chả hiểu sao mình lại cười được trong hoàn cảnh này nữa, tôi nói :
- Sao lại xa lạ, anh với em vẫn liên lạc với nhau mà, anh vẫn sẽ quý và chơi với em như ngày trước, lúc nào rảnh thì anh sẽ đi chơi với em được không ?
- Không, em không chấp nhận như thế…… em nói to với to
- Nếu đã chia tay, thì tốt nhất đừng liên lạc gì với nhau nữa, coi như sau tối nay em và anh chưa từng quen nhau, em sẽ thay số điện thoại, đừng bao giờ hiện diện trước mặt em thêm một phút nào nữa. Dù sao cũng rất cảm ơn anh đã cho em biết thế nào là hạnh phúc, ấm áp trong những ngày qua. Thôi em không làm phiền anh nữa. Chào anh
Em nói rồi đứng dậy bỏ đi, còn lại một mình, tôi vẫn đang hết sức ngỡ ngàng vì hành động có thể nói là bộc phát của em, đến khi hiểu ra là mình đã làm một điều gì đó làm tổn thương em quá mức thì bóng dáng quen thuộc của em đã xa dần, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy. Tôi vội lấy xe, phóng hết sức có thể để đuổi theo em, vừa đạp tôi vừa ra sức gọi “ Lan… Lan…” nhưng em không hề quay đầu lại, cho đến khi tôi xe tôi đi áp sát vào xe em, tôi cố gắng gọi mà em vẫn xem tôi như người dưng.
- Từ từ nghe anh nói đã nào…. Tôi vừa nói vừa với một tay sang ghi đông xe của em
- Anh để em yên đi….. em hét lên.
- Em dừng lại nghe anh nói một câu thôi được không.
Tôi và em dừng xe lại ở vỉa hè cạnh sân bóng, em nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng,vô cảm đôi môi mím chặt :
- Anh nói gì nữa đây….. em nói với tôi.
Đứng trước em lúc này, tôi cảm thấy mình yếu đuối hơn bao giờ hết, tôi không biết làm gì để bày tỏ nỗi lòng mình lúc này. Tiến tới một bước tôi ôm em, một chút phản ứng nhẹ từ em, tôi thì thầm vào tai em :
- Là anh sai, anh rất sợ một ngày nào đó anh nhận ra rằng , em đã thuộc về một nơi khác, một nơi nào đó mà anh không thể bên cạnh em nữa, em biết không ? Chúng mình đã từng hứa hẹn rất nhiều, đã từng mang đến cho nhau cái vị ngọt ngào của tình yêu. Nếu những gì xảy ra không như anh mong đợi, em nói hết yêu anh thì liệu rằng anh có thể chấp nhận được điều đó không. Lúc đó anh sẽ làm gì, trách móc em ư ? Không, vì tình yêu của anh vẫn dành cho em làm sao có thể hết nhanh như vậy được, chỉ có thể trách chính bản thân anh quá yếu đuối thôi. Anh hiểu rằng anh quá cầu toàn trong tình yêu rồi, anh sẽ cố gắng yêu em từng ngày, ngày nào anh còn là ny em thì cứ biết vậy đã, tính xa xôi làm gì phải không ……… Đừng vì cái nông nổi nhất thời của anh mà rời xa anh nhé cún.

Chap 35 - Bực mình.

Em lặng yên, đôi mắt tròn đen láy lại nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi đọc được trong mắt em sự trìu mến, yêu thương vô hạn của em dành cho tôi.
- Em hay khóc , xấu lắm phải không anh ?..... em lí nhí hỏi.
- Không, là do anh nên em mới thế mà….. tôi nói rồi vuốt nhẹ những lọn tóc của em sáng 2 bên.
- Em biết, em hay dỗi hờn, hay giận, ghen linh tinh nên anh mới bảo em là trẻ con, vì chỉ có trẻ con mới như vậy thôi. Đôi khi em tự nhắc lòng mình cố gắng kiềm chế những cảm xúc như vậy để không làm anh buồn, vậy mà không được. Có những lúc em muốn mình mạnh mẽ, lạnh lùng hơn, để quên đi những điều không may làm em thấy mệt mỏi.
