Trang chủ » truyen dam » (Truyen dam) Mảnh ghép tình yêu phần 21

Mấy ngày hôm nay cả Tâm và Phi “đen” đều không về nhà, họ ở lại Galaxy lo chuyện làm ăn sau sự việc bị phá đám trong đêm tết dương lịch, thi thoảng ông Phi lại phóng xe qua bên nhà Hòa “chua” thắp nén nhang cho thằng đàn em, rồi động viên gia đình, ông cũng dò hỏi người nhà xem dạo này Hòa “chua” có tiếp xúc với người lạ nào không, có gây thù chuốc oán với ai không ? có nợ nần gì không ?
Trong số các thông tin mà ông nhận về, có một tin mà ông rất quan tâm, tháng trước Hòa “chua” có nói chuyện với vợ và bảo là mấy hôm nữa phải sang nhà ai đó để trả nợ cho bạn, chơi bời kiểu gì mà nợ người ta cả trăm triệu…

Nhưng “ai đó” ở đây là ai và người mà Hòa “chua” phải đi trả nợ hộ là ai ?

Về xem lại sổ sách của nhà hàng Thiên Ý và vũ trường Galaxy, ông Phi phát hiện ra có một số tiền đã bị thất thoát trong quý 3 của năm ngoái, số tiền không lớn lắm nhưng không phải ai cũng có thể thoải mái ra vào văn phòng riêng của ông. Dò hỏi bọn nhân viên nhà hàng thì chúng cho biết, thời gian trước Hòa “chua” có hay sang bên Thiên Ý, có mấy lần tiếp khách là bạn bè rồi ăn cơm và ngủ lại luôn ở nhà hàng.

Tiếp tục xem lại các hóa đơn làm ăn, mua bán, chuyển hàng của cả hai địa điểm kinh doanh trong 1 năm qua, ông Phi phát hiện ra có khá nhiều giấy tờ ảo và hóa đơn khai khống, những số hàng này nhập vào và bán ra đều do Hòa “chua” quản lý.

Ngoài ra tại cảng Hải Phòng, theo như báo cáo của Tâm “ma xó” trong 4 tháng qua, 6 container của ông đã nhập về khá nhiều hàng trong và ngoài nước, số tiền giao dịch lên tới hàng tỷ đồng, những giao dịch lớn ông vẫn đứng ra giải quyết, tự mình ký tên, đóng dấu và chuyển hàng…nhưng nếu như có kẻ lợi dụng ông thì…cũng không thể biết trước được…

Linh cảm có khá nhiều chuyện khuất tất ở đây, Phi “đen” rút điện thoại gọi cho Bình “lâm”, hẹn một cuộc gặp nói chuyện ở bên Queen Club, sau đó có người báo về cho Tâm “ma xó” thông tin, Phi “đen” và Bình “lâm” đã đi cùng một xe lên bệnh viện thăm Trung “con”…

Tại bệnh viện, Phi “đen” tiếp tục có thêm một số manh mối nữa từ lời khai của Trung “con”, những thông tin này cũng khớp với thời gian hôm Hòa “chua” bị chém và những suy nghĩ của ông, trước mắt, ông tạm tin rằng bọn Bình “lâm” không phải là chủ mưu của vụ phá rối tết dương lịch và phục kích chém bị thương Hòa “chua”…

Bấm số điện thoại ông gọi cho Long “cùn” ra lệnh bắt ngay bọn thằng Chính “béo” lại để làm rõ sự việc, nhưng Long cho hay, sau khi được thả ra bọn này đã ngay lập tức lên ô tô chuồn về Sơn La. Có nguồn tin, trước khi đi bọn này có ghé qua chỗ của Tuấn “tờ” bên New Paradise…

Như vậy là có quá nhiều câu hỏi cần phải trả lời, quá nhiều khúc mắc cần được giải quyết, nhưng kẻ nào cầm đầu vụ này thì thực sự Phi “đen” vẫn chưa thể nghĩ ra…

Quay trở về Galaxy, Phi “đen” gọi Tâm “ma xó” lên phòng nói chuyện, ông cũng gọi xuống lễ tân bảo mang cho ông một chai rượu Hennessy XO. Ông muốn Tâm sẽ cùng mình truy ra kẻ đứng sau toàn bộ chuyện này, rất có thể đó là bọn Tuấn “tờ” hoặc một bọn nào đó ở Hải Phòng, mà cũng không ngoại trừ, bọn Bình “lâm” đã tạo ra toàn bộ hiện trường giả.

Tóm tắt xong mọi nỗi hoài nghi, ông kêu Tâm mở nắp rót rượu, những lúc căng thẳng và cần tập trung như thế này, Phi “đen” thường xuyên nạp vào người một ít rượu ngoại để lấy lại sự bình tĩnh và tỉnh táo cần thiết, nhưng ngay khi vừa đưa vào môi uống cạn chén rượu đầu tiên, Phi “đen” đã nhăn mặt, giật mình:

- Tâm này, cháu uống rượu xong, có thấy điều gì lạ không ?

Tâm lắc đầu, gã không hiểu ý của Phi “đen” :

- Không ạ, có chuyện gì sao bác ?

- Cái này không phải rượu XO, không thể có vị chát như thế này được…

Tâm “ma xó” ngạc nhiên, cầm lấy chai rượu rót tiếp ra hai chiếc ly, rồi đưa lên miệng uống thử ngụm thứ hai….đúng là hơi có vị chát và thiếu đi cái nồng nồng của XO truyền thống…

- Đúng không phải rượu xịn rồi bác ạ ! sao lại có chuyện này ?

Ông Phi mỉm cười, đưa ly rượu lên ngang miệng, lắc đầu ngán ngẩm :

- Còn chuyện gì nữa, mục đích của bọn chúng không phải là Hòa “chua” mà chính là Phi “đen” này !!

2 bác cháu vội vàng xuống quầy lễ tân ở tiền sảnh, nếm thêm một số chai rượu khác nữa, và kết quả vẫn như nhau tất cả đều là rượu giả dù vỏ bên ngoài và nhãn mác rất giống cũng như mùi vị không khác là bao và nếu không phải người sành rượu hay phân biệt tốt, chắc chắn nhiều người sẽ không nhận ra được…

Truyen xxx

- Chỗ rượu này lấy ở lô hàng hôm nào ? Ông Phi hỏi con bé lễ tân

- Dạ ! cháu vẫn xuống kho lấy rượu từ chỗ chú Hòa, cứ một tuần một lần ạ…

Ông Phi nghĩ nhẩm, 3 tháng qua ông nhập về gần 1 tỷ tiền rượu Tây, giao cho những đàn em thân tín quản lý cũng như giao dịch trong sàn, rất có thể ông đã bị bán đứng và toàn bộ số rượu trong kho cũng có thể sẽ là rượu giả của bọn Trung “quốc”…

Nghĩ đến đây, lăn lộn giang hồ đã hơn 40 năm vậy mà cuối cùng vẫn bị lừa một vố đau như vậy, Phi “đen” chợt cảm thấy nhói lên ở trong tim, rồi ông ôm ngực, hét lên một tiếng sau đó đổ gục xuống ngay trước mặt Tâm “ma xó”…

