Trang chủ » truyen dam » Đóa lục bình trôi phần 1

Tên truyện trùng với tên tác phẩm của Tào Đình, không biết đã có ai sử dụng tên này chưa. Có rồi thì thật thất lễ và mong mod nhắc nhở sớm để em sửa tên, không kịp thì đành nhờ mod đổi hộ cho vậy.

Cơ bản là mình nghĩ tên này hợp với truyện mà mình sẽ thực hiện dưới đây. nên có gì a e bỏ qua cho nhé
Ả vừa đi vừa cười, có lẽ trong cả cuộc đời làm đĩ của ả, chưa có lần nào ả cảm thấy kiếm tiền lại dễ dàng thế, chưa có lần nào đi khách mà ả cảm thấy nhẹ nhàng đến như vậy. “Tôi…tôi…tôi chỉ muốn xem …., chứ tôi thề, tôi không làm gì khác cả” – cứ nghĩ đến câu nói của chú nai tơ ả lại cười như điên dại. Bỏ tiền đi gái mà chỉ muốn xem thôi à, lại còn thề không làm gì nữa, làm gì có thằng đàn ông nào ngu đến thế – lúc đấy ả nghĩ. Vậy mà hắn làm thế thật, không vồ vập lấy ả, hắn chăm chú nhìn thân thể ả, nhìn từng đường cong – niềm tự hào của ả, hắn nhìn như thể muốn nuốt chửng người ả vào trong đôi mắt hắn. Ả vẫn nằm thế, mặc kệ hắn, ả biết chỉ một lúc nữa thôi hắn lại leo lên thân thể ả mà dày vò để thỏa mãn thú tính trong hắn. Ả đã tiếp xúc với đủ hạng người, đã quá quen với hạng lưu manh giả danh trí thức, bên ngoài thì đạo mạo, tử tế, đến khi tắt đèn thì nghĩ đủ trò bệnh hoạn mà dày vò ả, thỏa mãn trong đau đớn của ả. Nhưng hắn chỉ nhìn thế, mỗi lần định chạm vào nàng, tay hắn lại run run đưa tới rồi lại rụt lại. Ả có chút bất ngờ, chỉ cần hằn nói một câu, đúng hơn mỗi câu nói của hăn là một câu ra lệnh đối với ả, thì dù ả có ghét hắn, có căm thù hắn đến thế nào đi chăng nữa cũng phải ngoan ngoãn giở những tuyệt chiêu của cái nghề đĩ mà làm cho hắn rên rỉ, làm cho hắn sướng khoái, làm cho hắn phụt ra cái thứ nước nhơ nhớp ấy. Cái thứ nước vẫn đục đã từng sinh ra một con người nhơ nhớp như ả. Vì cái gì ư, vì ả cần tiền, thật nhiều tiền để trả món nợ mà cuộc đời gán cho ả.

Ả cười, cười vì sự ngây ngô của hắn. Lần đầu tiên kể từ khi bước vào cái nghề bán trốn nuôi thân ả có được một nụ cười thật sự. Lần đầu tiên ả đi khách về mà vẫn còn nguyên vẹn. Cũng là lần đầu tiên ả được một ông khách đối xử tử tế đến như vậy. Hắn lại còn cảm ơn ả vì đã đáp ứng yêu cầu của hắn nữa chứ, đáng lẽ người cảm ơn phải là ả mới đúng, ả chỉ cởi đồ rồi nằm xuống mà vẫn được tiền cơ mà. Ả lại cười, hóa ra mình vẫn còn chút giá trị, hóa ra vẫn còn có người coi mình là con gái chứ không phải là một con điếm.

Ả trở về phòng, theo thói quen ả trút bỏ xiêm y rồi thả mình xuống nệm. Lục túi sách lấy điếu thuốc….châm vội…nhả từng làn khói lên trần nhà. Trong túi ả vẫn còn chiếc BCS ban nãy mang theo mà không phải sử dụng, ả cầm lên cười cười, nói một mình “số mày vẫn chưa đến lúc tận nhỉ, haha”, hóa ra đồ vật cũng có cái số của nó. Vậy số của ả sẽ ra sao, ả phải làm điếm đến bao giờ mới kiếm đủ tiền đây, chả nhẽ đến hết cuộc đời này sao?