Tôi đặt lên má em một cái thơm nhẹ như để an ủi, động viên, vừa là để xin lỗi em, một vị ngọt ngào xen lẫn mằn mặn của nước mắt. Em chợt giận, chợt buồn, rồi lại chợt vui làm cho tôi vừa thấy yêu thương vừa xót xa, tôi tự nói với chính bản thân mình :“ Lan à, anh xấu xa lắm phải không ? Chỉ có một người như anh thì mới để em lúc nào cũng cảm thấy bất an như vậy. “
- Nhưng mà bây giờ, không tha thứ cho anh được…… em vừa nói vừa cười làm tôi không khỏi giật mình, không biết lại nghĩ ra cái gì “ hành hạ “ nữa đây =.=
- Uh, không tha thứ bây giờ, nhưng chỉ cho em giận từ bây giờ tới 10h tối thôi nhé.
- Xấu chưa kìa, đã làm người ta khóc rồi lại còn không cho người ta giận…. em lè lưỡi trêu tôi.
Em nói như vậy thôi, chứ tôi cũng biết rằng em sẽ không giận gì tôi đâu, càng hiểu rõ như vậy tôi lại càng cảm thấy mình không phải với em. Mới cách đây hơn 1 tiếng thôi mà tâm trạng của tôi thay đổi 180 độ rồi, lúc nãy thì quyết tâm rời xa bao nhiêu, giờ lại sợ điều đó xảy ra bấy nhiêu. Xấu hổ với em và chính bản thân mình, tôi không muốn nói thêm một lời nào nữa, lặng lẽ buông em rời khỏi vòng tay, tôi dắt chiếc xe đạp của mình xuống lòng đường rồi dõi theo những hành động của em. Dù sao cũng mới gần 9h, đây cũng là thời gian đầu tiên trong năm mới mà tôi và em được ở bên nhau, có lẽ cả 2 đứa đều hiểu nhất là sau khi trải qua biến cố vừa rồi, 2 chiếc xe đạp lại lăn đều trên những con đường. Không một lời nói, nhưng những ánh liếc nhìn là đủ để tôi và em hiểu nhau, bây giờ tôi mới hiểu thật sự ý nghĩa của câu nói “ Mùa đông năm nay sẽ không lạnh như mọi năm ”.

---------------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite wWw.KenhGiaiTriVn.Xtgem.Us. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
wWw.KenhGiaiTriVn.Xtgem.Us - Thế giới đích thực trên di động.
---------------------------------

Những cơn gió mùa Đông Bắc vẫn thổi theo từng đợt phả qua cửa sổ lại khiến tôi rùng mình, soạn lại đống sách vở trước mặt chuẩn bị cho những ngày sắp tới, tình cờ một bức ảnh rơi ra làm tôi xao xuyến. Đã từ rất lâu rồi tôi đã quên mất nó, tấm hình chụp chung giữa em Y và em MA, bất giác tự cười chính bản thân mình, nhớ lại cái ngày mà tôi phải vất vả để xin Đức Kỳ nhượng lại nó, mới đầu năm học thôi, mình còn thi thoảng lôi nó ra ngắm, rồi đến khi cuộc sống xoay chuyển, tôi bước sang ngã rẽ khác và gặp em Lan, tôi dường như đã quên mất nó vẫn còn kẹp trong 1 quyển sách cũ lớp 11. Bức ảnh vẫn vậy, chỉ có tâm tình của người ngắm nó là thay đổi, nhìn lại kĩ bức hình một lần. Một chuyện tình chưa trọn vẹn đã chấm dứt hoàn toàn, tình yêu chỉ xuất phát từ một phía rồi không đến được với nhau thì đành lặng lẽ buông tay, đó là điều hiển nhiên trong cuộc sống. Ngày đó anh không đủ khả năng để nắm tay em, và em cũng không muốn nắm bàn tay anh…..vậy là kết thúc. Anh rời đi trong sự tiếc nuối, không một oán trách nào cho chuyện giữa 2 đứa. chỉ có những kỉ niệm và sự nhớ nhung chợt ùa đến với anh hằng ngày, và ác thay nó lại đến mạnh mẽ nhất vào những lúc anh cảm thấy cô đơn. Ngày biết được em có một người thay anh mang đến cho em hạnh phúc, con tim anh chợt nhói đau, và lúc đó anh luôn tự đặt ra câu hỏi với chính bản thân mình : “ Liệu người em chọn có mang lại hạnh phúc cho em ? “. Nhưng câu hỏi đó anh không đủ can đám để nói ra với em, cũng có vài lần mình gặp nhau sau đó, anh và em trò chuyện nhưng không đề cập tới những vấn đề mà anh nghĩ là em cũng hiểu “ Anh là một người đã từng thích em rất nhiều “ ….. vậy là thôi, lại nói chuyện bạn bè, trường lớp và kết thúc là anh và em chào nhau như 2 người bạn, giá như lúc đấy anh nói gì đó thì có lẽ giờ đã khác. Dù có chuyện gì đi nữa thì anh cũng mong em luôn được hạnh phúc vì bây giờ chính anh cũng đã tìm được hạnh phúc của riêng mình. Tôi liền mang bức ảnh ra ban công đốt, ngọn lửa lan tỏa dần rồi từ từ biến mất, cũng là lúc lòng tôi thấy nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, vì bên cạnh tôi lúc này đã có em………..Ngọc Lan.