Bệnh viện Việt Tiệp lại có thêm một buổi tối nhốn nháo khi bọn đàn em của Phi “đen” biết tin mò tới thăm đông như kiến, rồi bao nhiêu tin đồn cứ thế nổ ra bên ngoài, nào là ông bị hạ độc, rồi sau khi đàn em Hòa “chua” chết – băng nhóm Phi “đen” tiếp tục bị tấn công…

Cũng may là ông chỉ vì uất quá mà đổ bệnh chứ không sao hết, nhưng có lẽ cũng phải ở lại viện thêm vài ngày vì ông vẫn chưa thể ngồi dậy đi lại được…chỉ tội nghiệp cô con gái Vân Anh – khóc sưng hết mắt vì thương ba, cứ sợ ba bị làm sao…thấy con gái mình cứ cả ngày ở bên viện, lo lắng, chăm sóc, ông thấy mình sao mà vô tâm quá, gần 20 năm qua ông chỉ biết có làm ăn, có anh em bạn bè mà quên mất đi người thân duy nhất còn lại bên cạnh mình là Vân Anh…Nay đã 18 tuổi, trông con bé đã cao lớn lên nhiều và còn rất xinh gái nữa, giờ đây ông mới cảm nhận được mình yêu con bé biết chừng nào…

Quang “rùa” hay tin bác Phi đổ bệnh thì cũng bắt xe về Hải Phòng gấp, thằng nhóc mới chỉ có mấy tháng học hành ở thủ đô mà trông đã cứng cáp và rắn chắc hơn rất nhiều, trông thấy Quang, ông chỉ cười :

- Bác nhà mày có làm sao đâu mà đang học phải bỏ về thế hả ?

- Dạ ! tuần này cháu được nghỉ, cháu thấy Vân Anh gọi bảo bác phải nhập viện, cháu lo quá…

- Lo gì mà lo ? ở nhà này bác có nhiều người lo rồi, mà cháu có còn nhớ lời hứa với Bác không đấy ?

- Dạ ! cháu vẫn nhớ, bác cứ yên tâm dưỡng bệnh…nhất định cháu sẽ về phụ giúp anh Tâm…

- Tốt, tốt…thôi vào thăm bác tý rồi về nhà nghỉ ngơi đi, mai mà phải học thì lại bắt xe ra Hà Nội…cháu ra ngoài, gọi anh Tâm vào đây cho bác…

Quang đứng dậy, cúi đầu chào ông Phi rồi đi nhẹ nhàng ra bên ngoài, Vân Anh lúc này đã không còn khóc nữa nhưng đôi mắt thì vẫn sưng húp lên, con bé mệt mỏi ngồi dựa vào vai Quang, trông thấy vậy, anh Tâm liền dặn dò :

- Em chịu khó gọi taxi rồi đưa Vân Anh về nhà trước đi nhé, con bé mệt lắm rồi đấy…

- Dạ vâng ! để em đưa Vân Anh về trước…

Lúc này trong căn phòng riêng của bệnh viện chỉ còn lại có Tâm và ông Phi, người đàn ông cầm đầu giang hồ Hải Phòng suốt 30 năm qua, ngày hôm nay cuối cùng cũng đã phải chấp nhận nằm bệt trên giường bệnh :

- Tâm này ! cháu có thấy rằng bác đã già rồi không ?

Tâm kê ghế, ngồi sát lại bên ông, nhìn người anh kết nghĩa của bố với ánh mắt đầy kính trọng :

- Làm sao mà bác lại già được, trông bác vẫn còn phong độ lắm !

- Thôi đi – đừng lừa dối bác, tự bác biết cơ thể mình như thế nào, Tâm này…

- Dạ..cháu đang nghe đây ạ…

- Cháu thấy con bé Vân Anh có xinh không ?

- Có, con gái bác rất xinh, và ngoan nữa…

- Ngày hôm nay bác mới nhận ra một điều, nó thường ngày xa lánh bác, không nói chuyện với bác, luôn lạnh nhạt với bác…nhưng nó lại là đứa yêu thương và lo lắng cho bác nhất…

- Cái Vân luôn yêu thương bác mà, chỉ có điều…

- Điều làm sao ??

- Con bé cũng giống bác vậy, luôn giấu trong lòng, về khoản này thì cháu công nhận hai cha con bác giống hệt nhau…

Ông Phi mỉm cười, mãn nguyện :

- Bác biết, nó có tình cảm với thằng Quang, ban đầu bác định phản đối, nhưng sau đó bác nhận ra, trái tim con bé giống với Bác vậy, một khi đã yêu ai là sẽ yêu duy nhất một người đó, bác mong sau này nó sẽ được hạnh phúc…

- Bác yên tâm, Quang là một đứa tốt và sống tình cảm, nhất định nó sẽ mang lại hạnh phúc cho cái Vân…

Ông Phi không nói gì, có lẽ ông đang hổi nhớ lại 5 năm qua, kể từ ngày đầu tiên Quang “rùa” bước chân vào nhà ông…

- Tâm này, đột nhiên ông Phi chuyển giọng : lô rượu giả này chắc chắn sẽ bị cơ quan chức năng để ý, cần phải tiêu hủy gấp…

- Vâng, cháu sẽ cho người làm ngay…

- Còn nữa, sau chuyện này, bác muốn cháu sẽ thay bác quản lý mọi chuyện, bác muốn được nghỉ ngơi và dành thời gian nhiều hơn cho Vân Anh, bác không muốn trông thấy nó phải lo lắng như ngày hôm nay nữa…

- Cháu sẽ thay bác ư ? làm sao lúc này cháu có thể thay bác được, mọi chuyện vẫn còn đang…

- Bây giờ là thời điểm hợp lý nhất, cháu có biết tội buôn lậu sẽ bị phạt tù bao nhiêu năm không ? với những gì bác đã làm, ít nhất cũng phải 20 năm, bác không muốn quãng đời còn lại của mình phải sống dựa vào chúng nó hoặc ngồi bóc lịch trong trại giam, bọn nó đã sử dụng bác quá lâu rồi, bây giờ nếu có bất cứ chuyện gì bị phanh phui ra, chắc chắn chúng sẽ đổ hết tội lên đầu một mình bác…

- Cháu hiểu rồi, vậy ý bác thế nào ?

Kéo Tâm “ma xó” lại gần bên giường, ông Phi nói nhỏ vào tai gã, đây có thể là những lời dặn dò cuối cùng của ông dành cho Tâm…
Đó là một trong những đêm mùa đông dài nhất trong cuộc đời của Phi “đen”. Lăn lộn giang hồ gần 40 năm, chưa bao giờ ông ta cảm thấy mệt mỏi và rệu rã như lúc này. Đã rất nhiều lần ông muốn rút, muốn không còn liên quan gì đến tranh chấp, đến dao kiếm súng đạn hay gì gì nữa…nhưng đã bao lần ông quyết định rồi lại thôi…

Các anh em cần ông để sống – nếu không có ông họ cũng sẽ chẳng là gì ở cái đất Hải Phòng này. Rồi liệu bọn Bình “lâm”, Tuấn “tờ” có để yên cho đàn em của ông sinh sống và làm ăn hay không ?