Truyen nguoi lon

Số phận ả ư, ả chẳng biết diễn tả thế nào, không may mắn chưa đủ, bất hạnh chưa đủ, có lẽ nghiệt ngã cũng chưa đủ đễ diễn tả cho số phận của ả. Mẹ ả đẹp lắm, ả thấy thế mà mọi người quanh nhà ả ngày xưa cũng nói thế. Mẹ ả sinh ra trong gia đình gia giáo, bố của mẹ ả tức là ông ngoại ả làm nghề giáo, theo lời kể của mẹ ông cực kỳ nghiêm khắc và gia trưởng, bà ngoại ả làm kế toán trên huyện, nhà mẹ ả ngày xưa có tiếng là gia phong nề nếp. Mẹ ả chả khác nào con nhà quyền quý, trong khi đám bạn cùng quê đến tuổi trăng tròn đều trốn nhà đi hẹn hò trai gái, nhà mẹ ả vẫn kín cổng cao tường, chuyên tâm đèn sách. Hồi đó mẹ ả vừa xinh đẹp vừa học giỏi lại ngoan hiền, bao nhà lấy mẹ ả ra làm tấm gương để dạy con cháu. Hết cấp 3 mẹ ả thi đậu vào trường kinh tế thuộc top của VN lúc bấy giờ, ông bà ả đặt rất nhiều kỳ vọng vào mẹ ả – niềm tự hào của cả gia đình. Thế nhưng, đôi khi những điều chúng ta tin không phải là sự thật.

Năm thứ 4 đại học mẹ ả thực tập tại một tập đoàn kinh tế lớn ở Hà Nội, với sức trẻ, lòng nhiệt huyết cộng thêm sự thông minh sẵn có mẹ ả hy vọng sẽ được giữ lại công ty làm việc sau khi tốt nghiệp. Mẹ ả đâu ngờ sự ngây thơ của cô gái thôn quê, những đường cong căng tròn đầy quyến rũ trên cơ thể đã lọt vào cặp mắt dâm đãng của vị giám đốc đầy quyền lực và háo sắc bậc nhất của tập đoàn. Trong một lần đến xin chữ ký của gã để hoàn thiện báo cáo sơ bộ nộp lên trường, mẹ ả đã bị gã giám đốc đồi bại ấy cưỡng hiếp ngay trong phòng mang tên là “Director rom”, trên chính chiếc bàn làm việc của gã. Mẹ ả hét lên trong đau đớn nhưng dường như cả căn phòng đang chống lại mẹ ả, chỉ nghe thấy tiếng hét vang đi rồi vọng lại. Kiệt sức, vô vọng để gã thỏa chí ra vào trong động tiên. Khi con thú đạt được mục đích, nó ném cho mẹ ả xấp tiền kèm theo lời nói đầy cay nghiệt “một là cô làm bồ nhí của tôi, tôi sẽ chu cấp đầy đủ cho cô, bù lại cô sẽ phải thỏa mãn cho tôi mỗi khi có yêu cầu, hai là cô cầm tiền rồi biến khỏi công ty này và đừng mong đòi thêm tôi một đồng nào nữa. Những thứ cô cần đều ở trên bàn. Lựa chọn thế nào là tùy cô”. Nhục nhã ê chề, mẹ ả lao ra ngoài bỏ mặc những lời nói và nụ cười đầy nham hiểm của gã….

Những tháng ngày sau đó, mẹ ả suy sụp hoàn toàn, không còn nụ cười trên môi thay vào đó là những giọt nước mắt. Đã bao lần mẹ ả định tự tử nhưng không thành, một phần do mẹ ả không đủ can đảm một phần do cái thai trong bụng đang ngày một lớn dần…..
Phải khó khăn lắm mẹ ả mới hoàn thành được luận văn tốt nghiệp, ngày nhận bằng tâm trí bà ngổn ngang trăm mối tơ vò. Bà biết bà chẳng thể nào về quê được, về thì biết ăn nói thế nào đây khi cái thai đã bước sang tháng thứ 5. Về thế nào đây khi bà biết bố mẹ bà sẽ chẳng bao giờ chấp nhận sự thật này được, sẽ ra sao với những lời ra tiếng vào của thiên hạ. Bố mẹ bà sẽ sống thế nào đây với đứa con không chồng mà chửa, niềm tự hào của gia đình bỗng chốc trở thành nỗi ô nhục.