Tết qua đi, tôi lại quay trở lại với những tiết học dài đằng đẵng trên lớp, nói là thế chứ chủ yếu trên lớp ngoài những tiết Toán, Lí, Hóa, Sinh ra thì các giờ khác hơn nửa lớp ngủ hay làm việc riêng. Thầy giáo chủ nhiệm lớp tôi dạy toán kiêm luôn chức vụ tổ trưởng tổ toán ở trường, thầy giáo cũng có tuổi rồi, nốt khóa tôi là về hưu. Đầu năm mới vào lớp 10, để đưa học sinh vào nề nếp, thầy sẵn sàng cho những đứa mắc lỗi nghỉ học 3 ngày, không thì mời phụ huynh đến, mỗi lần thầy quát mắng thì thôi rồi, cứ gọi là cả dãy phòng học nghe thấy, lên bảng mà làm sai thì cứ xác định là ăn cái thước không thì một quả đấm vào lưng @@. Tuy vậy thầy lại được hầu hết lớp tôi và học sinh các lớp thầy đã từng dạy quý mến và tôn trọng, thầy khó tính thật ra chỉ là để muốn tốt cho học sinh, học gần 3 năm tôi mới thấy thầy thực ra rất hiền và tâm lí, những lúc bọn tôi đến học thêm thì kiểu gì cũng có kẹo lạc hay bánh để ăn giữa giờ, đôi khi trên lớp cũng vậy và một điều nữa là thầy rất bênh các học sinh của mình, đó cũng là lí do vì sao lớp tôi không phải cố gắng học các môn khác, trừ các môn khối A và B. Thời gian này, bọn tôi tập trung vào việc làm đề, vì kiến thức đã học hết từ trước Tết, tôi cũng đã chọn cho mình được 2 trường để thi trong kì thi đại học : khối A thi vào Đh Luật hà Nội, còn khối B thì thi vào Đh Nông nghiệp Hà Nội…..
Gần 11h30 khuya, tôi ngồi nhắn vài tin cho em Lan trước lúc em đi ngủ thì nhận được tin nhắn của em Y :
- Dạo này anh thế nào rồi, lâu lắm không gặp.
Tôi đang nhắn với em Lan nên cũng tiện nhắn lại luôn cho em Y ngay lập tức.
- Ngủ muộn thế, anh vẫn bình thường, thế em học hành thế nào ?
- Em dạo này đi học thêm nhiều mỏi lắm, nên về toàn ngủ luôn thôi, hôm nay uống café nên mất ngủ @@
- À, hóa ra mất ngủ nên mới nhắn tin hỏi thăm anh à…..
Lúc này thì em Lan cũng đã đi ngủ, tôi vào nhà tắm đánh răng vừa trả lời tiếp tin nhắn của em Y.
- Hi, tại bận quá, giờ mới nhớ tới anh. Mà anh cũng ngủ muộn thế, nhớ MA nên không ngủ được à
- Anh chuẩn bị đi ngủ rồi, cuối cấp nên hơi bận rộn….. tôi cố lảng đi, không muốn nhắc tới chuyện em MA.
- Vâng, thế dạo này anh có cưa cẩm em nào khác không, hay vẫn chờ em MA đấy….
Tôi tự nhủ bụng, Fu** mình đã không muốn nhắc rồi mà nó cứ xoáy vào là thế nào nhỉ.
- Chờ làm gì hả ?. Tất nhiên là phải có em khác rồi, hehe
- Anh dạo này oai quá đấy, hi, thế em kia tán có vất vả như em MA không ?
- Không mất công, em ấy tự đổ ….. tôi tự tin nhắn lại
- Ựa, thế khéo dính phải “ hàng tồn kho “ rồi @@
Nhận được tin nhắn này xong, tôi không khỏi cảm thấy ức chế vô cùng, cái gì là “ Hàng tồn kho “ ở đây, nó dám ăn nói như vậy với người con gái mà tôi vô cùng yêu thương à.