Bọn lãnh đạo cần ông sống – nếu ông rút, những thương vụ tuồn ô tô về Hải Phòng sẽ do ai đảm trách ? tất cả số những hàng điện tử đều do cấp trên móc ngoặt rồi đưa về các container của ông, toàn bộ đều không khai báo Hải Quan, không mất một đồng thuế cho nhà nước ai sẽ là người chịu trách nhiệm ?

4 ngày nằm viện với tiền sử bệnh tim, cao huyết áp đủ để ông hiểu, ông đã quá già để có thể len lỏi từng ngõ ngách của thành phố Hải Phòng.

4 ngày nằm trên giường nhìn đứa con gái độc nhất Vân Anh lo lắng, sốt sắng lo cho sức khỏe của mình, sao ông thấy xót xa và ân hận với những năm qua đã không dành sự quan tâm cho con bé…

Và cuối cùng, dù có được gọi là một kẻ lạnh lùng, cáo già, gian hùng hay tàn nhẫn…ông cũng luôn vô cùng ân hận mỗi khi mất đi một người thân, mà cái chết của Hòa “chua” có vẻ như đã là giọt nước làm tràn ly, vượt sức chịu đựng của một người đã sắp bước sang tuổi 60 như ông…

Đau hơn nữa…kẻ đang tâm hại ông…10 phần ông đã đoán được tới 9…

Và cuối cùng, trước lúc ánh nắng yếu ớt của mặt trời lộ diện ở phía cửa sổ, Phi “đen” đã quyết định…sẽ rút lui khỏi giang hồ, bất chấp chuyện gì có xảy ra đi nữa…

Xuất viện trở về nhà, Phi “đen” vẫn chưa hoàn toàn lấy lại được sức khỏe như trước đây, căn bệnh của ông nếu muốn khỏi hoàn toàn thì phải thực sự được sống trong yên tĩnh, tránh suy nghĩ và gặp phải những tác động mạnh về tâm lý.

Không thể nói hết niềm vui khôn tả của Vân Anh khi nghe thấy từ chính miệng của ông khẳng định rằng từ hôm nay trở đi ông sẽ không tham gia vào bất kỳ chuyện gì của giang hồ Hải Phòng nữa, ông sẽ giao mọi chuyện lại cho Tâm “ma xó” và sẽ ở nhà để lo cho con bé. Ông còn hứa, nếu mùa hè năm nay Vân Anh thi đậu Đại Học, 2 cha con sẽ đi du lịch nước ngoài đến bất kỳ một quốc gia nào mà con bé yêu thích…

Nhưng sinh nghề – tử nghiệp… những mong muốn của ông đã không thể trở thành hiện thực…

Ngoài Vân Anh và Tâm “ma xó” vẫn chưa có thêm bất kỳ một người nào biết về quyết định sẽ rút lui khỏi giang hồ của Phi “đen”, chính vì vậy, mối đe dọa đến từ nhiều phía vẫn ập vào gia đình ông và cả đứa cháu nuôi đang quản lý vũ trường Galaxy.

22 giờ một ngày mùa đông ! Phi “đen” từ khách sạn Vạn Thông – một khách sạn nổi tiếng ở Quận Đồ Sơn trở về nhà trên chiếc xe Mercedecs màu đen quen thuộc của mình. Ông vừa ăn cơm cùng với Tư “mén”, Tâm “ma xó” và một số anh em trong nhóm sau khi mọi người quyết định làm một bữa liên hoan mừng ông xuất viện, tuy nhiên sau đó Phi “đen” đã xin về sớm và cũng đã đưa ra ý kiến khi nói rằng ông cảm thấy mệt mỏi và muốn rút khỏi chốn dao kiếm, giao quyền lại cho Tâm quản lý hai cơ sở và cùng những anh em còn lại gây dựng thị trường làm ăn. Đa số các anh em đều không ai đồng ý vì cho rằng bây giờ đang là lúc rối ren, rất cần danh tiếng của ông để tạo uy tín với nhiều các CLB ăn chơi vừa mọc lên và bọn này cũng đã quyết định sẽ gia nhập vào đội của mình, nhưng đáp lại tất cả mọi sự kỳ vọng, ông chỉ lắc đầu và cho biết một vài ngày nữa sẽ họp cả nhóm bọn Bình “lâm”, Tuấn “tờ” lại để thông báo, sau đó có thể ông sẽ ra Hà Nội sinh sống cùng với cô con gái Vân Anh vì sang năm con bé sẽ thi Đại Học ở đất thủ đô.

Uống cạn ly rượu, ông vẫy tay từ biệt mọi người rồi đứng dậy ra về, Tâm “ma xó” và Tư “mén” – hai đàn em thân cận đi theo ngay sau, tỏ ý muốn đưa ông về nhưng đều bị ông gạt đi :

- Hai đứa cứ ở lại vui đi, không có chuyện gì đâu…Tư “mén”, chiều mai mày qua văn phòng Thiên Ý, gặp anh có chút chuyện nhé…

- Dạ vâng ! em biết rồi, anh vừa ốm dậy, đi đường cẩn thận nhé…có gì anh cứ alo cho tụi em.

Trên đường về nhà, chiếc điện thoại Nokia 8800 sang trọng của Phi “đen” bất ngờ đổ chuông, ông buông một tay lái để tìm chiếc điện thoại, dạo này ông đãng trí quá hay vứt đồ lung tung, phải mất một lúc sau ông mới mở được ngăn kéo để lấy chiếc di động ra, là cuộc gọi của Vân Anh. Nhưng khi chưa kịp bấm nút trả lời thì từ phía đằng trước, một chiếc xe taxi đã lao thẳng vào xe ông với một tốc độ rất nhanh, bị đèn pha nháy liên hồi và chiếu vào mắt, Phi “đen” phải né mình sang một bên để tránh ánh sáng rồi quật tay lái sát vào lề đường để né tránh. Một tình huống hú hồn với ông. Lúc này sau khi đã bình tĩnh trở lại ông mới bấm phím trả lời khi tiếng chuông điện thoại đổ lần thứ 2, bên kia đầu dây là giọng nói trong trẻo của Vân Anh :

- Ba đã hứa là tối nay sẽ về sớm với con mà, ba đã về chưa ?

Ông cười :

- Tôi đang trên đường về đây thưa tiểu thư, sao có chuyện gì mà gọi ba vậy ?

- Tự nhiên con thấy đói bụng quá à !! ba về nhanh rồi con với ba đi ăn đêm nha…con biết có một quán gần hồ đồ ăn ngon lắm…

- Uhm được rồi, vậy đợi ba một chút nha…

- Ba nè…chuyện ba muốn không làm gì nữa, ba đã nói với mọi người chưa ?

Đột nhiên Vân Anh đổi giọng thành lo lắng.

- Ba nói rồi, ba sẽ giao mọi việc lại cho anh Tâm, từ nay ba về nhà ăn cơm con gái nấu, được chưa nào ?

- Thật hả ba ? Ba nói rồi đó nha, con nấu dở thế nào ba cũng không được chê con nha !!!

- Ba nói thật…thôi nào, con chuẩn bị thay quần áo đi rồi ba đón, ba tắt máy đây…

- Chụt !! con yêu Ba…

Ném chiếc điện thoại lên đầu xe, Phi “đen” nghiêng nghiêng đầu tỏ rõ sự vui mừng, có vẻ như ông vừa đưa ra một trong những quyết định khó khăn nhưng chính xác nhất trong cuộc đời mình.