Hơn nữa bà biết, với tính khí của bố bà, lẽ dĩ nhiên ông sẽ từ mặt bà, sẽ đuổi bà ra khỏi nhà, sẽ cắt đứt mọi mối quan hệ của bà với cái nhà này, ông sẽ dạy được ai khi chính đứa con của ông lại như thế. Lúc đấy bà biết đi đâu, còn nơi nào mà về, biết bấu víu vào ai. Thà rằng bà cứ ra đi, đợi khi con khôn lớn, bà sẽ trở về xin lỗi cha mẹ, hy vọng lúc đấy họ sẽ tha thứ cho những lỗi lầm của bà, hy vọng họ sẽ đón nhận mẹ con bà…

Ngày lên tàu vào nam, bà gửi về gia đình một bức thư đẫm nước mắt

“Ba mẹ kính mến!

Khi ba mẹ nhận được lá thư này thì con đã ở cách xa hàng ngàn cây số. Con xin lỗi vì quyết định ra đi mà không xin phép ba mẹ. Cũng không thể về nhà để chào ba mẹ và các em. Xin ba mẹ thứ lỗi cho đứa con bất hiếu.

Ba, con biết công việc giảng dạy của ba khiến nhiều đêm ba thức khuya lên giáo án, rồi những trăn trở suy nghĩ để dạy học trò được tốt hơn lại làm ba thức trắng. Ba quý học trò như con, ba mong chúng nó sau này sẽ trở thành người có ích cho xã hội. Ba tuổi đã cao, sức khỏe không còn được như trước nữa. Ba đừng lạm dụng nhiều vào những điếu thuốc nữa nhé, kẻo những hôm trái gió trở trời những cơn ho làm phổi ba đau rát, ba gắng giữ gìn sức khỏe nha ba.

Mẹ! Mẹ đã giành cả đời để chăm lo cho cả nhà từ miếng ăn đến giấc ngủ. Nhìn chúng con lớn khôn, mẹ luôn ao ước sau này chúng con sẽ thành công trên đường đời, mẹ giành tất cả tình thương và những điều tốt đẹp nhất cho chúng con – niềm tự hào của mẹ. Những đêm rúc vào lòng mẹ, nghe mẹ thầm thì “mẹ thương con gái mẹ nhất” lòng con thấy ấm áp vô cùng. Mẹ thương con thân gái dặm trường, ra đời phải đương đầu với bao cám dỗ chốn phồn hoa đô thị. Vậy mà, con gái bất hiếu chưa báo đáp được gì cho cha mẹ. Con thương ba mẹ nhiều lắm. Mẹ đừng quá đau buồn nha, con mãi là con gái ngoan của mẹ. Mẹ giữ gìn sức khỏe mẹ nhé.

Hai nhóc của chị, chị thương hai nhóc lắm, không có chị, hai đứa phải ngoan và nghe lời bố mẹ đấy nhé. Hai đứa nhớ yêu thương đùm bọc nhau, không được ganh tị nhau như trước nữa đâu đấy. Hai đứa nhớ học hành tử tế cho ba mẹ được mở mày mở mặt với thiên hạ. Thay chị chăm sóc ba mẹ nữa nha.

Sau này con trở về, con không mong muốn gì hơn ngoài việc được ba mẹ tha thứ và dang tay đón nhận con – đứa con gái bất hiếu của ba mẹ. Con xin lỗi ba mẹ…
Tạm biệt ba mẹ và hai em!
Con gái bất hiếu”

Truyen sex

Đoàn tàu chầm chậm lăn bánh, những ký ức lướt qua trong đôi mắt đẫm lệ của bà. Tạm biệt Hà Nội – nơi đã cho bà những hy vọng về một tương lai tươi sáng cũng là nơi đã bóp chết những ảo vọng đó của bà.

Rồi ngày mai bà sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, ở nơi đất khách quê người – TP Hồ Chí Minh. Không gia đình, không bạn bè người thân. Chỉ có bà với đứa con sắp chào đời…
“Sài Gòn, ngày…..tháng…..năm…..
Vậy là mình đã ở đây được gần 2 tuần, cuộc sống mới thật khó khăn. Mình đã rất cố gắng, nhưng chẳng nơi nào chấp nhận một bà bầu vào làm việc. Tiền tiết kiệm mang theo cũng cạn dần. Mình biết phải làm sao đây…

Sài Gòn, ngày…..tháng…..năm…..
Hôm nay đi phỏng vấn, mình đã cố gắng để che đi cái bụng bầu, cố gắng hoàn thành bài test một cách hoàn hảo nhất có thể. Hy vọng họ sẽ nhìn nhận khả năng của mình, thế nhưng…Tại sao????????
Mình hoàn toàn bế tắc rồi, con đường nào sẽ dành cho mình đây…..Sau cơn mưa liệu trời có sáng…..