- Uh, anh chỉ được “ Hàng tồn kho “ thôi, được chưa. Anh đâu có dám với tay cao mà chạm vào bạn em.

Chap 36: Ở nhà một mình.

Rep lại tin xong , bực mình tôi ném điện thoại ra góc giường, cũng không cần biết là lát nữa có tin nhắn không, mà nếu có thì cũng chẳng quan tâm. Càng nghĩ lại càng thấy lộn ruột, tuy biết rằng đấy chỉ là câu nói trêu thôi nhưng cũng không khỏi động chạm đến tôi. Em là một người mà tôi vừa yêu vừa cảm phục, dù biết rằng câu chuyện tình cảm giữa tôi và em có phần hơi khác so với mọi người, đối với đại đa số bạn bè của tôi thì em vẫn là một ẩn số, nhưng dù sao đi chăng nữa thì tôi cũng chỉ cần em trong mắt tôi luôn đẹp đẽ và trong sáng là được rồi, và tôi cũng không muốn nghe một lời nào đó khó chịu, hay có phần xúc phạm đến em…..
Mùa xuân chính thức đã đến, nhưng sao anh vẫn thấy lạ lẫm quá, có phải là từ khi anh có em, anh đã quên mất đi khái niệm về thời gian, bởi vì….lúc nào trong anh cũng luôn thấy ấm áp, ngọt ngào, ngay cả trong mùa đông giá rét. Chậu hoa ngọc lan vẫn tươi tốt và lớn dần lên, như cái tình cảm mà anh và em dành cho nhau vậy, bên ngoài có thể nhỏ bé, mỏng manh vì anh vốn là một người không bao giờ muốn cho người khác biết rõ tình cảm của mình, nhưng ẩn chứa bên trong là sự bất tận – có thể anh ví von hơi quá, nhưng chắc em cũng hiểu nó to lớn đến nhường nào. Con người anh có chút gì đó đặc biệt, lúc vui vẻ hết mình, nhưng lại có những lúc trầm lắng đến tột độ, anh yêu thích cái khí trời âm u và se lạnh, thích cái không gian yên tĩnh khi được ở một mình, nhưng cũng chính nó lại làm anh chợt buồn vu vơ mà không hiểu lí do.
Anh ít khi tâm sự những chuyện riêng tư của mình cho bất kì ai, trừ một vài người bạn rất thân mà anh vô cùng tin tưởng, đó cũng là nguồn động viên lớn cho anh. Lúc anh thấy khó chịu, bực bội vì cuộc sống của mình không được như ý muốn là anh lại nghĩ về em, những lúc đấy anh muốn được nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn, đáng yêu của em, được ôm em vào lòng, được cảm nhận vòng tay của em vòng qua ôm lại anh. Hay giá như chỉ là được đan những ngón tay anh vào tay em là anh đã thấy vui, là đủ, là tất cả đối với anh rồi. Những ý nghĩ đó lúc nào cũng bám lấy tâm trí anh, nhất là lúc này đây, khi em đang say giấc, anh ngồi ôm những suy nghĩ để kéo mình vào giấc ngủ và đi đến những giấc mơ ngọt ngào có em bên cạnh. Và rồi anh đã ngủ thật say, thật sâu, quên hết những ưu phiền, buồn bực vừa qua….cảm ơn em, cả thể xác và tâm hồn anh đều thấy bình yên khi có em.