Lúc này ở nhà, vịt con Vân Anh đang say sưa buôn điện thoại với gã người yêu Quang “rùa”, cô nàng khoe đủ thứ, nào là nếu thi đậu Đại học sẽ được ba cho đi du lịch nước ngoài, rồi từ nay ba sẽ không làm ở Galaxy nữa mà sẽ về nhà ở hẳn luôn, công việc làm ăn sẽ giao lại cho anh Tâm quản lý, rồi trước khi tắt điện thoại cho Quang đi ngủ, lúc nào cũng là những lời lẽ mang đầy sự kiểm soát, đe dọa, nào là “anh cần thận, em sẽ ra bất chợt đó”, hoặc là “em mà gọi điện quá 5 phút mà không nhấc máy thì chết với em…”…

Sau khi cười phớ lớ rồi chào tạm biệt gã Rùa ngốc nghếch, Vân Anh mới cảm thấy hình như mình đang chờ đợi điều gì, nghĩ mãi mới ra là vừa hẹn ba về để đi ăn tối, vậy mà nãy giờ đã hơn 1 tiếng đồng hồ rồi nhưng vẫn chưa thấy tiếng xe của ba đâu. Cô nàng rút máy bấm vào số ông Phi…nhưng chỉ là những tiếng tút tút không liên lạc được…Vân Anh tắt máy, gọi lại thêm một lần nữa…vẫn chỉ là những tiếng tút tút…linh cảm có chuyện chẳng lành, cô nhóc…bấm số gọi cho Tâm “ma xó”.

Đầu dây bên kia tắt cuộc gọi của cô, rồi sau đó Tâm gọi lại, Vân Anh bắt máy giọng nhỏ nhẹ :

- Anh Tâm à ! Anh ngủ chưa ? Anh có đi cùng với ba em không ?

Phải mất một lúc sau, Vân Anh mới nghe được giọng của Tâm :

Truyen nguoi lon

- Em bình tĩnh nhé, ba em bị tai nạn…anh sẽ cho người về nhà đón em lên bệnh viện…

- Cái gì ??? Ba em bị làm sao ??? Vân Anh gào lên xé toang màn đêm mùa đông yên tĩnh…

- Ba em mất lái đâm vào lề đường, chưa biết có làm sao không, em chuẩn bị đi, 10p nữa sẽ có người tới đón, anh gọi cho em mãi mà không liên lạc được…

Nghe thấy thông tin ông Phi bị tai nạn, Vân Anh như hồn lìa khỏi xác, cô buông thõng chiếc điện thoại rơi xuống sàn nhà, gương mặt thất thần, hoang mang, lo sợ…

Tại bệnh viện lúc này, Phi “đen” đang được các bác sĩ tích cực cứu chữa…theo như báo cáo sơ bộ từ hiện trường của bên công an giao thông, có vẻ như trong lúc đang lái xe, Phi “đen” đã gặp phải một sự cố nào đó rồi mất tay lái khiến chiếc xe đang đi với tốc độ nhanh lao vào lề đường và tông vào giải phân cách. Rất may là ông ta ngay lập tức đã được 1 chiếc xe đi cùng chiều cứu nạn và đưa vào bệnh viện Việt Tiệp, sau đó họ đã gọi điện thoại báo tin cho Tâm biết.

Không có nhiều đàn em của Phi “đen” biết về vụ tai nạn xảy ra ngay trong đêm này, chỉ có một số đàn em thân tín có mặt tại bữa tiệc ở khách sạn Vạn Thông là nghe được tình hình nên đã theo Tâm phi thẳng tới bệnh viện, riêng chiếc xe Mec của ông Phi, Tâm “ma xó” giao cho Long “cùn” cùng một số anh em ra hiện trường xem xét kỹ từng vết bánh, phanh xe…tìm cho ra nguyên nhân đã khiến ông Phi gặp nạn.

Lúc này Vân Anh đã được đưa tới bệnh viện, con bé như người mất hồn lê từng bước chân lên cầu thang, nó không tin vào những gì đang diễn ra khi vừa mới cười nói chuyện với ba trước đó có 1 tiếng, vậy mà bây giờ ba đã lại gặp tai nạn.

Trông thấy Tâm “ma xó”, Vân Anh vội vàng tiến lại gần, giọng hỏi dồn dập :

- Anh Tâm, đã có chuyện gì xảy ra với ba em ? Ba em sao rồi ?

- Em bình tĩnh nào, ba em đang trong phòng cấp cứu…các bác sĩ vẫn chưa thông báo tình hình gì hết…

- Vậy ba em có bị nặng lắm không ? Em vào thăm ba được không ?

- Ba em chỉ bị thương nhẹ thôi, chắc không sao đâu, đợi thêm một lát nữa rồi anh sẽ đưa em vào thăm ba.

Nghe đến đây, Vân Anh mới tạm yên tâm được một chút, con bé ngồi xuống ghế, đôi mắt xa xăm chờ đợi, lúc này tất cả đều hướng mọi sự chú ý của mình vào cánh cửa trắng, chờ xem khi nào thì nó sẽ được mở ra và những lời đầu tiên mà các bác sĩ nói với Tâm cũng như Vân Anh sẽ là gì…

Trông thấy vẻ mặt phờ phạc của cô em gái, Tâm “ma xó” thương em, liền rót cho nó một cốc nước :

- Em uống chút nước đi, đừng lo lắng quá, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà…

Đưa tay đỡ lấy cốc nước rồi uống một ngụm, Vân Anh không nói gì, con bé tiếp tục hướng đôi mắt về phía chiếc cửa trắng chờ đợi…

Cuối cùng thì cánh cửa đó cũng đã mở ra, bao lâu nay ở cái bệnh viện này, cánh cửa luôn là hiện thân của sự hy vọng nhưng cũng là nơi nó giết chết biết bao niềm tin, và ngày hôm nay, không biết nó sẽ mang tới cho những người chờ đợi câu trả lời như thế nào…

- Bác sĩ, tình hình ông ấy thế nào rồi ạ ? Không có chuyện gì chứ ? Là giọng nói của Tâm “ma xó”…
Ông Bác sĩ chưa vội trả lời, ông nhìn xung quanh một lượt, bên ngoài cánh cửa hóa ra lại có đông người nhà bệnh nhân đang chờ đợi đến như vậy, ông hỏi :

- Tất cả mọi người đây đều là người nhà bệnh nhân hết à ?