Sài Gòn, ngày…..tháng…..năm…..
Thời tiết trong này lạ quá, lúc nắng khi mưa. Có lẽ mình sẽ ốm mất, mai còn cuộc phỏng vẫn nữa. Cố lên, có gục thì hãy để hết ngày mai….

Sài Gòn, ngày…..tháng…..năm…..
Mình thấy mệt mỏi quá, chân tay rã rời, cổ họng thì đau rát. Mình sẽ gục mất. Nhớ nhà…nhớ ba mẹ…nhớ hai nhóc em…..Nhớ…….Mẹ ơi!!!

Sài Gòn, ngày…..tháng…..năm…..
Con thân yêu, vậy là cuối cũng mẹ cũng kiếm được việc làm rồi con à. Tuy không phải là công việc ưa thích của mẹ, đồng lương cũng chẳng nhiều nhặn gì cho lắm. Nhưng mẹ sẽ cố gắng…..Mẹ con mình có hy vọng rồi con à

Sài Gòn, ngày…..tháng…..năm…..
Hôm nay công chúa nhỏ của mẹ tròn một tháng tuổi, nhìn con yêu ngủ say trong vòng tay, mẹ cảm thấy hạnh phúc biết bao. Mẹ yêu con nhiều lắm, bé con của mẹ!”

Ả lớn lên trong vòng tay bao bọc, chở che của mẹ, tuy còn khó khăn thiếu thốn, nhưng những bữa ăn gia đình luôn tràn ngập niềm vui, niềm hạnh phúc. Ả hạnh phúc vì những bài kiểm tra được điểm cao, hạnh phúc khi đem chúng khoe với mẹ, được mẹ ôm vào lòng âu yếm, thơm lên má hồng chum chím, rồi nhẹ nhàng nói với ả “con của mẹ giỏi quá”, chỉ đơn giản thế thôi. Nhưng ả thấy thực sự rất hạnh phúc. Mẹ ả hạnh phúc vì con bà ngày một lớn khôn, ngoan ngoãn, hiền lành và yêu thương mẹ hơn, dạo này còn biết giúp bà dọn dẹp nhà cửa, bếp núc nữa, con bà lớn thật rồi. Bà mỉm cười đầy mãn nguyện, đôi mắt rưng rưng vì hạnh phúc.

Nhiều lúc ả cũng thấy lạ lắm, sao tất cả bạn bè của ả đều có ba mẹ bên cạnh, còn ông bà nữa. Có lần ả hỏi mẹ “mẹ ơi, thế ba con đi đâu mà mãi không thấy về hả mẹ”. Chỉ thấy đôi mắt bà thoáng buồn, khuôn mặt bà chùng xuống, môi mấp máy không nói thành lời. Lúc sau, bà mới ngước lên nhìn ả “ba con mất rồi con ạ”. Đêm đó, ả thức dậy thấy mẹ ả đang lặng người nhìn về xa xăm, đôi mắt bà đẫm lệ, nhìn dáng mẹ hao gầy, đôi vai run run, thỉnh thoảng nấc lên không thành tiếng. Ả thấy thương mẹ lắm, chỉ vì ả, vì ả mà khiến mẹ phải buồn. Ả hứa với lòng sau này không bao giờ lặp lại câu hỏi đó một lần nữa. Ả không muốn bà phải buồn, không muốn nhìn thấy hai hàng lệ rơi trên đôi mắt bà.

Ngày ả vào cấp 3, diện chiếc áo dài trắng tinh khôi, mái tóc thề thẳng mượt chấm ngang lưng. Mẹ ả nhìn con rưng rưng nước mắt. Vậy là con bà – lẽ sống của bà, niềm tự hào của bà đã trở thành một cô thiếu nữ xinh đẹp rồi…

Truyen sex hay

Cuộc sống khó khăn đã lùi dần vào quá khứ, sau bao năm vật lộn kiếm sống trên đất khách quê người, bao năm vất vả, cơ cực, bao giọt mồ hôi và nước mắt đã đổ xuống. Giờ đây, nhà ả đã có của ăn của để, hàng tháng đã có tiền dư ra để tiết kiệm. Mẹ con ả không còn phải ở trong căn nhà trọ ọp ẹp dành cho dân lao động nữa mà chuyển về ngôi nhà cấp 4 mới mua ở ngoại thành. Căn nhà không được rộng, tiện nghi cũng chẳng có gì nhiều, nhưng với ả, đó là căn nhà duy nhất mà ả gọi là nhà. Là tổ ấm duy nhất đi theo ả cho đến tận bây giờ.