Bố mẹ em vào miền Nam một tuần, tôi vừa thấy lo lại vừa mừng, lo vì để em ở nhà một mình cả ngày thật sự tôi cũng không an tâm, bởi vì dù sao đi chăng nữa thì em cũng chỉ mới là cô bé 16 tuổi, nhưng cũng không khỏi cảm thấy hơi thích thú vì trong cả tuần đấy 2 đứa sẽ được gặp nhau nhiều hơn. Hơn bao giờ hết tôi cảm thấy trách nhiệm đang đè nặng lên vai mình, tôi không chắc là mình có thể giúp em được gì nhiều nhưng sẽ cố gắng ở bên em những lúc nào có thể, dù sao thì sự xuất hiện của tôi cũng làm cho 1 tuần của em trôi qua nhanh và bớt tẻ nhạt hơn. Trước đó mấy ngày, cô N cũng đã có gọi điện cho tôi thông báo về chuyện này và nhờ tôi thỉnh thoảng giúp đỡ em ( nói là vậy chứ, chả biết giúp cái gì ngoài việc trông nhà hộ @@ ). Thế là chiều nào cũng vậy, cứ sau giờ học thêm ở trường là tôi lại cùng em ra quảng trường ngồi nói chuyện và ngắm trời đất, cảnh vật, cũng chỉ có 30’ ngắn ngủi thôi, vì sau đấy còn những ca học thêm nữa . Đây là nơi duy nhất trong thành phố mà tôi có thể nhìn thấy bầu trời rộng như thế này, ráng chiều nhuộm đỏ một góc trời, gió thổi nhẹ, tóc em bay bay theo chiều gió, từ phía cổ phất phơ sang 2 bên má làm nổi bật lên cái gáy trắng với vài sợi tóc tơ. Nhớ lại thời gian 2 đứa yêu nhau, em bất chấp nhiều thứ để giữ được tình cảm này…..Có một người như vậy thì tôi còn cầu mong gì nữa, cũng định dang tay ra ôm lấy em nhưng rồi lại thôi. Một nụ cười hồn nhiên trên môi em, chắc em cũng hiểu ý định của tôi, em quay mặt lại bước giật lùi, rồi dựa lưng vào cánh tay tôi.
- Hôm nào rảnh anh nấu cơm cho em ăn nhé…… em nói.
- Uh, nấu cơm thì đơn giản ấy mà @@.
- Thật nhé, móc tay hứa với em nào….. em quay mặt lại, ngoắc ngoắc ngón út trước mặt tôi.
- Nào thì hứa, nấu cơm thì cho gạo vào nồi rồi cắm điện là xong chứ gì.
- Thế cho em ăn cơm không à, hi, nấu cơm phải có lẫn thức ăn chứ.
- Thế rau luộc có được tính là thức ăn không ?
- Có ạ….. em nói rồi nhìn tôi cười
- Đậu luộc tính không ?
- Có chứ anh.
- Nước canh luộc rau tính không ?
- Được ạ
- Hết rồi, đủ các chất nhé….. tôi nói rồi nhìn em cười.
- Èo, ăn thế thế thì em kiệt sức mất.
- Ăn thế cho người nó đẹp, anh không thích con gái béo
- Hic, thế này mà lúc nào em ốm, để anh chăm sóc chắc là xỉu luôn mất. À mà anh ơi ?
Tôi theo thói quen hơi hất hàm lên, ngụ ý “ Có gì em cứ nói đi “
- Em thích anh để tóc hơi dựng lên một chút, hì, trông đẹp hơn, như thế này này…. Em vừa nói vừa kiễng chân rồi đưa 2 tay lên tạo kiểu tóc cho tôi……

Tối hôm đó,bố mẹ tôi có việc phải về quê cưới ông anh họ,ăn cơm tối xong là bố mẹ đi luôn,tôi một mình ở nhà, tự nghĩ vu vơ trong đầu, xem tối mấy khi 1 mình như thế này, chẳng có ai quản, nên làm gì đây Bỗng chợt nhớ ra em cũng đang ở 1 mình, ko như mọi hôm lên phòng nhắn tin nữa, tôi chẳng cần nghĩ ngợi lâu rút đt ra gọi luôn cho em:
-Alo, em đây, sao lại gọi cho người ta giờ này thế anh? …….Em nói, giọng hiền dịu
-Tí anh sang nhà em nha
-Ơ, anh không phải học bài à ?
-Hôm nay bố mẹ a đi vắng rồi bé ạ Tha hồ chơi thôi, thế em ăn xong hết chưa? Tí anh qua nhé
- Vâng, hi, em cũng đang chán quá, anh sang đây mình bày trò gì chơi nhé!
Tôi cúp máy, chạy lên phòng tắm qua 1 phát rồi chạy sang nhà em. Sau 1 hồi chuông thì đã thấy dáng em lon ton chạy xuống mở cửa. Em cười thật tươi,tự nhiên tôi ngẩn ngơ mất mấy giây…
-Này, vào đi anh yêu đứng ngẩn tò te gì vậy!
Tôi cười, cốc nhẹ vào đầu em một cái, rồi 2 chúng tôi vào trong nhà em. Xuống bếp, thấy mâm cơm đã úp lồng bàn, tôi mở ra, thấy 1 vài món đơn giản, chắc là em nấu ăn 1 mình nên cũng lười không nấu nhiều.Tôi lẳng lặng lấy bát đũa ra, xới cơm ăn..
-Ái chà, ai cho anh ăn cơm của em :P
-Đâu, anh có ăn đâu, chỉ cố nuốt xuống thôi!Thừa nhiều thế này!Chắc em không nuốt đc cơm do chính mình nấu đúng ko?
-Đồ hâm, lại trêu người ta rồi, cơm “vợ” anh ngon thế mà dám chê..
Tôi dừng đữa, đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt em:
-“Vợ” á? “Vợ” ai nhỉ?
Em giật mình, bất giác đỏ mặt cúi xuống:
-Anh chứ ai!
Tôi nâng cằm em lên, đặt 1 nụ hôn nồng nàn nơi làn môi em Em nhắm chặt mắt, tôi có thể cảm thấy hơi thở của em khá gấp, chắc tại bất ngờ quá..
Chúng tôi nghĩ ra đủ trò chơi,nhìn đồng hồ đã 10h tối rồi, tôi nghĩ mông lung, nhưng bất giác nói:
-Lan này, muộn rồi, anh về nhé, tối ngủ đừng sợ ma đấy
Mặt em biến sắc:
-Hix, sao về sớm thế, nhà anh cũng có ai đâu mà !
-Nhưng anh hơi buồn ngủ rồi, về a còn ngủ cơ
-hix,chán vậy, hay là…
-Hay là gì nào
-Hay là tối nay a ngủ cùng em nhé ! chúng mình chơi một lúc nữa tối anh ôm em rồi ru cho em ngủ nhé !
Tôi giật mình,tinh thần bấn loạn . Tôi, 1 thằng con trai 18 tuổi,lần đầu tiên đc ngủ với 1 người con gái,cảm giác thật khó tả, tôi nói :
-Thế cũng được, thế giờ lên phòng em đi, chúng mình chơi bài 1 lúc rồi ngủ nha !
-Hihi, vâng, đi thôi anh….. em nói rồi tắt điện tầng 1
Tôi ko thể xua đc 1 tá ý nghĩ lung tung vởn vơ trong đầu. Tí nữa sẽ sao đây !!! Tôi sẽ làm gì đây !!! Trời ơi sao mà hồi hộp vậy !!! Chơi 1 lúc thì em đi tắm, tôi nằm vật ra giường.Từ góc độ này tôi vẫn có thể nhìn thấy dáng người em trong kia, qua tấm kính mờ đục nơi nhà tắm, tiếng xả nước, mùi sữa tắm,…khiến cho tâm trí tôi bấn loạn. Bất giác tôi vớ lấy cái đt, nhắn tin cho vài thằng bạn hỏi tư vấn xem nên làm gì
1 lúc sau 1 đống tin với nội dung JAV mà tôi ko tiện liệt kê ra đc gửi đến . Tôi vừa đọc vừa chảy đầm đìa mồ hôi trước khả năng diễn tả và hướng dẫn cực kì chuyên nghiệp của bọn nó :hurry:. Mồm thì chửi thầm " Mịa cái bọn này ny mà......." Đang nhanh tay xóa cái đống này đi thì em bước ra, hơi nước nghi ngút,em ko quấn 1 chiếc khăn tắm như mọi ng tưởng tượng đâu đấy Em mặc bộ đồ ở nhà mỏng, tóc hơi ướt, khuôn mặt ửng hồng, lấm tấm vài giọt nước, nhìn tôi em nói :
-Thôi chuẩn bị ngủ nào anh
-Tôi chỉ biết " uh " 1 tiếng, mồ hôi vẫn chảy ra như tắm, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực ...... Liếc nhìn lúc này 11h10p...


Chap 37: Lời hứa.

Cho đến khi em đã nằm xuống bên cạnh, 2 đứa đắp chung chiếc chăn bông, tôi vẫn chưa lấy lại được sự bình tĩnh cho bản thân mình. Hơi ưỡn người dậy để dựa lưng vào đầu giường, nhìn em tôi nói :
- Bao giờ thì bố mẹ em về ?...... Tôi cố lái cuộc nói chuyện sang những việc thường ngày.
- Chắc là sáng ngày kia ạ.
- Uh….
Tôi đáp lại rội ngẩng mặt lên trần nhà nhìn, cố gắng không nhìn thẳng vào mặt em để xua tan đi những ý nghĩ linh tinh đang lởn vởn trong đầu. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi ngủ cùng với một người con gái, hơn nữa lại là người tôi dành tình cảm cho rất nhiều, nên cũng không khỏi cảm thấy một chút thích thú, ngại ngùng, cũng có một chút lo sợ vu vơ. Nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu của tôi, bất chợt em hỏi :
- Anh đang nghĩ gì à ?
- À, không….tôi hơi giật mình trước câu hỏi của em.
- Lại nhớ đến chị M.A ấy gì, em biết thừa nhé.
- Không, M.A liên quan gì ở đây, mà sao em lại hỏi anh thế ?
- Tự nhiên em lại thấy anh im lặng không nói gì nữa, mà lại không quay sang đây nói chuyện với em, nên em đoán vậy thôi, hi.
Tôi hơi quay người vào phía trong nơi em nằm, bàn tay phải khẽ vuốt nhẹ tóc mái em sang một bên.
- Cún này, em trêu anh như vậy có phải là…….vẫn có chút gì nghi ngờ tình cảm của anh không ?
Tôi nhìn thẳng vào sâu đôi mắt của em, lòng chợt cảm thấy nhói đau khi em nói lên câu vừa rồi, có phải rằng câu nói vừa rồi của em chỉ là buột miệng nói ra hay còn có một ý khác. Em thật sự vẫn chưa thể xóa cái hình ảnh về một người con gái mà tôi vốn đã dành tình cảm rất nhiều, một câu nói thôi mà, mà tôi thấy ẩn chứa trong đó nhiều cung bậc cảm xúc, ghen tuông có, đắng cay, lẫn với ngọt ngào. Vẫn biết rằng em M.A đối với tôi chưa thể trở thành dĩ vãng, nhưng tôi đã hiểu được đâu là hạnh phúc của mình và đang cố gắng gìn giữ nó, tôi đã cố gắng không ích kỉ, cố gắng tạo ra tình cảm cởi mở nhất dành cho em. Tôi không chắc là bản thân tôi có hành động, cư xử đúng trong mọi trường hợp không, nhưng ít ra tôi sẽ không để cho em cảm thấy cuộc sống của em bên tôi là vô vị. Tôi cố gắng tìm mọi cách để thấu hiểu em hơn, dành cho em những tình cảm mà tôi nghĩ là không phải ai cũng có thể làm được, cũng chỉ muốn em hiểu rằng, giờ trong tôi chỉ có duy nhất một mình em thôi. Vậy là những cố gắng của tôi cũng chưa thật sự hiệu qủa hay là bởi vì một lí do nào khác mà tôi không biết nữa. Buồn, chưa bao giờ tôi cảm thấy như vậy từ khi bên em, ngày cả khi tôi nhận được cái tin là em sẽ chuyển về Hải Phòng, tôi ở ngay cạnh bên em, chạm vào người em, ở trong cái không gian tĩnh lặng và riêng tư, chỉ dành cho 2 đứa, vậy mà em vẫn còn nhớ tới M.A…….con người em giờ quá nhạy cảm với cái tên đó. Tôi cảm thấy sống mũi mình hơi cay, thở dài một cái…..tôi cảm thấy thất vọng với chính bản thân mình.
- Em xin lỗi, tại em nói linh tinh lại làm anh buồn….nhìn thấy khuôn mặt của tôi, em đã hiểu ra vấn đề.
- Không sao đâu, có gì mà phải xin lỗi anh….tôi cố gắng gượng cười.
- Nhìn anh cứ hơi buồn buồn, cười cái cho em xem nào.
Tôi mỉm cười rồi búng nhẹ 2 cái lên má em. Em cũng bắt chước tôi nằm tựa lưng vào đầu giường , đầu em ngả xuống trên bờ vai tôi, cầm lấy cánh tay phải của tôi 2 tay em ôm chặt lấy nó.
- Anh ơi, anh đừng nghĩ gì về mấy câu nói lúc nãy của em nhé. Em biết em không phải là người đầu tiên anh dành tình cảm cho nhưng là người được anh dành tình cảm cho nhiều nhất phải không anh ?
Tôi im lặng không đáp lại, chỉ vòng tay qua ôm em vào lòng, để cho đầu em tựa vào ngực tôi. Em vẫn hồn nhiên và trẻ con như vậy thì tôi biết giận em làm sao đây, suy cho cùng những câu nói cũng nói của em cũng chỉ vì đột nhiên em thấy tôi im lặng, đôi mắt đăm chiêu hướng lên trần nhà. Tôi thầm tự cười chính mình, em đâu có biết rằng ý nghĩ hỗn tạp của tôi lúc đấy đang nghĩ về em.
- Anh này.
- Sao hả em ?
- Giá mà lúc nào cũng được nằm và được anh ôm như thế này nhỉ, hihi
- Uh, lúc nào cũng thế, thế em không đi WC à.
- Lại trêu em, em cấu cho một cái giờ.
- Hì, anh đùa thôi, đừng cấu đau lắm. Mà ngủ đi cún, muộn rồi đấy.
Lúc này cũng đã gần 12h rồi, tôi cũng thấy mắt mình díp lại, một tay vẫn ôm lấy em, tôi nhoài người ra tắt bóng đèn rồi. Đúng là giường con gái có khác, toàn mùi nước hoa, vì lạ giường nên tôi cũng chưa ngủ luôn được, nằm nghe tiếng thở đều đều của em.
- Anh ơi…..em bất chợt nói khẽ.
- Em không ngủ đi chứ.
- Em ngủ luôn đây, nhưng anh hứa với em một chuyện được không ?
- Uh, nhưng em phải đi ngủ luôn không anh ghét đấy…mà lại hứa về chuyện M.A hả ?
- Không ạ, không liên quan gì tới chị M.A
- Anh nói vậy thôi, mà có liên quan tới M.A cũng chả sao, mà em nói đi rồi còn đi ngủ…..tôi giục.
- Anh ơi, sau này 2 đứa lên rồi, nếu em không được ở bên anh mà anh có con gái, thì anh đặt tên nó giống tên em nhé.
Bất chợt cảm xúc ùa đến với tôi cảm tưởng như bất tận, tôi hiểu những gì em đang nói. Hôm nay có thể đang rất yên vui, bình an, không chút lo âu, nhưng hôm nay không bao giờ kéo dài mãi, hôm nay sẽ có lúc chấm dứt và chỉ xuất hiện trong kí ức con người ta, chỉ nhớ rằng cái ngày hôm nay đã từng rất vui, rất hạnh phúc, đã mang đến cho ta nụ cười. Nhưng…. Ngày mai dù xấu hay đẹp thì cũng vẫn là tiếp nối cho hôm nay, cuộc sống vốn như vậy mà, có bao giờ chỉ toàn niềm vui đâu, mà biết bao nhiêu niềm vui thì mới đủ cho một con người.
- Anh hứa…. tôi đáp lại em với một giọng quả quyết, có lẽ đây là lời hứa không phải khó thực hiện nhưng sẽ dai dẳng nhất mà tôi mang theo nếu như tôi và em không đến được với nhau
………………..
Nửa đêm tôi tỉnh dậy, liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, mới có 3h15. Liếc sang bên cạnh, qua ánh đèn ngủ tù mù, tôi có thể thấy khuôn mặt đáng yêu của em như đang mỉm cười, ở khuôn mặt ấy toát lên vẻ đáng yêu, hồn nhiên và trong sáng đến lạ kì. Em tin tưởng tôi như thế vậy mà lúc mới sang nhà em tôi lại có ý nghĩ hết sức tầm thường, tôi lại càng cảm thấy yêu em nhiều hơn bao giờ hết. Kéo chăn lên cổ em cho ấm, ngồi nhìn em thêm 3’, tôi bắt đầu kéo mình vào giấc ngủ cho tới sáng hôm sau.
…………….
Chiều chủ nhật của tuần đó, bố mẹ em về, tôi cũng thấy yên tâm phần nao, dù 2 đứa sang tuần sau sẽ được gặp nhau ít hơn nhưng cuộc sống thường ngày của em sẽ trở lại bình thường, 1 tuần với những kỉ niệm đáng nhớ sẽ theo mãi trong tâm trí tôi.
- Anh ra ngoài một chút được không, em bảo việc này.
Buổi tối tôi đang ngồi học thì nhận được tin nhắn của em, bình thường 2 đứa quy ước là sau 10h30 mới nhắn tin, bây giờ mới có 9h30 không biết có chuyện gì mà lại hứng lên nhắn tin vào giờ này.
- Uh, thế bao giờ anh ra….tôi rep lại
- Anh ra luôn nhé, em ra rồi….. em rep lại ngay sau đó
Mặc tạm cái áo khoác thể thao vào, tôi liền chạy ra trước cửa, chắc phải có chuyên gấp lắm thì em mới hẹn tôi vào giờ này. Tôi có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng em đang đứng dưới gốc cây trứng cá, chiếc xe đạp dựng bên cạnh, chắc em mới đi học thêm ca tối về. Chạy đến trước mặt em tôi hỏi :
- Có chuyện gì mà hẹn anh ra giờ này thế cún ?
Tôi vừa nói dứt câu thì……Bốp….má trái tôi ăn trọn một cái tát đau điếng của em.

Lên Đầu Trang