- Chúng tôi đều là người nhà của ông ấy, ông ấy sao rồi thưa bác sĩ ? Lần này là câu trả lời của Tư “mén”…

Vị bác sĩ lúc này mới lắc đầu nói rõ từng câu :

- Tôi rất tiếc, chúng tôi đã rất cố gắng, nhưng tim ông ấy đã ngừng đập từ trước khi được đưa vào bệnh viện…

Khi câu trả lời của ông ta còn chưa kết thúc…thì một tiếng động đã vang lên…

…KENG…

là tiếng cốc trên tay của Vân Anh rơi xuống đất…con bé như không tin vào những gì nó vừa được nghe, đôi mắt Vân Anh trợn ngược, rồi nó gào lên :

- KHÔNGGGGGGGGGGGGG

Ngay lập tức Tâm “ma xó” lao lại bên phía Vân Anh để ôm lấy cô bé, nhưng đã muộn, bàn chân nhỏ nhắn đáng yêu của cô nhóc đã đạp hết vào những mảnh thủy tinh để lao về phía phòng cấp cứu, phải mất một lúc, Tâm mới giữ được Vân Anh…

- ANH BUÔNG RA, BA ƠI, BA ƠI…Vân Anh vẫn cứ thế gào thét một cách điên dại…

Tất cả bọn đàn em có mặt ở bên ngoài đứa nào cũng như người mất hồn, chẳng ai nói được điều gì, dường như không một ai dám tin vào những gì mình vừa được nghe thấy, Tư “mén” hỏi lại thêm một lần nữa :

- Bác sĩ, bác sĩ…xin bác sĩ hãy cho chúng tôi biết, thế này là thế nào ??

- Tôi rất tiếc…ông ấy có tiền sử về bệnh tim, vụ chấn động lại xảy ra quá mạnh, có lẽ vì thế…

Nói xong câu đó, ông ấy quay mặt bước vào trong…như vậy chỉ khoảng vài phút nữa thôi, xác của ông Phi sẽ được chuyển vào nhà xác của bệnh viện rồi người nhà sẽ từ đó mà nhận xác để đưa về mai táng…

Vân Anh gào khóc như điên dại rồi ngất gục trên vai của Tâm “ma xó”, Tâm cũng chẳng còn chút sức lực nào, cúi gằm mặt xuống nền nhà, chua chát…nhưng ngay lập tức, gã vùng dậy bế Vân Anh vào phòng sơ cứu để theo dõi vết thương ở chân con bé, rồi gọi điện thoại cho Long “cùn” để xem có phát hiện ra điều gì ở vụ tai nạn xe của ông Phi hay không ! Tâm không tin đây đơn thuần chỉ là một tai nạn, chắc chắn phải có một uẩn khúc nào đó trong vụ này.

Thế nhưng câu trả lời báo về của Long – chỉ là con số 0 tròn trĩnh…

Giao người trông chừng Vân Anh, Tâm “ma xó” cùng với Tư “mén” có lẽ đang là những người phải kìm nén cảm xúc lại để cùng nhau lo liệu chuyện tang lễ cho ông Phi. Chỉ trong vòng có 1 tháng, cả hai đã cùng nhau trải qua quá nhiều đau thương, cái tang của Hòa “chua” còn chưa nguội, giờ lại đến cái chết của kẻ đứng đầu là Phi “đen”…Nếu lúc này mà anh em còn loạn lạc, đấu đá nhau, chắc chắn sẽ là dịp để cho các nhóm khác lợi dụng mà chia rẽ…

Tâm “ma xó” là người đại diện gia đình nhận xác và lo mai táng cho ông Phi, Tư “mén” lo liệu toàn bộ các thủ tục còn lại và trực tiếp báo tin cho những bạn bè thân tín với ông, họ hàng của Phi “đen” ở dưới quê cũng còn một vài người, Tư giao cho bọn đàn em về quê để báo tình hình.

Tâm “ma xó” cũng gọi điện báo cho Quang “rùa” biết để về chịu tang, ngay sáng hôm đó, Quang đã nhẩy xe để về Hải Phòng gấp. Sơn “tèo” sẽ ở lại trông phòng giúp cho Quang.

Báo cáo của bệnh viện ghi rõ, ông Phi chết vì nhồi máu cơ tim, ông đã bị co thắt tim trước khi vụ tai nạn diễn ra, chính sự cố này đã dẫn đến vụ tai nạn và sau đó chấn động mạnh đã khiến tim ông ngừng đập trên đường được đưa tới bệnh viện.

Bên công an giao thông cũng không có ý kiến gì về biên bản hiện trường, tất cả chỉ là một vụ tai nạn bình thường, chỉ có điều, nhân vật bị nạn là một người đã quá nổi tiếng ở đất Cảng Hải Phòng.

Truyen sex hay

Đêm hôm đó, có lẽ là một trong những đêm đen tối nhất của Hải Phòng, giờ đây giang hồ đất cảng như một con rắn mất đầu, tất cả sẽ chờ cho cái đám tang này đi qua rồi tất cả sẽ có những dự định của riêng mình, tranh chấp địa bàn, ăn chia lợi nhuận, bảo kê, cá độ…sẽ chẳng còn một ai đứng trên để quản lý nữa cả…Hải Phòng sắp loạn thực sự đến nơi…

Đám tang của Phi “đen” diễn ra không ồn ào như người ta tưởng tượng, một số quan chức dù trước đây khá thân thiết với ông ta nhưng cũng viện lý do công tác xa, công tác đột xuất nên chỉ gửi điện chia buồn chứ không tới dự, các băng nhóm dưới trướng của Phi “đen” đều tới, mỗi một nhóm đều có mang theo một vòng hoa, nhưng tâm trạng của chúng chắc chắn không ai giống ai, có kẻ tiếc thương thực sự, nhưng cũng khối thằng mừng ra mặt, chỉ có điều chúng không thể hiện ra mà thôi.

Vân Anh chân đau đến nỗi không thể đi lại, con bé cứ tỉnh dậy là lại gào khóc rồi sau đó lại ngất đi, hết Quang “rùa” đến bà vú Thơm phải thay nhau canh chừng con bé sợ nó làm những điều dại dột.

Thương cho Vân Anh…niềm vui chưa đến được bao lâu thì tai họa và nỗi buồn đã lại ập đến với con bé và gia đình…nhưng dường như ông trời không cho không ai điều gì và cũng không tự dưng lấy mất của ai cái gì !!!
2 tuần sau đám tang của ông trùm mafia đất Cảng Phi “đen” chết vì tai nạn giao thông, giới giang hồ Hải Phòng vẫn chưa có nhiều những chuyển biến đáng kể, người ta đang chờ xem một trong hai kẻ cầm đầu còn lại là Bình “lâm” và Tuấn “tờ”, ai sẽ là người đứng lên thay đại ca nắm giữ giang sơn, hay người kế nhiệm Phi “đen” là Tâm “ma xó” sẽ trở thành ông chủ mới của những công chuyện làm ăn ?? Nhiều dự đoán đã được đưa ra, nhiều lời đồn cũng được tung ra nhưng chính xác cho đến lúc này thì vẫn chưa có bất kỳ một động tĩnh nào từ cả ba phía…

Sau cái chết của Phi “đen” – giới chức quyền ở thành phố Hải Phòng lộ rõ bản chất của mình, chúng hợp nhau quy toàn bộ trách nhiệm cho người đã chết nhằm xóa bỏ mọi vết dơ trong quá khứ, vũ trường Galaxy bị niêm phong, toàn bộ số hàng hóa ở bến tầu bị tịch thu làm rõ nguồn gốc và nếu chứng minh được tất cả số hàng này là hàng nhập lậu không có giấy hải quan, công an chắc chắn sẽ thu giữ hết để xung quỹ.