Tưởng chừng số phận đã mỉm cười với mẹ con ả, ông trời đã rủ lòng thương sau khi gieo cho mẹ ả bao nỗi tủi nhục, bao nỗi cơ cực và khổ đau. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang. Một ngày đen tối nhất cuộc đời ả, ngày mà ông trời gói ghém bất hạnh trong suốt mười mấy năm để giáng lên nhà ả. Ngày đẩy ả bước chân vào con đường đầy nhơ nhớp này, ngày khiến cho mẹ ả mãi mãi rời xa ả….
Tháng 10, khi Hà Nội đã vào thu, đón nhận nhưng cơn gió mát lạnh đôi khi khiến người ta khẽ run run nắm vội vào một bàn tay, mùi hoa sữa thoang thoảng len lỏi trên từng con phố. Mùi những bắp ngô luộc, ngô nướng, của những củ sắn trắng tròn phảng phất trên từng cánh mũi. Những quán nướng vỉa hè ùa ra đón khách, những làn khói thơm thơm tỏa khắp cả con đường. Từng đôi trai gái dắt tay nhau đi trên các con đường đầy lá vàng rơi, ấm áp đến lạ thường. À, còn cả mùi thơm cốm Làng Vòng nữa chứ, thiếu sao được trong những ngày thu Hà Nội. Ả ước có một ngày, ả được tận hưởng cái lành lạnh của trời thu Hà Nội, những hương thơm trên từng con phố, những đôi tay nắm chặt vào nhau sải bước. Ả ước……có một ngày….
Nhớ mùa thu Hà Nội

Tháng 10, trời Sài Gòn đón nhận những cơn mưa. Có người từng bảo, cái nắng của mùa khô góp nhặt những giọt mồ hôi, nước mắt, những giọt buồn trong cuộc đời của người Sài Gòn, để rồi như trút xuống xoa dịu những tâm hồn của con người nơi đây trong những tháng mùa mưa. Cơn mưa như những cô nàng đỏng đảnh, thoáng chút hờn dỗi thoáng chút yêu thương. Trong ả, tháng 10 Sài Gòn kỳ lạ lắm, chẳng hiểu sao ả lại thích những cơn mưa tháng 10, có lẽ ả thích tháng 10 Hà Nội qua lời kể của mẹ nên trong tâm hồn ả, tháng 10 là thời khắc đẹp nhất trong năm, bất kể ả thưởng thức, tận hưởng nó ở đâu ả đều yêu tháng 10. Sài Gòn, những cơn mưa bất chợt đến bất chợt đi, như chính số phận của những con người, bất chợt….

Như mọi ngày, Ả tan trường trở về với tổ ấm yêu thương. Công việc của mẹ ả dạo này có vẻ bận rộn, ngày nào bà cũng về khi ánh mặt trời khuất lấp, ẩn nấp sau những ngôi nhà cao tầng, khi ánh trăng bắt đầu tỏa ánh sáng nhàn nhạt trên khắp những con đường. Ả vào bếp chuẩn bị bữa tối, đun sắn ấm nước sôi để lúc mẹ ả về có sẵn nước để tắm gội, lau sạch những bụi bẩn những khó nhọc của cả một ngày vất vả. Ả nghĩ hôm nay mẹ ả sẽ bất ngờ về tài bếp núc của ả, khi chiều nay ả vừa học lỏm được mấy món ăn kiểu tây, mẹ ả sẽ xoa lên đầu ả như lúc bé thơ, ả sẽ được làm nũng trong vòng tay của mẹ để nghe mẹ khen ả rằng “con gái mẹ là giỏi nhất”. Ả sẽ sung sướng vô cùng mà rúc vào lòng mẹ. Ả nghĩ đến lúc đấy mà cảm thấy khoan khoái vô cùng, khẽ nở nụ cười trên môi, ả vừa làm vừa nghêu ngao những khúc hát yêu thương. Ả hài lòng khi mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ đến khi mẹ về, ả sẽ mở chiếc lồng bàn ra, mẹ ả sẽ ngất vì bất ngờ mất, ả cười đầy thỏa mãn.