Tất cả những công việc trao đổi buôn bán làm ăn trước đây của Galaxy đều do một mình Phi “đen” đảm nhiệm. “Hổ chết để lại da”, giới có quyền và bên công an cũng thừa biết mánh khóe làm ăn của ông ta, nhưng thời ông còn sống, ông chẳng để cho bên nào thiệt nên bây giờ có muốn làm nặng tay chúng cũng không dám, thôi thì cứ tịch thu hết hàng buôn lậu, cấm Galaxy hoạt động khoảng 1,2 tuần trước khi Tâm “ma xó” xin lại được giấy tiếp tục cơ sở kinh doanh hợp pháp. Thế là thuận cả đôi đường, người kiện tụng cũng thấy thỏa lòng mà bên bị kiện cũng chẳng kêu ca gì.

Những ngày này Tâm “ma xó” phải chạy vạy khắp nơi, tìm đủ mọi chốn quen biết để nhờ cậy xin giấy phép mở cửa trở lại cho vũ trường Galaxy, bên cạnh đó Tâm cũng không quên nhiệm vụ tiếp tục mở rộng điều tra làm rõ cái chết của Hòa “chua” để trả thù cho đàn anh, chắc chắn có những bí mật mà ông Phi đang nắm giữ, nhưng đáng tiếc là ông chưa kịp nói ra thì đã gặp phải tai nạn thương tâm…

Vân Anh được anh Tâm xin cho nghỉ học 2 tuần, cũng chuẩn bị đến tết âm lịch nên lịch học cũng không nhiều, con bé lại vừa thi học kỳ xong nên không lo chuyện ảnh hưởng đến bài vở. Nhưng những ngày qua con bé chẳng đi đâu cả, cứ loanh quanh ở nhà, chiều chiều xuống bếp làm cơm cùng với bà vú Thơm rồi lại mang lên bàn thờ cho ba. Mới có mấy ngày mà con bé gầy đi trông thấy, đôi mắt thâm quầng lại, có lẽ vì thiếu ngủ nhiều, sự vô tư hồn nhiên tinh nghịch thường ngày của Vân Anh cũng không thấy đâu nữa, ngôi nhà đã vắng người nay lại càng thêm heo hút, ảm đạm, lạnh lẽo…

Quang “rùa” đang bước vào đợt thi học kỳ I – phải đến 25 tết mới xong, nhưng cứ đến chiều thứ 7 là gã lại để nhà lại cho Sơn “tèo” trông coi rồi bắt xe về Hải Phòng với Vân Anh. Thời gian này cô nhóc cần nhất có một người bên cạnh để sẻ chia, tâm sự, an ủi và vỗ về, ông Phi mất – Quang buồn lắm, vì chưa kịp trả ơn cho ông, gã tự hứa với lòng mình sẽ hết lòng thương yêu và chăm sóc cho Vân Anh, rồi sau này khi học xong ra trường nhất định sẽ về phụ giúp anh Tâm chuyện làm ăn.

Đêm nay trời lại mưa, những cơn mưa xuân báo hiệu một năm mới sắp đến, những năm trước đây, tết nào Quang và Vân Anh cũng được ông Phi và anh Tâm cho lên sân thượng bắn pháo hoa xả láng, tết nào cũng tràn ngập tiếng cười, phong bao lì xì…nhưng có lẽ những điều này sẽ không xảy ra nữa vào năm nay…

Vân Anh ốm, con bé mấy ngày nay chẳng chịu ăn gì, cứ nằm trên giường mãi, Quang “rùa” lóc cóc phi xe ra tận hồ mua món cháo tôm yêu thích cho cô bé, về nhà cho thêm một chút hành hoa rồi mang lên phòng dỗ dành ép cô nhóc ăn để còn uống thuốc. Dù đói nhưng Vân Anh cũng chỉ hớp được vài thìa rồi lắc đầu quầy quậy, may mà con bé còn chịu uống thuốc…

Vịt con chắc mệt nên lăn ra ngủ, bỏ bát cháo qua một bên, Quang khẽ đu người kéo chặt cánh cửa phòng ngăn không cho những hạt mưa leo vào giường của cô nhóc, đắp lại chăn kín đôi chân lạnh cho Vân Anh, bất chợt gã nhìn thấy một cuốn sổ nhỏ nhắn cuối chân giường…

Dưới ánh đèn heo hắt, Quang mở ra đọc, là những dòng tâm sự của Vịt con…

Ngày…tháng…năm…

“…Tháng Hai, tháng của mưa bụi và gió. Những cơn mưa mảnh mảnh chẳng làm ướt áo ai nhưng khiến gió thêm lạnh tê tái.
Mưa, hồ như bụi, như những linh hồn phù du phiêu dạt nẻo nào. Như cái nhói lòng của kẻ lữ thứ cô đơn.
Là những ngày cuối năm, những ngày đông giá…
Là nhớ quay quắt chút hơi ấm bàn tay, mùi mồ hôi dưới tay áo, cái vỗ về của sự yêu thương.
Mùa đông đi qua xơ xác, chóng vánh tới ngỡ ngàng. Tựa như chưa kịp cho một cái nắm tay, một ánh mắt…
Mùa đông thức dậy những cơn rùng mình khe khẽ, chợt sống lại những khoảnh khắc là mình, đầy xúc cảm, đầy hoài niệm, dù là đau thương…
Mùa đông năm nào cũng thế, là một niềm héo hắt tiêu sơ, là những đớn đau len lỏi trong gió trải dài những lo sợ, hoang mang.
Nước mắt mùa đông cũng nguội ngắt, hờ hững rơi mặc cho ai đau nhói lòng.
Đôi khi thấy mỏi mệt, rợn ngợp trong vầng mây xám và cơn gió buốt. Và ngơ ngẩn đi tìm. Để rồi chìm sâu trong tuyệt vọng hãi hùng. Mê man, mê mải… một dòng chảy trôi, hoài, mãi một nỗi niềm khôn vợi. Giọt sầu ngày đông cũng chỉ là bụi, tí tách…tí tách…rơi…trong thinh không…vô hình…long lanh…”
20 tết năm 2005…

Năm đó mùa đông được xem là một trong những mùa đông lạnh nhất từ trước đến nay, những cơn mưa phùn thường xuyên ghé xuống thành phố Hoa Phượng Đỏ. Toàn miền Bắc chìm trong giá rét, sương và gió…nhưng cũng chính hơi lạnh lại khiến cho đôi bàn tay của mỗi người ấm áp hơn mỗi lần được đan vào nhau.

- Khi nào anh mới được nghỉ tết ? Là giọng nói trong trẻo của cô bé Vân Anh

- Bọn anh năm nhất, thi muộn lắm, chắc phải 25 mới được nghỉ cơ…Quang “rùa” co ro bên một góc tường ngoài lớp học, nói chuyện với cô người yêu.

- Uhm…anh thi tốt, xong sớm rồi về với em nha !!

- Anh biết rồi mà, trời lạnh em đi đâu cũng nhớ mặc đủ ấm, quàng khăn vào kẻo lại ho nghe chưa ?

- Lại nói đến khăn, cái khăn anh mua cho em…nó bị rách mất rồi !!! giọng Vân Anh nghe não nề đến đáng thương…

- Ủa ? sao lại rách được ??