Thả mình lên chiếc ghế sofa – bộ bàn ghế sofa mẹ ả mua được khi công ty thanh lý đổi đồ mới cho phù hợp với tầm vóc. Bật kênh hoạt hình yêu thích – Disney channel, từ bé cho đến tận bây giờ, ả vẫn thích xem những bộ phim hoạt hình. Ả thích “tom and jerry”, thích “mr Bean”, thích “thủy thủ popeye”, thích “hãy đợi đấy”, thích “the lion king”, thích “chip and dale”…..Ả đặc biệt thích những bộ phim hoạt hình, có thời gian có lẽ ả sẽ ngồi cả ngày bên chiếc tivi để thỏa mãn sở thích của ả. Ả tận hưởng thú vui được xem là tao nhã của ả, cho đến khi chuông đồng hồ vang lên tám tiếng đều đặn tưng….. tưng….. tưng….. tưng….. tưng….. tưng….. tưng….. tưng. Ả nhìn đồng hồ, lạ nhỉ, chưa bao giờ mẹ ả về muộn đến thế, nếu có tăng ca về muộn, thể nào mẹ ả cũng gọi điện về nhà thông báo cho ả biết. Ả bắt đầu thấy bồn chồn lo lắng, hay là mẹ bận quá không có thời gian gọi về nhà, hay là xe mẹ bị hỏng dọc đường, hay là mẹ bị té xe, hay là….. hay là mẹ bị làm sao. Ả không dám nghĩ đến nữa. Một cảm giác bất an len lỏi trong suy nghĩ của ả, ả thực sự lo sợ, không biết mẹ ả có bị làm sao không. Ả đứng ngồi không yên, hết đi ra ngoài đường nhìn về phía xa xăm xem có thấy bóng dáng mẹ ả không, rồi lại trở vào nhà chầu chực bên chiếc điện thoại. Cứ chốc chốc, ả lại đi ra rồi lại đi vào. Toàn thân như lửa đốt, nóng bừng.

Truyen xxx

Tiếng chuông điện thoại đổ dồn dập. Ả vội vàng cầm lên áp vào tai, trống ngực ả đập dồn dập, ả vội vàng nói như người sắp đứt hơi
- Alo, mẹ à, có phải mẹ đấy không?
Đáp trả câu hỏi của ả, lại là một câu hỏi khác
- Cháu là con mẹ Lan phải không?

Không phải mẹ ả, ả thực sự sợ hãi, giọng ả không còn giữ được bình tĩnh
- Vâng ạ, mẹ cháu đâu hả bác….mẹ cháu….mẹ cháu có bị làm sao không ạ
- Mẹ cháu vừa vào cấp cứu trong bệnh viện A, họ yêu cầu người nhà đến để làm thủ tục nhập viện.
-Cháu cảm ơn bác, cháu sẽ đến ngay

Ả lao như điên ra ngoài, mặc đêm tối, mặc nhưng cơn mưa bất chợt đổ xuống…lạnh lẽo. Trong đầu ả bây giờ chỉ nghĩ đến mẹ, chỉ nghĩ đến việc đạp thật nhanh đến bệnh viện nơi mẹ ả đang nằm. Ả chỉ mong được nhìn thấy mẹ, mong mẹ vẫn bình an…

Bệnh viện toát lên một màu trắng đáng sợ – màu của tang thương. Ả gặp bác Tâm – người vừa gọi điện thông báo cho ả. Không quên nói lời cảm ơn chân thành tới bác, may có bác, nếu không thì chẳng biết mẹ ả sẽ ra sao. Mẹ ả vẫn nằm trong phòng cấp cứu, các bác sỹ đang tiến hành mổ cho bà. Ả lo lắng, hoảng sợ, trước nay ả không tin vào trời phật, vì nếu có ông trời, nếu có phật, tại sao lại đầy đọa một người tốt như mẹ ả suốt bao năm qua. Nhưng lần này ả lại thành tâm cầu trời khấn phật, cầu cho ca mổ thành công, cho mẹ ả được trở về bên ả, ả hy vọng trời phật có thật, nghe được lời thỉnh cầu của ả. Khuôn mặt ả vô hồn, ánh mắt chăm chăm nhìn vào cánh cửa phòng mổ, cả thân người run run, đôi tay đan chặt vào nhau hy vọng.

Trong khi chờ đợi, bác Tâm kể lại, lúc vừa đi ra khỏi thành phố được một đoạn, đang đi trên con đường vắng ít người qua lại hướng về Thủ Đức, hai bên đường là những bãi đất trống trong diện quy hoạch đang chờ giấy phép xây dựng, cỏ mọc quá đầu người. Bỗng nghe thấy tiếng rên bên vệ đường. Bác dừng lại, quay xe rọi đèn về nơi phát ra tiếng rên, thì thấy một người đàn bà trong bộ váy áo công sở rách tả tơi, đầu tóc bù xù đang cố rướn ra ngoài đường kêu cứu, trên khuôn mặt hiện lên những vệt máu chưa kịp khô. Vội vàng gọi cứu thương, may thay trong lúc mẹ ả nửa tỉnh nửa mê, bác đã kịp lấy được số điện thoại bàn và gọi về nhà ả. Linh tính mách bảo, bác gọi điện cho cơ quan công an gần nhất, nói sơ qua tình hình và bệnh viện nơi mẹ ả sẽ được đưa đến, ngay sau khi chiếc xe cứu thương bắt đầu chuyển bánh. Chẳng thấy nhắc gì đến chiếc xe của mẹ ả, ả mường tượng ra cảnh mẹ ả về muộn, bà đã rẽ vào đường tắt để về nhà cho sớm, không ngờ… giữa đường gặp cướp, chúng cướp đi chiếc xe, còn đánh đập mẹ ả ra nông nỗi này. Đúng là lũ cướp cạn, quân khốn nạn…

Cánh cửa phòng mổ mở toang, ả lao mình về phía ông bác sỹ, vồ vập hỏi
- Bác sỹ, bác sỹ, mẹ cháu có sao không bác sỹ

Ông bác sỹ nhìn ả rồi nhìn xung quanh

- Nhà cháu còn có ai đến đây nữa không, ông bà, bố hay cô gì chú bác…..

Ả nhận thấy có điều gì bất ổn trong câu nói hành động của ông bác sỹ, ả vội vàng túm lấy vạt áo của ông rồi nói

- Không, cháu là người thân duy nhất của mẹ cháu
Ông bác sỹ nhìn ả, lắc đầu thở dài

Truyen 18+

- Nếu vậy tôi cũng không giấu diếm gì với cháu. Mẹ cháu bị chấn thương sọ não, có vết rạn ở thành sọ, tụ máu não do bị va đập mạnh với vật cứng, chúng tôi đã tiến hành mổ cho mẹ cháu, nhưng còn phải chờ đợi để theo dõi. Nếu qua được ngày mai, thì mẹ cháu sẽ qua khỏi, còn không chúng tôi cũng không dám chắc. Hơn nữa âm đạo mẹ cháu bị xâm hại, có chút tinh dịch còn dính lại trên mép âm đạo. Chúng tôi đã lưu lại chờ cơ quan công an đến để tiến hành điều tra.

Ả choáng váng sau khi nghe hết câu nói của ông bác sỹ, tai ả ù đi, chân ả khụy xuống kéo toàn thân đổ gục xuống nền nhà. Hai dòng nước mắt như hai dòng suối tuôn ra từ đôi mắt ả. Ả uất nghẹn hét lên trong đau đớn. Chúng nó cướp của, chúng nó còn giở trò hãm hại mẹ ả. Mẹ ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, sao mẹ khổ thế mẹ ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii…..huhu huhuhu

Ả lết tấm thân đến cạnh giường mẹ ả, đôi mắt bà vẫn nhắm nghiền, tiếng máy thở vang lên đều đặn, ả vuốt nhẹ mái tóc bà, nước mắt chưa bao giờ ngừng chảy kể từ lúc đấy. Ả nắm chặt đôi tay mẹ rồi thiếp đi. Trong giấc mơ, ả thấy hai mẹ con đang quây quần bên bữa cơm chiều, mẹ ả đang ăn những món ăn mà ả đã dày công chuẩn bị. Ả thấy mắt mẹ long lanh nhìn ả đầy trìu mến. Ả thấy mẹ ả ngồi chờ ả học xong để hai mẹ con ôm nhau chìm vào giấc ngủ. Ả nghe thấy những lời ru ngọt ngào của mẹ, thấy những đêm khó ngủ bà lại xoa nhẹ vào lưng ả dỗ dành. Ả thấy…..thấy nhiều lắm….. Giọt nước mắt nóng hổi lăn vội trên khóe mi ả ngay cả trong giấc mơ. Ả giật mình tình giấc, đưa mắt lên nhìn, mẹ ả vẫn nằm đấy…..im lặng.

Ngày hôm sau, thấp thoáng thấy công an đứng ở ngoài cửa, họ trò truyện gì đấy với ông bác sỹ thỉnh thoảng lại ngước nhìn vào trong phòng. Lúc sau, họ bước vào, hỏi thăm tình hình của mẹ ả, rồi hứa hẹn sẽ sớm đưa vụ án ra ánh sáng.

Buổi chiều, ả vẫn ngồi túc trực bên giường bệnh. Mới qua nay thôi, trông ả đã xơ xác đi rất nhiều. Ả nhìn chăm chăm vào đôi mắt mẹ, ả chờ đợi khoảng khắc mẹ ả sẽ mở mắt ra nhìn ả. Bất chợt, tay mẹ ả khẽ cử động, ả vui mừng nắm lấy bàn tay bà, một niềm tin le lói lên trong ả. Mẹ ả dần dần mở mắt – ả vỡ òa trong sung sướng, đôi vai rung rung, nấc lên từng hồi. Ả thấy mẹ ả muốn nói với ả điều gì đó, mà không thốt lên được thành lời, chỉ thấy nước mắt đuổi theo nhau lăn ra khỏi khóe mắt.

- Mẹ tỉnh lại là tốt rồi, mẹ cứ nằm nghỉ đi, mẹ đang còn yếu đừng gắng gượng quá. Ngày mai, ngày kia mẹ khỏi rồi mẹ con mình tha hồ nói chuyện với nhau.

Mẹ ả nhìn ả, cố đưa bàn tay lên. Ả cầm tay mẹ đặt lên má mình, các ngón tay bà khó khăn cử động. Ả biết bà muốn vuốt ve xoa dịu ả. Cố gắng lắm bà mới có thể bật ra được tiếng nói.….thều thào…..ngắt quảng

- Con……ngoan……của…..mẹ, nếu…. mẹ…. không….. qua….. khỏi, con…… nhờ….. bác….. Phúc (bác hàng xóm) làm….. thủ…. tục….. bán….. nhà….. giùm….. rồi…..về…… nhà….. ông…. Bà…. ngoại…..ở….. XYZ. Về….. đấy….. hỏi….. nhà….. ông….. giáo….. Tình….. ai….. cũng….. biết. Cầm…..theo…..những…..kỷ……vật…. . mẹ….. để….. trong….. ngăn….. tủ….. ông….. bà….. sẽ….. nhận….. ra….. con, trong….. đó….. còn….. có….. cuốn….. sổ….. tiết….. kiệm….., con….. rút….. ra….. lấy….. tiền….. chi….. tiêu. Mẹ….. yêu….. con………………………………………..

Tay mẹ ả buông thõng xuống, tiếng máy đo nhịp tim tít tít lên liên hồi, vạch lên một đường thẳng tuột, chạy ngang màn hình. Ả gào lên trong đau đớn, lay lay người mẹ ả, thảm thiết gọi “mẹ ơi”. Ả đập liên hồi vào chuông cấp cứu. Ả thấy trời đất quay cuồng, tim như bị ai đó bóp ngẹt, đau đớn, dưới chân như đang sa vào cát lún, ả gục mặt lên người mẹ ả kêu thét “đừng bỏ con mẹ ơi, mẹ đi rồi con biết sống thế nào đây, mẹ ơi mẹ mở mắt ra đi, mẹ nói gì với con đi”. Ả cứ khóc thế cho đến khi những nhân viên y tá, bác sỹ chạy tới. Họ đưa ả ra ngoài, đóng cửa phòng, cố gắng cứu lấy mẹ ả. Ả ngất lên ngất xuống, toàn thân trống rỗng, ả ngửa mặt lên trời mà trách than.

Tiếng cửa phòng bật mở, ả chạy lại ông bác sỹ, đôi mắt như van lơn cầu khẩn. Ông bác sỹ đưa tay đỡ lấy ả, ông đau xót thương cảm cho ả
- Xin lỗi cháu, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi……

Ả không còn nghe thấy tiếng ông bác sỹ nữa, ả lảo đảo chạy vào phòng, ôm lấy tấm thân bất động, cứng đờ của mẹ ả. Ả đau đớn, ả tuyệt vọng, ả gào lên trong điên dại “mẹ ở lại với con đi, mẹ tỉnh lại rồi ta về thôi mẹ, mẹ đừng nhắm mắt thế, con sợ lắm mẹ ơi, mẹ về với con đi mẹ ơiiiiiiiiiiiiiiii, mẹeeeeeeeeeeeee ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii . Ả không còn nhìn thấy gì nữa, không còn nghe thấy gì nữa, trước mắt ả trời đất tối sầm lại, chao đảo. Ả ngả gục lên người mẹ.

Không biết rồi mai ả sẽ phải sống ra sao đây, tương lai nào sẽ chờ đón ả đây……..
còn tiếp