- Sao không ? em mới mọc răng sữa, hôm nọ ngứa răng quá mà lại nhớ anh nữa, nên … em cắn rách mất một góc oy`…

- đến chịu em thôi !! uhm, ngày kia là thứ 7, anh về anh lại mua cho em một cái khác nha, được chưa nào ?

- Không cần đâu, em khâu tạm lại là được mà…thứ 7 anh về anh dậy em nấu chè kho nhé, em muốn học nấu chè để tết nấu cho cả nhà ăn…

- Uhm được rồi, nhưng phải kêu anh bằng sư phụ như ngày xưa đó nha, hjx, thôi anh vào lớp đây, lạnh quá…nha…yêu em..chụt chụt…

Tắt điện thoại ném sang một bên, Vân Anh bĩu môi chửi thầm “cái đồ rùa đáng ghét, lạnh gì mà lạnh, ở lại nói chuyện với người ta thêm một lúc nữa thì có làm sao ??” rồi cô nàng vươn vai, xô chăn bật dậy, xỏ chân vào đôi dép bông Doraemon người yêu mua ở chợ đêm Hà Nội, lững thững bước xuống nhà…

Có 5 người đang ngồi ở bộ ghế salon ngoài phòng khách, ngoài anh Tâm, còn có chú Tư “mén”, 3 người còn lại Vân Anh không biết là ai, trông họ có vẻ như phấn khởi lắm, thấy giọng anh Tâm hồ hởi chuyện hình như vừa lấy được giấy phép mở cửa hoạt động Galaxy trở lại, sau đó Vân Anh còn thấy anh ấy còn lấy một chai rượu tây trong tủ của ba, mở nắp rót mỗi người một chén uống cạn rồi kéo nhau đi mất…

Trước khi ra khỏi cổng, Tâm còn nói vọng vào trong nhà với Vân Anh :

- Ê Vịt con ! trưa nay anh không ăn cơm nhà đâu nhé !! nay tiến bộ ghê dậy sớm quá nhỉ !!!

Đúng rõ ràng là ngôn ngữ trêu trọc, giờ đã 10 giờ sáng rồi chứ sớm gì mà sớm ??

Từ ngày ông Phi mất, biết mình hay phải ra ngoài nhiều ít khi ở nhà, Tâm ma xó đã dọn một phòng dưới tầng 1 rồi để đàn em thân tín là Chuyên “béo” ở lại nhà chăm sóc nhà cửa, tiện thể lái xe cho Vân Anh nếu con bé cần đi đâu, sau vụ luật sư riêng của ông Phi công bố tài sản thừa kế mà ông để lại cho Vân Anh đến gần 5 tỷ đồng bao gồm tiền mặt, vàng và tài sản đất đai, chưa kể đến nhà hàng ăn uống Thiên Ý và chiếc xe Mercedecs trị giá hơn chục tỷ. Tâm sợ con bé sẽ là trung tâm chú ý của nhiều người nên buộc phải cắt cử người trông chừng 24/24 cho Vân Anh. Ít ra cũng cần phải chờ thêm một thời gian cho mọi chuyện tạm lắng xuống cái đã.

23 tết năm 2005:

20h00 tối nay sẽ có cuộc hội nghị gặp mặt cuối năm diễn ra tại khách sạn Kingston giữa 13 nhóm kinh doanh quán bar và vũ trường lớn nhất thành phố Hải Phòng, mọi sự chú ý gần như đổ dồn về bên Galaxy khi mà đây sẽ là lần đầu tiên Tâm “ma xó” thay mặt đàn anh đã mất là Phi “đen” tới dự buổi họp. Trước khi xuất phát, Tư “mén” đã dặn dò rất kỹ Tâm phải bình tĩnh và cảnh giác với mọi lời nói của bọn nhóm khác, chắc chắn chúng sẽ giở trò khiêu khích và thử xem thế lực của chúng ta hiện giờ như thế nào.
Đúng 20 giờ, Tâm “ma xó” đi cùng với Tư “mén” và Long “cùn” xuất hiện tại cửa khách sạn Kingston, có nhiều bọn đàn em của các nhóm khác chờ ở dưới sảnh để đón khách, chúng nhận ra đại ca Tư “mén” và đặc biệt là Tâm “ma xó” người đã nổi danh như cồn sau trận chiến tại Queen Club khi một mình đánh tan 8 nhân viên bảo vệ của Bình “lâm”.

Thấy khách quý, bọn này đon đả ra mở cửa xe rồi tận tình dẫn ba anh em lên tầng 2 nơi tổ chức buổi gặp mặt cuối năm.

Cánh cửa gỗ được mở ra, bên trong đã chuẩn bị sẵn bàn tiệc dành cho 30 khách mời, có vẻ như Tâm “ma xó” cùng với Tư “mén” và Long “cùn” là những người cuối cùng có mặt.

Trông thấy đàn em, người trụ trì cuộc họp lần này là Tuấn “tờ” ra tận cửa tiếp đón :

- Anh Tuấn ! em xin lỗi vì đến hơi muộn một chút…Tâm chủ động bắt tay rồi lịch sự bắt chuyện.

- Muộn gì đâu ? Đã ai ăn uống gì đâu mà muộn, 3 anh em vào đi, anh sắp xếp chỗ ngồi cả rồi.

Khi tất cả đã an vị, Tuấn “tờ” là người đứng lên phát biểu đầu tiên :

- Các anh em thân mến ! Hải Phòng của chúng ta ngày nay giống như một chiếc bánh gato, ít người ăn thì không hết mà nhiều người lao vào thì lại thiếu, chẳng đủ mà chia cho nhau. Cách đây mười mấy năm, mới chỉ có vài ba quán nhậu mọc lên gọi là chỗ ăn chơi cho anh em, nhưng hôm nay, con số này đã lên tới cả chục, và ngày càng hiện đại hơn, quy mô hơn. Chắc chắn bên cạnh đó sẽ có nhiều chuyện phức tạp diễn ra mà nếu như không cẩn thận, nhóm này sẽ dẫm chân nhóm khác, dẫn đến tranh chấp, ăn chia địa bàn và nhiều chuyện khác nữa. Buổi họp lần này là cơ hội để tất cả chúng ta cùng xem lại cách thức quản lý và hoạt động sao cho đúng với tiêu chí mà Ban quản trị đã đề ra…các anh em nếu thấy có bức xúc gì cứ nói, có mong muốn gì xin cứ đề đạt…

Lúc đầu mấy bọn club lâu năm cũng chỉ phát biểu vài lời, khoe khoang đồ hiệu, hướng dẫn làm ăn, thống kê lượng khách ra vào mỗi ngày, mỗi tháng, chỉ dẫn cách nhập rượu tây giá tốt, đồ hàng phục vụ dân chơi, đứa nào cũng cam đoan không có tình trạng cướp khách, lấn chiếm địa bàn…

Sau đến mấy lời phát biểu của bọn mới thành lập, bọn này cũng không phải vừa, chúng vừa có tiền, vừa có quyền, lại đông anh em nên cũng chẳng tỏ ra kính trên nhường dưới là bao nhiêu, có thằng thắc mắc tại sao làm ăn cùng một mặt hàng mà chúng lại phải đóng tiền bảo kê hàng tháng, đây là cách làm đã lỗi thời, ngày nay ai mạnh người ấy sống, miễn là cạnh tranh công bằng.

Lan man mãi cuối cùng cũng sang đến chuyện Galaxy, Tùng “rô” một thằng giang hồ cộm cán của club 12h to mồm phát biểu : “trước đây phần nhiều nể đại ca Phi “đen” nên hàng tháng đều đóng tiền đều đặn, nay ông ấy mất rồi, Galaxy lại còn bị công an cấm mở cửa, có lẽ nên bãi bỏ cái lệ thu phí bảo kê đi là vừa, bọn này ngoài Phi “đen” chẳng cần ai bảo kê hết”

Tuấn “tờ” giải thích : “Địa bàn đã phân chia từ lâu, vũ trường 12h làm ăn trên đất của Galaxy nên việc phải đóng tiền bảo kê hàng tháng là đúng, nếu có chuyện gì ít ra còn có người bảo lãnh…”

Tùng “rô” bật lại luôn : “ Bảo lãnh gì, bảo ông Phi “đen” đứng ra bảo lãnh nghe còn hợp lý, bây giờ bên Galaxy có còn ai đáng mặt mà dám đứng ra bảo kê cho bọn này ?”

Tư “mén” nóng mặt đập bàn đứng dậy : “Tùng “rô”, mày phát biểu như vậy là không biết nể ai ở đây rồi, không có anh Phi thì vẫn còn bọn tao ở đây, ý mày định sao ? muốn phá lệ à ?

- Anh Tư, không phải bọn em không nể bọn anh, nhưng bảo bọn em tôn trọng thì được chứ bảo hàng tháng bọn này mang tiền sang đóng cho bên đó thì vô lý quá, anh cũng là dân có tiếng, sao phải chịu kiếp làm đệ cho một cái thằng đáng tuổi con anh là sao ?

Rõ ràng là những lời khích tướng nhằm vào Tâm “ma xó” – kẻ được Phi “đen” chỉ định thay ông lo liệu mọi việc ở Galaxy, nhưng trái với mong muốn của Tùng “rô” thì Tâm “ma xó” vẫn cứ ung dung mỉm cười,
hướng đôi mắt sắc như dao cạo nhìn thẳng vào kẻ vừa nhắc đến mình, rõ ràng cái nhìn của Tâm đã khiến Tùng “rô” nổi điên :

- Sao thằng oắt con ? tao nói sai điều gì à mà mày nhìn tao ?

Tâm chớp mắt, lắc đầu ngán ngẩm, hạng người vô ơn này Tâm không chấp, đánh nó tại đây cũng chẳng có lợi gì, chỉ sợ có kẻ nào đó đứng đằng sau giật dây mà thôi.

Thấy Tâm nhượng bộ, Tùng “rô” lại càng làm hơn :

- Sao thế ?? mọi ngày mày anh hùng lắm kia mà ? hay là chỉ giỏi dựa hơi Phi “đen”, nay lão ấy chết rồi nên mày sợ đéo dám làm gì ?

Lần này thì không thể chấp nhận được nữa, Tâm xô bàn đứng dậy, ngay lập tức Tư “mén” túm chặt lấy Tâm, khuyên can :

- Đừng bị kích động, chắc chắn nó muốn khích tướng mình…

Thấy có chuyện xảy ra, Tuấn “tờ” và Bình “lâm” cũng can thiệp ngay, cả hai đều không muốn năm mới tết sắp đến mà lại xảy ra chuyện lục đục nội bộ, cuối cùng chốt lại một câu, chuyện của địa bàn nào địa bàn ấy giải quyết, Galaxy và 12h sẽ phải gặp nhau mà đàm phán, những lời này của Tuấn “tờ” khác nào nói với Tâm “ma xó” rằng mày có bản lĩnh thì sang bên 12h mà đánh thằng Tùng “rô” rồi bắt nó quy thuận mình, còn luật lệ sinh ra cũng chỉ là để tham khảo mà thôi.

Nghe thấy vậy, Tâm cười, buông một câu cuối cùng trước khi ra về :

- Nếu phải như vậy, e rằng từ sau sẽ chẳng còn câu lạc bộ 12h nào ở đất Hải Phòng này nữa…

Trên xe, Tâm “ma xó” hỏi ý kiến của Tư “mén” nên xử lý vụ bọn thằng Tùng “rô” như thế nào, nói về thằng này, Tư “mén” cũng hơi ái ngại, nó là thằng trộm cắp ở bến tầu, mấy lần vào tù ra tội, sau đi theo đại ca Toàn “teng” đâm chém, bảo kê khắp nơi mới có được số má, sau đó ông Toàn chết vì ung thư, Tùng “rô” bỏ đi biệt tích một thời gian vừa quay trở lại Hải Phòng được mấy năm nay, mang theo mấy thằng cộm cán dạt ở miền Nam ra, nghe đồn Tùng “rô” vào nam buôn ma túy, sau đó có chút vốn hắn quyết định hồi hương về Hải Phòng lập nghiệp, đi theo Phi “đen” rồi tự ý tách ra mở bar riêng, chúng nó chuyên cung cấp gái cho đại gia, chơi tài mà và mở sòng bạc ngay trong quán, trước đây hàng tháng đều có đóng tiền phí bảo kê đầy đủ cho Phi “đen” nhưng có lẽ sau khi ông Phi chết, Tùng “rô” quyết định nổi loạn nhằm thâu tóm địa bàn làm ăn.

- Quân số bọn nó có đông không anh ?

- Cũng đông, trên dưới 50 mươi thằng, nhưng thân tín thì chỉ được vài chục, chỉ sợ bọn nó chơi lén, úp hội đồng chứ bình thường tuổi gì mà dám qua Galaxy gây sự.

Nghe thấy vậy, Tâm quay sang hỏi Long “cùn” :

- Bên chú nếu điều đi cả thì được bao nhiêu người ?

Long chau mày, vẫn bực vụ lúc nãy Tâm ngăn không cho hắn đẫm vỡ mõm thằng Tùng “rô” bố láo, lẩm nhẩm rồi đáp :

- Khoảng gần năm mươi, thích thì em kéo cả làng đi cũng được…

- Được, chú cứ về thông báo tình hình trước cho anh em đi, khi nào anh có lệnh thì kéo cả sang bên chỗ chúng nó.

- Cái gì vậy ? chú định chiến bọn nó thật đấy à ? Tư “mén” vội vã hỏi…

- Không phải là chiến, mà là san bằng quán của bọn nó, 4 ngày nữa là hết tháng, nếu bọn nó vẫn nhất quyết đòi phá lệ, em buộc phải cho thằng Tùng “rô” ngồi xe lăn mà cút khỏi Hải Phòng này, lần này mình mà không làm dứt điểm, bọn còn lại chúng nó hợp với nhau, chắc chắn chúng ta sẽ không địch lại được đâu.

Nghe thấy Tâm “ma xó” nói vậy, Tư “mén” im lặng không hỏi thêm câu nào…hắn nghĩ…Tâm nói cũng đúng, nếu không thiết lập lại trật tự và một đế chế mới chắc chắn một ngày không xa cơ đồ của Phi “đen” sẽ bị bọn đàn em làm phản hết…Âu cũng là cái số thằng Tùng “rô” nó đen đủi mà thôi…
còn nữa

Tag: