Trang chủ » truyen dam » (Truyen dam) Mảnh ghép tình yêu phần 28

Đám tang của Vinh “sô” diễn ra trong yên lặng, hàng trăm anh em thân thiết tụ tập về ngôi làng nhỏ bé để tiễn đưa người bạn xấu số, tất cả ai cũng xót xa người anh em chân thành và dũng cảm trong đội của Tâm “ma xó”, bà mẹ già của Vinh “sô” như lặng đi, khóc hết nước mắt, bà chỉ có duy nhất mỗi một mụn con, từ nay về sau cả cuộc đời còn lại của bà có lẽ sẽ chỉ sống đơn côi, một mình không ai chăm sóc…

Người ân hận và tiếc thương hơn cả không ai khác ngoài Tâm, bao nhiêu năm lăn lộn chốn giang hồ, gã đã phải chứng kiến sự ra đi của những anh em anh thân thiết, mỗi một người nằm xuống là một lần trái tim giá lạnh của Tâm lại nhói lên, có lẽ ông Phi đã nói đúng, “cuộc sống này không gì đáng trách và đau khổ hơn là nhìn những người mình yêu thương lần lượt ra đi” – Nếu có thể kiếp sau hãy làm một người bình thường, một cuộc sống bình thường để không phải nuốt nước mắt vào bên trong và khóc…nước mắt của những người đàn ông…

1 tuần sau tang lễ của Vinh “sô”, Tâm “ma xó” được bố trí vào trại giam gặp Bình “lâm” – kẻ sắp sửa bị đem ra xét xử với hàng chục tội danh và gần như sẽ nhận án phạt không dưới 20 năm tù.

Mới chỉ có gần 1 tháng từ ngày bị bắt vào đây nhưng trông Bình “lâm” đã khác trước rất nhiều, gã gầy đi, hom hem và râu tóc mọc lùm xùm, trông thấy Tâm “ma xó” đang ngồi ở bàn đợi mình, Bình “lâm” cười khẩy, xô ghế ngồi xuống.

Tâm chưa vội nói gì, gã muốn xem ông trùm giang hồ đất cảng sẽ phản ứng như thế nào khi trông thấy mình, nhưng có vẻ như Bình “lâm” rất bình thản :

- Sao thế ? Mày vào thăm tao kia mà ? Muốn hỏi tao chuyện gì sao ?

Tâm cúi xuống, lườm hắn bằng 2 con mắt trợn ngược, đáp lời :

- Có vẻ như trong này thiếu thốn, ông chủ Queen không đủ ăn thì phải…

- Mày không cần phải lo cho tao, thế không phải mày tới đây để hỏi xem thằng em mày đã chết như thế nào à ?

Đôi mắt Tâm mở to, hai hàm răng nghiến vào nhau, nghĩ đến cái chết bất đắc kỳ tử của Vinh “sô”, nghĩ đến cái cảnh nó bị hàng chục bọn tù nhân thay nhau đánh đến chết…máu trong người gã ma xó bốc lên tới não, Tâm xô mạnh ghế, choài người về phía trước túm lấy cổ áo Bình “lâm” thét lên :

- Tại sao ? sao mày lại giết nó ??

Bình “lâm” cũng không vừa, gạt phăng tay của Tâm ra, đúng lúc này 2 cán bộ nhà giam cũng đã có mặt để can ngăn, Bình “lâm” bị lôi về phòng, vừa đi hắn vừa ngoảnh cố lại chửi với theo :

- Mày không thắng được tao đâu ! haha, Tâm “ma xó” cả đời này mày sẽ phải ân hận !! Hãy nhớ lấy, ngày tao ra tù cũng sẽ là ngày cả nhà mày phải chết !!! Hahahaha…

Trong căn phòng lúc này chỉ còn lại một mình Tâm, gã giang hồ cầm đầu Hải Phòng có lẽ từ hôm nay sẽ học thêm được một bài học quý giá, không bao giờ được phép chủ quan xem thường đối thủ của mình…

Bình “lâm” đúng là Bình “lâm”, nước cờ cao tay của hắn dù không ăn được tướng của Tâm “ma xó” nhưng cũng đã lấy đi 1 con sỹ bên cạnh Tâm, dù thắng ván cờ này nhưng với Tâm và các anh em Galaxy, chẳng khác nào họ đã phải nhận một trận thua đau…

Thời gian sau đó, nhờ vốn quen biết rộng của Tâm, tài thao lược của các anh em và cô nàng người yêu Bảo Trang xinh đẹp, khách sạn Thiên Ý đã làm ăn như diều gặp gió, hầu như ngày nào cũng kín phòng, đa số là khách du lịch nước ngoài tới thăm và tận hưởng ẩm thực Hải Phòng, các chương trình lớn bé trong thành phố cũng đều thuê hội trường Thiên Ý để làm nơi tổ chức, ngoài kinh doanh nhà hàng, khách sạn, ăn uống, lĩnh vực thể thao và giải trí cũng được Tâm mạnh dạn đầu tư.

Chọn Thiên Ý là phải thôi vì những ai hiểu biết ở Hải Phòng đều rõ một điều như đinh đóng cột, lúc này Tâm là số một, tổ chức ở Thiên Ý là an toàn nhất, là sang trọng nhất và được nhiều lợi lộc nhất…

Hà Nội – 2 tháng sau !

Những tia nắng yếu ớt của mùa thu đã trốn biệt đâu đó trong những bóng cây, để cơn gió lay động cành cây, luồn vào tán lá, lao xao, như cố tìm chỗ ra. Không thấy nắng đâu, chỉ thấy gió mải miết, thổi từng đợt mát lạnh. Hà Nội lại thêm một lần nữa bước vào mùa đông…

Những con đường trên phố sáng sớm khi tỉnh giấc đã thấy ngập tràn những chiếc lá khô rớt xuống sau trận gió đêm qua, đâu đó vẫn thoang thoảng mùi hương hoa sữa nồng nàn còn sót lại, người Hà Nội yêu mùa đông, yêu cái se se lạnh, yêu cái hương vị ấm áp của những bắp ngô đang tỏa khói, cái ngọt ngào của những vòng tay nắm chặt…

Sáng nay Quang dậy sớm, khoác thêm trên mình một chiếc áo ấm rồi lặng lẽ mở cửa bước ra ngoài…Chiếc áo cũ kỹ nhuộm sương và bụi của thời gian, ngấm trên từng thớ vải cũng giống như chủ nhân của nó, đã không còn gì mới lạ với mùa đông Hà Nội.

Truyen sex

Gã rùa dừng chân ở quán nhỏ của u già đầu phố, một chiếc bánh mỳ kẹp thịt, một ly chè nóng rót đầy, gã đưa lên miệng phì phà làn hơi ấm, đôi mắt rửa qua làn hơi sương ngó thấy con đường lưa thưa chẳng một bóng người.

Sau những ngày bận rộn với vụ khai trương Thiên Ý, những ngày bù đầu lo chuyện thi cử, phải đến hôm nay Quang mới cảm thấy thời gian đã có thể là của riêng mình, 2 tháng vừa qua sao xảy ra biết bao nhiêu chuyện, cũng lâu rồi, Quang không gặp Sơn “tèo” vì dạo này công việc làm ăn của nó khá nhiều, phải chạy đi chạy lại suốt, thấy Hà Phương kêu la, nó còn chẳng có thời gian để chăm sóc cho người yêu…

Khi ly trà nóng tan hết khói vì cái lạnh của mùa đông thì cũng là lúc nàng thiên thần áo trắng Vịt con xuất hiện, Vân Anh trùm đầu bằng chiếc mũ len xinh xắn, bộ đồ gió thể thao trắng như tuyết cùng với đôi giầy đỏ khiến cô nàng chẳng thể lẫn vào với ai. Sáng nay dù trời giảm xuống thêm 1 độ, không khí lạnh ùa về nhưng cả hai đứa vẫn quyết định dậy sớm cùng nhau đi dạo, ngắm mùa đông Hà Nội buổi sáng sớm…

Sơn “tèo” dạo này chăm chỉ làm công ăn lương cho đàn anh Phúc “kiến”, sở dĩ gọi là Phúc “kiến” vì gã này có hai cái ria mép bé bé như của bọn kiến càng. Phúc là tay anh chị bên Hoàng Mai, chuyên cho sinh viên vay nợ, cầm đồ, lô đề cờ bạc bóng bánh cái gì Phúc cũng làm, gã có một đội khá cứng, thường xuyên quậy phá các quán bar, vũ trường, nhóm này dù gây ra nhiều chuyện nhưng vẫn qua mắt được bên công an, tưởng họ sợ mình, Phúc lại càng được thể ra mặt.

Những ngày đầu tuần, giao dịch bóng với khách xong, dư tiền com bao nhiêu, Phúc chia đều cho các anh em, số còn lại hầu như lần nào chúng cũng tổ chức đi ăn nhậu, quậy phá, sau đó là sang bên Gia Lâm matxa, gạch ngói…

Hôm nay, kỷ niệm ngày Phúc “kiến” tròn 30 tuổi, gã đàn anh long trọng tổ chức sinh nhật ở nhà hàng karaoke Las Vegas, danh sách khách mời là các anh em trong đội và bạn bè năm châu, ai có hàng mang theo hàng, ai có vợ dắt theo vợ, miễn không phản đối cách ăn chơi của anh em là được.

Đúng 8h, Sơn “tèo” bắt taxi đến trước cổng nhà trọ của Hà Phương, đây là lần đầu tiên Hà Phương được đi cùng Sơn tham dự sinh nhật, liên hoan của anh em bạn bè trong đội của bạn trai, cô nàng thích thú lắm, giành hẳn 1 tiếng đồng hồ để làm tóc, trang điểm, lựa chọn bộ quần áo thật đẹp, thật bắt mắt để đi dự tiệc.

8h20, xe dừng tại Nguyễn Khánh Toàn quận Cầu Giấy, Hà Phương long lanh bước xuống, làn da trắng bóc, đôi guốc cao gót màu đen và bộ váy dạ phong cách khiến cô nàng trông lộng lẫy như một cô công chúa.

Và tất nhiên cả đội đứa nào đứa nấy cũng phải choáng ngợp với vẻ đẹp của cô người yêu Sơn “tèo” – đặc biệt là Phúc “kiến” chủ bữa tiệc sinh nhật.

- Anh Phúc, giới thiệu với anh đây là Hà Phương gấu nhà em ! Sơn “tèo” hồ hởi kheo người yêu với đại ca…

Phúc “kiến” mắt không dời gương mặt Hà Phương một giây, mỉm cười nhẹ nhàng, trầm trồ khen ngợi.

- Đây là anh Phúc kiến mà anh hay nói với em, hôm nay là sinh nhật anh Phúc…

Hà Phương cũng mỉm cười khẽ gật đầu, bất ngờ Phúc “kiến” vẩy tay cho bọn đàn em mang tới 3 ly rượu tới, đoạn gã hỏi :

- Xin lỗi, em có uống được rượu không nhỉ ?

Chưa kịp để cho Sơn “tèo” đế vào, Hà Phương đã nhanh nhẩu :

- Dạ em uống được…

- Vậy à ! Vậy thì anh mời 2 đứa em một ly, gọi là chung vui với anh, hết nhé !

Nói xong, Phúc kiến chạm ly với Sơn và Hà Phương rồi đưa ly rượu XO lên miệng tu cái ực, Sơn “tèo” cũng đáp lễ bắc cạn ngay sau đó chỉ vài giây. Lúc này còn mỗi Hà Phương chưa uống, Phúc kiến hất cằm tỏ vẻ uống đi em, uống cho anh vui…cô nàng cũng thấy bốc bốc trong người, làm nguyên một ngụm hết ly rượu, đúng là trời mùa đông, uống rượu tây có khác, ấm hết cả bên trong…

9h bữa tiệc bắt đầu, toàn bộ điện gần như bị tắt hết, lúc này số người trong phòng VIP phải lên tới hơn 30, rượu được rót ra vô kể, Phúc “kiến” như lên thần vừa xách chai vừa cụng ly hết với người này người kia.

Sơn “tèo” để ý, trong phòng dường như có 2 con hàng được ông Phúc thuê vào giúp vui cho anh em, 2 cô em này đóng mác em gái, sau mấy phút đầu hiền lành nai tơ thì lộ rõ bộ mặt thật, vừa ưỡm ờ, vừa dâm tặc, hát nhẩy, lắc múa cột ầm ầm trên sân khấu, nếu không vướng Hà Phương đang ngồi bên cạnh, có lẽ Sơn “tèo” cũng đã phi lên trên kia để xem hàng các em xinh đẹp.

Phúc kiến có vẻ như quan tâm đến đàn em mới nổi Sơn “tèo”, gã cầm micro, yêu cầu toàn bộ anh em nào mang người yêu tới thì phải lên sân khấu nhảy với hắn 1 bài, có 4 đôi tham gia, trong đó có cả 2 em hàng, và tất nhiên Hà Phương thì thích nhất mấy trò thi thố này rồi…

Cả nhóm ở dưới vỗ tay cổ vũ, rượu được rót ra và ai cũng cầm một ly tu sạch, nhạc sàn được bật lên, 2 em hàng uốn éo trước tiên khiến sự hưng phấn của tất cả khán giả ở dưới lên đến cao độ, ở bên trên các cặp đôi cũng bắt đầu nhẩy, lắc loạn xạ theo tiếng nhạc…

Lúc này Hà Phương đã trút bỏ chiếc ạo dạ ở một góc, chỉ còn mặc trên người bộ váy bó thân đầy eo ót, khiến ngực và mông cô nàng đẹp và lộ ra một cách hết cỡ, và cứ có nhạc là Hà Phương lại quên hết mọi thứ xung quanh, cô ôm chặt Sơn “tèo” lắc lư…

Ngay cạnh đó, Phúc “kiến” trầm trồ thán phục những động tác đẹp mắt của cô người yêu thằng em, nhìn cái cảnh Hà Phương lắc đầu, hất tóc, vuốt một đường từ cổ xuống mông và cười một cách đầy sảng khoái, Phúc trào hết cả dãi trong miệng ra, chỉ muốn xông vào xé toạc tất cả và ăn tươi nuốt sống con bé đang khiến cả cơ thể hắn run lên…

Ở trên sân khấu Sơn tèo đâu có biết điều này, gã có lẽ đang tự hào vì cô người yêu đỉnh cao và sexy của mình, hai đứa quyện lấy nhau, lúc thì bóp mông, lúc thì cắn tai làm đủ trò trên sàn diễn, có lẽ bây giờ mấy viên thuốc lắc mới bắt đầu phát huy tác dụng….thảo nào hôm qua Phúc kiến có dặn, ai đi cũng được miễn sao không được phản đối cách ăn chơi của anh em…

Bữa tiệc tùng thác loạn với rượu, gái và nhạc cứ thế diễn ra, kéo dài đến hơn 11 giờ đêm mới chịu dừng lại vì tất cả đã quá mệt, Hà Phương ướt đẫm mỗ hôi cứ đứng sát chiếc điều hòa, kéo chiếc váy bó rộng ra cho gió lùa tận vào trong ngực, thi thoảng cô nàng còn cúi xuống để lộ cặp mông căng tròn, chín mọng…

Sơn “tèo” cầm áo khoác cho người yêu, ra xin phép đàn anh để đưa bạn gái về, Phúc kiến cứ chèo kéo mãi, khen lấy khen để cô người yêu thằng em vừa đẹp vừa sexy, bảo ở lại lúc nữa rồi đi ăn đêm luôn, Sơn “tèo” chẳng biết thế nào đành hỏi ý kiến Hà Phương thì cô nàng gật đầu tắp lự…

Cả buổi hôm đó, Phúc kiến chỉ chờ thời cơ để ngắm nhìn Hà Phương, đầu tiên hắn nhìn môi ước ao chiếc môi xinh xắn đó một lần sẽ cúi xuống và khiến cho hắn sung sướng đê mê, rồi sau đó hắn nhìn xuống ngực, hai quả đào cô nàng đang ướt đẫm lộ rõ bộ đồ lót bên trong, lúc này hắn chỉ ước được rúc mặt vào đó mà trở về cái thủa bé thơ. Cuối cùng cái mà hắn thèm muốn nhất chính là cặp giò vừa dài vừa trắng của cô nàng. Đôi chân này mà được gác lên vai thì hắn sẵn sàng xin được gác cả đời mình…

Sơn “tèo” không để ý vụ này, có lẽ gã vô tư…nhưng ở đâu đó trong phòng, có một con chuột đã lặng lẽ quan sát và dường như hiểu ra ngọn nguồn vấn đề… Người ta bảo thương trường là chiến trường và cứ chỗ nào làm kinh tế thì chỗ ấy sẽ xuất hiện những thế lực thù địch nhau, hãm hại nhau để vươn lên…thật không may cho Sơn là gã bước vào chốn giang hồ với một sự vô tư quá, ngây thơ quá…giá như hắn chịu học hỏi Tâm “ma xó” thì có lẽ kết cục của chuyện này có lẽ đã không bi thảm đến như vậy…
Sau khi tàn bữa tiệc, như thường lệ Sơn “tèo” và Hà Phương chẳng mấy khi trở về nhà trọ, cả hai lúc này đã là khách quen của nhiều nhà nghỉ, khách sạn trong thành phố, ở nơi này hai đứa được tự do hơn, được thoải mái hơn và muốn làm bất kỳ điều gì cũng được, tất nhiên chủ yếu vẫn là sex…

Nhìn cái vẻ tiếc nuối của đàn anh sau khi trông thấy Sơn “tèo” và Hà Phương leo lên taxi đi mất, con chuột Luân “đen” mới lặng lẽ đến bên cạnh Phúc “kiến” dò xét tình hình :

- Sao thế anh ? bị cô em Hà Phương hút hồn rồi à ?

Phúc “kiến” vẫn đứng nguyên tư thế, tay vuốt râu, trả lời giọng đầy nuối tiếc :

- Không biết nó là gái ở đâu mà đẹp đéo chịu được, đời anh chưa gặp được con nào ngon như nó, kể cả mấy con người mẫu…

- Gì mà đến mức độ đấy ? em thấy cũng bình thường thôi mà, nhưng đúng là thằng Sơn “tèo” mèo mù vớ cá rán, không hiểu nó có cái loz gì mà tán được con đấy, em phục nó thật… Luân “đen” vừa nói vừa chêm vào cái giọng đểu giả mấy câu thở dài não nề…

Phúc “kiến” sau vài phút suy tư thì cũng đành phải trở về với hiện tại, gã quay người lại bá vai thằng em rồi trở lại quán ăn đêm, vừa đi vừa liếm môi đầy thèm khát, được một đoạn, Phúc “kiến” vỗ vào vai Luân “đen” mấy cái bành bạch, rồi lên giọng :

- Ăn nhanh rồi anh em mình đi chơi tiếp, mẹ kiếp, tối nay tao phải kiếm được 1 em thật xinh…đứa nào biết mối ngon, gọi điện trước đi, hôm nay tao cho chúng mày xả láng !!

Khoảng thời gian sau đó, đàn anh Phúc “kiến” tổ chức nhiều chương trình hơn, lúc thì mời mấy anh em đi ăn lẩu, khi thì coffe, lúc thì nghe nhạc club, khi thì liên hoan vũ trường…lần nào gã cũng gạ Sơn “tèo” – Nhớ cho cái Hà Phương tham dự cùng mọi người cho vui, anh em cả, không có gì phải ngại…và tất nhiên cứ được mời là Hà Phương sẵn sàng nhận lời tham gia ngay, chuyện, cô nàng là chúa ham chơi mà.

Đó cũng là khoảng thời gian mà Luân “đen” âm thầm vạch kế hoạch giúp đại ca lôi kéo người yêu thằng đệ về phía mình, trong mắt Hà Phương lúc này, Phúc “kiến” như một người đàn anh thực thụ, có tiền, có đồ xịn, có quyền, có tiếng và có nhiều anh em, thậm chí trong một cuộc vui, Phúc “kiến” còn cao hứng “dìm” chiếc điện thoại samsung cổ lỗ của Hà Phương vào cốc bia cho chết hẳn rồi ung dung lôi trong tay áo ra một chiếc Iphone 3G đang nổi đình nổi đám ở thời điểm này với giá lên tới cả chục triệu đồng nhét vào tay cô nàng với giọng điệu đầy tính xu nịnh :

- Người như em là phải dùng cái này, thằng người yêu em kiếm ra tiền mà không biết mua quà cho em sao ?

Cứ thế những món quà đắt tiền lần lượt được Phúc “kiến” âm thầm hoặc công khai trao tặng cho Hà Phương với rất nhiều những lý do khác nhau, khi thì tặng quà sinh nhật sớm, khi thì trúng quả đậm muốn share cho cả đội…có nhiều đồ Hà Phương nói với người yêu, nhưng cũng có những đồ cô không tiết lộ…
Sau những ngày tháng vô tư, dường như cuối cùng Sơn “tèo” cũng cảm thấy có điều gì đó không bình thường trong những món quà đắt tiền này, và hơn nữa sự quan tâm mà đàn anh Phúc “kiến” dành tặng cho Hà Phương cũng không đơn giản chỉ là tình cảm anh em đơn thuần. Hà Phương bắt đầu quan tâm đến Phúc nhiều hơn, hay hỏi han tình hình công việc, làm ăn về Phúc nhiều hơn, rồi thi thoảng còn gợi ý bảo Sơn mời đàn anh đi ăn với lý do là anh ấy mời mình nhiều cũng ngại…

Không những đánh vào những món quà đắt tiền, Luân “đen” còn bầy cách cho Phúc “kiến” giảm tải công việc kiếm tiền của Sơn “tèo”, khiến đường kinh tế của thằng đàn em bị triệt hạ, lúc này Sơn vừa phải làm nhiều việc hơn nhưng tiền chia thưởng rõ ràng ít hơn trước rất nhiều, nếu có hỏi, Sơn cũng chỉ nhận được câu trả lời, dạo này khách nợ và chạy nhiều…

Những ngày Hà Phương phải về quê, Luân “đen” và Phúc “kiến” cũng không bỏ qua cơ hội, cả hai diễn vở kịch như tình cờ gặp được cô em trong một chuyến đi công tác làm ăn buôn bán dài ngày, thế rồi những ngày sau đó, Luân bố trí những buổi tiệc, những cuộc đi chơi, những chương trình trên biển và tất nhiên không quên kèm theo những lời mời tới Hà Phương.

Trong một buổi liên hoan mà Luân đứng ra tổ chức có sự tham gia của vài anh em Thanh Hóa, cùng với Hà Phương và vài người bạn gái cùng lớp cấp 3, Luân ca tụng đàn anh lên tới tận mây xanh, nào những chiến tích giang hồ bất hủ, nào những phi vụ dạt nam xuôi bắc, những chuyến du lịch miền tây, nước ngoài kỳ thú như truyện tiểu thuyết…những câu chuyện rẻ tiền này không đánh đổ được những người bạn của Hà Phương nhưng lại khiến cho cô nàng tròn xoe mắt và thán phục, kết lại lời dẫn là lời mời một ngày gần nhất Phúc kiến sẽ tổ chức một chuyến du lịch tới thiên đường Đà Lạt cho những anh em thân thiết, đáp lại câu hỏi “Em có được mời không” của Hà Phương là cái gật đầu đầy lãng tử của kẻ đàn anh…
Trở về Hà Nội, những buổi tối đi chơi sau đó Sơn “tèo” cố gắng viện lý do không cho Hà Phương tham dự, nhưng con chuột Luân “đen” lúc nào chả nhắn tin “em ốm thế nào mà không đi ăn được với bọn anh vậy ? tiếc quá hôm nay đông đủ và vui lắm, nhanh khỏi ốm em nha…”

Một lần không sao, hai lần…Hà Phương cũng nhịn, nhưng đến lần thứ 3 thì cô nàng đã biết cự lại :

- Tối nay anh Luân mời đi ăn, hai vợ chồng mình cùng đi, 6h anh qua nhà đón em nhé…

Sơn “tèo” trợn tròn mắt, gắt lên trong điện thoại tỏ vẻ không đồng ý :

- Chuyện làm ăn đàn ông, em đi làm gì…

- Làm ăn gì, anh ấy bảo hôm nay tổ chức cho mấy chị em trong nhóm, mà sao anh cứ không muốn cho em đi vậy ?

- Anh nói rồi, không đi là không đi !! Sơn quát ầm lên…

Tưởng rằng vì thế mà Hà Phương sẽ sợ mà xin lỗi như mọi lần nhưng hôm nay thì khác, cô nàng cũng cao giọng quát lại :

- Anh là gì mà đòi cấm em ở nhà ? Em có làm gì sai đâu ?

- Không làm gì sai thì cũng ở nhà, tôi không thích cô đi… Sơn nghiến răng ken két…

- Em không ở nhà..em đã hẹn với các anh ấy là tối nay chắc chắn có mặt rồi, anh nói sao kệ anh, anh không đưa, tự em sẽ đi lấy…Hà Phương cũng không vừa…

- Tôi nói rồi đấy, không đi đâu hết, đừng có để tôi bực lên…

Sau câu nói ấy là tiếng dập máy đầy vô tình của Sơn, gã không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào, không có bằng chứng gì để kết tội bọn thằng Luân và tên đàn anh Phúc “kiến”, cũng không thể khuyên bảo Hà Phương theo một cách nhẹ nhàng khi mà cô nàng lúc nào cũng cho là mình đúng, Sơn rơi vào bế tắc, gã điên người, đập tung cánh cửa bước ra ngoài sân…

Bên kia nhà trọ, Hà Phương rưng rưng nước mắt cất chiếc Iphone vào túi xách, cô cũng không thể ngờ người đàn ông mà mình yêu thương lại có thể nói ra những lời như vậy, Hà Phương không hiểu mình đã làm gì sai, cũng không hiểu Sơn “tèo” cấm đoán cô vì chuyện gì, lúc này cô chỉ có thể nghĩ được một điều, hắn ta là 1 tên ích kỷ…

6h chiều, sau khi đã trấn tĩnh lại, Sơn “tèo” dắt xe máy ra khỏi cổng, quyết định sẽ sang xin lỗi Hà Phương cũng như giải thích cho cô ấy hiểu những nỗi lo sợ mơ hồ mà gã đang cảm nhận thấy. Sơn nghĩ nếu mình xin lỗi thực tâm, cô ấy sẽ tha thứ, sau đó mình sẽ ôm Hà Phương vào lòng và dẫn cô ấy đi ăn những món ngon nhất, tối nay sẽ nói hết, để cho hai đứa hiểu nhau hơn…

Nhưng khi đến nơi, dừng chiếc xe ở trước cổng, Sơn vô cùng sững sờ khi nhìn thấy cánh cổng đã được khóa chặt, có lẽ Hà Phương đã ra ngoài…lúc này, Sơn “tèo” vẫn nuôi trong lòng một chút ý nghĩ tốt đẹp về người yêu, có lẽ cô ấy chỉ đi đâu đó thôi…nghĩ vậy, Sơn liền rút điện thoại, bấm số gọi cho Hà Phương…nhưng…điện thoại tắt máy….

Truyen nguoi lon

Gã cười, ban đầu chỉ là những tiếng uất hận, sau đó là những tiếng cười lớn hơn như lời than trách cô người yêu ham vui bạc tình, gã đoán, chắc chắn Hà Phương đã tự bắt xe đi tới chỗ hẹn…

Nuốt những giọt nước mắt uất ức đó vào trong lòng, Sơn “tèo” quay xe ra đầu ngõ, gã nổ máy phóng như thằng điên ở trên đường, cơn gió lạnh xé thẳng vào mặt gã, ướt lạnh, buốt giá…nhưng Sơn “tèo” mặc kệ tất cả, gã đang chán đời, hận tình, hận luôn cả bản thân mình đã dành quá nhiều tình cảm cho người con gái đó….đánh nhau ư ? đâm chém ư ? những cuộc rượu ư ? cày thâu đêm ư ? tất cả để kiếm tiền, để làm gì ? để vì ai ???

Có lẽ mọi người sẽ càng trách Sơn “tèo” hơn nữa khi hắn thậm chí không thèm hỏi ý kiến của những người bạn thực sự là Quang “rùa” và Vân Anh, biết đâu hai con người này sẽ giúp hắn tìm ra lối thoát – nhưng trong cơn mê muội, Sơn “tèo” chẳng thể nhớ được điều gì tốt đẹp, hắn chỉ tìm đến rượu, uống cho say để quên hết nỗi sầu…hóa ra tất cả những gì mà anh em cùng đội nói với hắn là đúng, thằng đại ca khốn kiếp Phúc “kiến” cùng con chó lâu la Luân “đen” đã bầy ra tất cả trò này để nhằm mục đích chiếm đoạt Hà Phương từ tay hắn, thâm hơn nữa, thằng Luân “đen” còn muốn loại hắn khỏi đội để được vươn lên, để được trọng dụng…

11h, chiếc taxi đưa Hà Phương trở về khu nhà trọ, cô nàng mở cửa bước ra bên ngoài với dáng vẻ chậm rãi, nhẹ nhàng…

Từ đằng xa, Sơn “tèo” sau gần 1 giờ đồng hồ đứng bên ngoài chờ đợi định bụng sẽ tiến tới để nói những lời xin lỗi với người yêu, nhưng khi chưa bước được quá 3 bước, gã lại thêm một lần nữa sững sờ khi trông thấy từ hàng ghế sau, có thêm 1 người đàn ông bước ra bên ngoài…

Dưới ánh đèn điện heo hắt, dù không đủ sáng nhưng Sơn tin chắc kẻ đó là Phúc “kiến” – đại ca của hắn.
Có lẽ sau bữa tiệc, Phúc “kiến” đã giành suất đưa Hà Phương về tận nhà, công việc thường ngày thuộc về Sơn “tèo”…

Bất ngờ hơn nữa, Phúc “kiến” còn dám xoa đầu Hà Phương rồi gã nói thêm mấy lời trước khi ôm cô nàng ghì chặt vào trong lòng, Sơn “tèo” cũng không trông thấy Hà Phương phản ứng gì, cả người Sơn tê dại, cứng đơ, đôi bàn tay nắm chặt, quá sững sờ trước những gì mà gã đang được trông thấy…

Phúc “kiến” tiễn Hà Phương vào tận cổng rồi một lúc sau mới thấy quay ra leo lên chiếc taxi đi mất…Bây giờ Sơn “tèo” mới dắt xe trở lại cái nơi mà mình thường hay đứng đợi người yêu, chua chát, đắng cay nhận ra có quá nhiều điều đã thay đổi…

Lúc này Hà Phương mới bật máy, ngay lập tức cô nhận được cuộc gọi của Sơn “tèo” với nội dung muốn gặp nói chuyện và đang chờ ở bên ngoài.

Hà Phương cũng như cảm thấy có lỗi, cô quàng vội chiếc áo ấm, không quên đem theo một chiếc khăn phòng khi Sơn “tèo” cảm lạnh, lao vụt ra bên ngoài…

Giá như buổi tối hôm đó Sơn “tèo” nói hết với cô những nỗi niềm sâu kín trong lòng bấy lâu nay…

Giá như buổi tối hôm đó Sơn “tèo” hiểu được rằng suốt bữa ăn, Hà Phương chỉ nhắc về gã và cái ôm của Phúc “kiến” chỉ như một sự an ủi cho quá nhiều giọt nước mắt đã rơi…

Giá như buổi tối hôm đó Sơn “tèo” nói lời xin lỗi và ôm cô vào lòng, chắc chắn cô sẽ bỏ qua hết tất cả và vẫn sẽ yêu thương gã như ngày nào…

Nhưng…Sơn đã không làm những điều đó…cái bản chất côn đồ và sự tự trọng quá lớn đã khiến gã không thể tha thứ cho những gì vừa diễn ra trước mắt…

Hà Phương phải nhận một cái tát trời giáng từ người yêu, kèm theo đó là những lời lăng mạ, chửi bới, chiếc khăn quàng cô mang theo cũng không thể nằm lại trong đôi tay nhỏ bé, tung bay trong gió, mang theo có lẽ là toàn bộ những tình cảm cuối cùng còn sót lại trong cô…

Không ai biết Sơn “tèo” đã chửi những gì, đã mắng cô thậm tệ ra sao, chỉ biết sau khi thỏa mãn tất cả, hắn lên xe và rú ga bỏ đi, mặc cô ở lại với những giọt nước mắt, không phải vì đau mà vì nhục nhã, uất hận…

Trở về nhà trọ, Sơn “tèo” lao vào trong nhà bếp dội nước ào ào lên mặt cho tỉnh rượu, sau đó gã dùng áo lau khô cái mặt đang lạnh buốt vì trời giá rét, soi mình trong gương, Sơn “tèo” nhận thấy, cần phải giải quyết mọi ân oán ngay trong đêm nay, bọn nó đã vô tình bất nhân thì cũng không thể trách mình bất nghĩa…

Nghĩ là làm, Sơn lục tung bếp, dắt vào trong người một con dao găm mua được bên Sơn La từ hồi đi buôn hàng năm ngoái.

Sau đó, gã quay xe, phi ra bên ngoài, vừa đi vừa nhắn tin cho Phúc “kiến” :

“ Em có chuyện muốn gặp riêng anh, hẹn anh 15 phút nữa ở chỗ cũ bên Mỹ Đình…”

Tại quán nhậu, Phúc “kiến” nhếch mép đưa tin nhắn của Sơn “tèo” cho Luân “đen” xem, gã cười nhạt :

- Mẹ kiếp, nó định chơi anh à ?

Luân “đen” cũng đắc chí :

- ĐKM, thằng này tuổi gì, không có anh nâng đỡ nó được như ngày hôm nay chắc ?

- Tao cũng không đoạn tình đến thế, nhưng nếu nó muốn thì được thôi, để xem nó dám làm gì…mày cứ ở đây, để mình anh ra gặp nó !!

Nói xong, Phúc “kiến” thủ theo con hàng, lao lên taxi, một mình ra chỗ hẹn với Sơn “tèo”, cũng xuất thân từ chốn giang hồ và không ít lần cầm dao đâm chém, Phúc “kiến” cũng không phải cái loại thiếu bản lĩnh ở đất thủ đô, cuộc gặp lần này chắc chắn lành ít dữ nhiều, nếu cần gã cũng sẽ cho thằng đàn em lên viện ngay lập tức…

20 phút sau !

Trông thấy chiếc taxi màu trắng đi lòng vòng quanh chỗ hẹn rồi dừng lại, Sơn tèo đứng nấp sau một bụi cây âm thầm quan sát tình hình, thấy chỉ có một mình Phúc “kiến” bước xuống, còn chiếc xe thì quay đầu bỏ đi, Sơn nhấn nút Send trong điện thoại gửi đi một tin nhắn, chờ vài giây cho máy báo succes sau đó gã ném chiếc điện thoại vào trong bụi cây rồi bước ra bên ngoài…
Buổi tối mùa đông tại trước cửa sân vận động quốc gia Mỹ Đình vắng như chùa bà đanh, lúc này cũng đã gần 12h đêm nên mọi thứ vốn đã heo hút nay trông càng ảm đạm hơn. Trước đây Phúc “kiến” thường hay dùng nơi này để tụ tập anh em khi cần xử lý một đội kẻ thù nào khác hay chia anh em làm nhiều hướng tỏa đi khắp ngõ ngách Hà Nội để tìm con mồi, thật không ngờ lần đầu Phúc kết nạp Sơn “tèo” vào đội là tại nơi này và hôm nay có lẽ cả hai sẽ ân tình nghĩa tuyệt cũng tại nơi đây.

- Có chuyện gì mà hẹn anh ra đây thế Sơn “tèo” ? Phúc “kiến” hỏi dò thằng em.

- Chuyện gì thì anh phải biết chứ ! Sơn cười đểu, vừa đi vừa để 2 tay khoanh vào nhau đặt trước ngực, có lẽ là để giấu con dao.

Phúc “kiến” nhìn chằm chằm vào đôi tay và bộ quần áo mà Sơn “tèo” đang mặc, hắn cũng thủ sẵn tư thế đề phòng gã đàn em ra tay bất ngờ.

- Mẹ mày ! có chuyện gì thì nói nhanh đi, tao đang bận…Phúc bực tức…

- Bận gì, bận liên hoan với thằng chó Luân “đen” à anh ?

- Ý mày là sao ? thấy Sơn “tèo” đã đến gần, Phúc cũng đưa tay vào ngực áo, nơi thủ sẵn con hàng.

- Câu đấy phải hỏi anh mới đúng chứ, thế thằng nào cố ý chơi tôi vụ nhà thằng Bình “trọc” để bọn nó săn tôi cả tháng nay ?? thằng nào lừa tôi đi Hà Giang để ở nhà diễn kịch với bạn gái tôi ? ý anh là sao ? hả anh Phúc “kiến” ??

Thấy Sơn “tèo” có vẻ như đã hiểu hết mọi chuyện, Phúc ‘kiến” cũng chẳng thèm giấu diếm, hắn nheo mắt, cười khẩy :

- Chú mày còn non và xanh lắm, mày nghĩ là mày anh hùng hẹn tao ra đây để giải quyết mấy chuyện này à ? phải đấy, tao chơi mày đấy ? rồi sao ? tất cả cũng chì vì con người yêu mày thôi, ai bảo nó đú đởn dám khích đểu tao ? Tao đã thề là sẽ phải chơi chán nó rồi ném vào nhà chứa cho nó làm cave, mày còn muốn theo tao kiếm tiền thì biết điều ngậm mồm lại, mà khoan, nếu mày chịu dâng nó cho tao, biết đâu tao sẽ nghĩ lại mà bỏ qua cho mày…hehehe

Những lời nhận tội khốn nạn và điệu cười đắc chí của Phúc “kiến” càng khiến Sơn “tèo” thêm căm thù, đúng như gã nghĩ, Phúc “kiến” cay cú vì nhiều lần bị Hà Phương đá đểu nên quyết tâm làm mọi cách để ăn bằng được người yêu của hắn nhằm trả thù, ngoài ra mấy vụ cố ý chơi Sơn “tèo” là đều do Luân “đen” bầy ra, thằng chó này vốn có thù trước đây với Sơn nên chừng nào còn thấy Sơn “tèo” trong đội là hắn ăn không ngon, ngủ không yên.

- ĐM, Tôi đéo nghĩ là anh lại khốn nạn như vậy đâu anh Phúc ạ !

- Hahaha, là do mày ngu thôi, khốn nạn là nghề của tao mà, sao, mày có chịu đồng ý dâng nó lên cho tao không, tao hứa sẽ bỏ qua hết cho mày và tạo điều kiện cho mày làm ăn, nếu mày thích tao cho mày xử lý thằng Luân “đen” luôn, cái loại chó săn ấy tao cũng không cần thiết…

- Tất nhiên là tôi sẽ xử lý nó, nhưng anh cũng không thoát được đâu…Sơn “tèo” đột nhiên đổi giọng, trả lời một cách đầy nguy hiểm…

- Haha, cái gì ? với bản lĩnh của mày mà đòi chiến tao à ? OK, mày lại đây, hôm nay tao cũng đang thích đánh nhau đấy, nào lại đây…

Truyen xxx

Ngay khi Phúc “kiến” vừa dứt lời thì trước và sau hắn xuất hiện rất nhiều tiếng động cơ xe máy, tất cả đều tắt đèn và đang phi tới với một tốc độ rất nhanh, chỉ vài giây sau đó, đội xe máy đã quây tròn Sơn và Phúc ở giữa, một kẻ lạ mặt nhẩy xuống đất rút ra con lê dài sáng loáng, lao về phía Phúc “kiến”, miệng thét lên một tiếng kinh hoàng :

- ĐKM mày, thằng chó chết !!!

Quá bất ngờ, Phúc “kiến” rút vội con dao trong ngực áo ra để đỡ đòn đồng thời quan sát tình hình xung quanh xem bọn này là bọn nào cũng như tìm lối thoát…

KEEEENGGGGGGG

Tiếng hai con dao va vào nhau vang lên đanh thép, tia lửa bắn ra trong bóng tối, kẻ mới đến đã đứng ở rất gần và đủ để Phúc “kiến” nhận ra đó là ai…

- Đức…Đức “biên” !!! ĐKM, sao bọn mày lại biết…

XOẸT ! một cú chém từ đằng sau dọc vào sống lưng của Phúc “kiến” trước khi hắn kịp nói nốt 3 chữ cuối cùng : “…tao ở đây ?…”

Tuy nhiên cũng không phải là tay mơ, Phúc dồn toàn bộ sức lao về phía bên trái nơi hàng cây, quyết mở đường máu để trốn chạy, hắn không ngờ tên đàn em cù lần Sơn “tèo” lại có thể bán đứng mình một cách thâm hiểm như vậy.

Hóa ra tin nhắn gửi đi trước đó của SƠn “tèo” là dành cho Đức “biên” kẻ thù không đội trời chung với Phúc “kiến”, mối thù của hai tên này đã có từ lâu khi Phúc ‘kiến” chạy nợ 800 triệu của Đức, lại hiên ngang tuyên chiến với gã đàn anh và thường xuyên cho đàn em sang địa bàn chân cầu Long Biên phá đám công việc làm ăn của Đức, tuy nhiên trong nội thành thì Phúc luôn ra ngoài với đông anh em cũng như luôn thủ sẵn hàng nên Đức “biên” ít khi có cơ hội tiếp cận để trả thù.

Nhưng đêm nay thì khác, nhờ sự giúp sức của Sơn “tèo” kẻ đã tìm đến hắn từ 2 ngày trước cùng với việc Phúc “kiến” đã quá chủ quan khi chỉ xuất hiện có một mình, Đức “biên” đã huy động gần như toàn bộ anh em vây hãm quanh khu vực sân Mỹ Đình và quyết không để cho kẻ thù chạy thoát.

Đang trên đường máu để thoát thân, Phúc “kiến” vấp ngay phải Sơn “tèo” và không nói không rằng, Sơn rút dao chém thật mạnh về phía trước, cú chém ngang tuy không trúng người Phúc “kiến” nhưng đã buộc gã phải nhầy lùi về phía sau để né tránh….ngay lập tức Đức “biên” và đồng bọn ập đến thi nhau xả dao lia lịa về phía Phúc “kiến”, Phúc cũng nổi máu điên đâm chém loạn xạ nhưng thật không may cho hắn, 20 tên đàn em của Đức “biên” đã nhận được lệnh phải chém chết gã trong đêm nay, và sau vài phát dao vào bụng và lưng tên giang hồ quận Hoàng Mai đã gục ngay tại chỗ.

Phúc “kiến” vừa ôm đầu vừa kêu cứu nhưng Đức “biên” không hề dừng tay, gã chém liên tiếp vào đầu và lưng của đối thủ cho đến khi thấy Phúc đã gục hẳn thì mới thúc giục mọi người nhanh chóng lên xe rồi biến mất.

Sơn “tèo” cũng theo xe Đức “biên” bỏ trốn về địa bàn của gã giang hồ chân cầu Long Biên.
Lúc này tại quán ăn đêm, Luân “đen” và anh em đội Phúc “kiến” đã bắt đầu cảm thấy sốt ruột khi Phúc đi đã lâu mà chưa thấy về. Luân “đen” rút điện thoại gọi vào số đàn anh nhưng chỉ nghe có tiếng chuông mà không có người nhấc máy, linh cảm có chuyện không hay, gã gọi xe, cùng đồng bọn phi thẳng đến Mỹ Đình…

Trong khi đó, Sơn “tèo” lúc này đã yên vị ngồi trên con xe 4 chỗ hiệu Camry của Đức “biên”, gã đang lặng người đi để tính toán tiếp theo sẽ phải làm gì vì gần như nhà trọ cũ sẽ không thể trở về được nữa, cái trò điệu hổ ly sơn rồi phục kích chém người này Sơn “tèo” học từ Phúc “kiến”, vậy mà trong lần đầu tiên hắn dùng lại là với gã đàn anh của mình.

Đức “biên “ ngồi bên cạnh đang vô cùng hả hê sau khi trừ khử được kẻ thù lớn nhất của mình, gã quay sang định nói gì đó với Sơn “tèo” nhưng thấy kẻ mới gia nhập đang chăm chú lắng nghe điện thoại, là chiếc Nokia E71 mà Đức “biên” đã tặng cho Sơn dùng để ghi âm cuộc nói chuyện tối nay với Phúc “kiến”

- Sao có ghi được không ? Đức “biên” tò mò…

- Có, nhưng hơi rè anh ạ, phải dí sát thì mới nghe rõ được…

- ĐM, để đấy về anh bảo bọn đàn em anh xử lý cho, thế nó khai nhận hết trong đấy rồi chứ hả ?
Sơn không nói gì chỉ gật đầu…

- Mẹ kiếp, thằng chó chết ấy bựa vkl, mà con người yêu chú cũng đéo ra gì, bỏ mẹ nó đi, tiếc cái gì, gửi cho nó nghe xong rồi bye bye đi. Đức “biên” bức xúc…

Sơn cười, có lẽ là nụ cười chua chát đắng cay, bất chợt hắn nghĩ đến những lời mắng chửi thậm tệ cùng cái tát trong lúc nóng giận của mình dành cho Hà Phương. Chia tay ư ? chia tay thì đơn giản quá, nhưng trong lòng, gã vẫn còn yêu cô gái ấy nhiều lắm, sao có thể chia tay dễ dàng như vậy được ? Sơn khép mắt, ngồi dựa đầu về phía sau, thầm nghĩ “thôi mặc kệ, cuộc đời đến đâu tính đến đó”…

Thời gian sau đó, Sơn “tèo” cố gắng liên lạc với Hà Phương, nhưng cứ mỗi lần nghe thấy giọng Sơn là Hà Phương lại tắt máy, nỗi đau và sự nhục nhã cô vẫn chưa thể quên…

“Con người sinh ra đã là những kẻ cô độc nhất thế gian. Hoặc phải ngậm ngùi bỏ lại. Hoặc phải cắn răng lần lượt đi qua những giã từ. Để rồi, thế nào cũng chỉ còn lại mình, trên cõi trần ai nhọc nhằn này hay dưới lòng đất lạnh xa xôi… Tôi tự nhủ, sẽ không dành tình yêu thêm bất kì ai. Sẽ không ai có thể làm tôi đau đớn, khiến tôi tổn thương, không một ai có thẻ dùng chính sự hiện diện của mình để uy hiếp tôi nữa. Tình yêu là một gánh nặng. Tình yêu làm người ta đa đoan đến dại khờ. Tôi sợ tiếng điện thoại canh khuya, những hồi chuông dài khô khốc len lỏi bất trắc. Tôi run lên trước một dãy số lạ. Người ta sẽ còn báo cho tôi điều gì tan vỡ ? Tôi phong bế trái tim mình. Tôi vẫn mỉm cười khi người ra đi. Người ta phải hiểu rằng, sẽ không thể lấy đi của tôi bất cứ thứ gì, dẫu chỉ một nỗi nhớ bất định. Trái tim tôi vẫn ở đó, trong ***g ngực tôi, dửng dưng những nhịp đập thường tình…Mất mát như thế đã đủ, ám ảnh như thế đã vừa. Tôi không muốn liều lĩnh thử thách sức chịu đựng của mình thêm nữa. Vì cái gì cũng có giới hạn. Vượt qua ranh giới đó, có thể tôi sẽ truy tầm một cảm giác bình yên hoang tưởng. Có những đêm vắt vẻo trên ban công. Thèm tự do. Như con chim non rồ dại lần đâu tiên và cuối cùng được chạm vào bao la. Nhưng tôi biết mình không buông tay. Gần như thách thức, tôi đang đón đợi những gì sẽ qua…”

Đó là những gì mà Hà Phương đã viết trong cuốn sổ nhật ký chung của cả hai đứa…

Những ngày sau, Sơn “tèo” đi theo Đức “biên”, gã đổi số điện thoại và mất tích hoàn toàn khỏi nội thành Hà Nội. Chiếc điện thoại cũ mà hắn ném vào sau gốc cây được 1 bà bán nước chè gần đó nhặt được đem về dùng.

Đoạn ghi âm cuộc nói chuyện với Phúc “kiến” được Sơn gửi file về cho Hà Phương thông qua USB và nhờ một tên đồng bọn mang tới nhà trọ cho người yêu. Cô nàng sau khi nghe xong đã ôm miệng bật khóc không thành lời…những giọt nước mắt muộn màng…vì từ ngày đó trở đi, Hà Phương không thể tìm được cách liên lạc với người yêu…

Phúc “kiến” được đàn em đem vào bệnh viện cấp cứu kịp thời, dù thoát chết nhưng bị thương tật tới 68%. Ngay sau đó hắn và gia đình đâm đơn kiện Đức “biên” và Sơn “tèo” lên công an, Đức “biên” bỏ trốn vài Sài Gòn lánh nạn, còn Sơn “tèo” bị bắt không lâu sau đó.

Nghe hung tin, Quang “rùa” và Vân Anh vội vàng tới trạm giam hỏi rõ sự tình, động viên bạn, đồng thời ngay trong đêm, Quang bắt xe về Hải Phòng, hy vọng với sự giúp đỡ của Tâm “ma xó” sẽ cứu được thằng bạn thân chí cốt.

Hà Phương được Vân Anh thông báo Sơn “tèo” gặp chuyện cũng vội vã bắt xe lên trại giam Thanh Xuân, cuộc gặp lại giữa hai con người này diễn ra trong nước mắt, tình yêu trong cả hai vẫn còn nhưng để đến được với nhau thì họ cần phải mạnh mẽ mới có thể dìu nhau vượt qua được những biến cố lớn nhất trong cuộc đời này.

Quang “rùa” phải xin nghỉ học mất hơn 1 tuần, vừa để về quê đưa mẹ Sơn “tèo” ra Hà Nội thăm con sau khi địa phương báo tin về, khổ thân bác, đã già cả bệnh tật lại phải đi xa, may mà có Quang tích cực động viên, an ủi, nếu không có lẽ người mẹ này đã gục ngã ngay tại trại giam.

Để mẹ SƠn “tèo” lại cho Hà Phương và Vân Anh chăm sóc, Quang còn phải chạy về Hài Phòng cầu xin sự giúp đỡ của Tâm.

Tâm “ma xó” vận dụng hết những mối quen biết của mình tại Hà Nội, đền bù cho Phúc “kiến” 200 triệu đồng, thuê luật sư, chạy chọt bên tòa án, tất cả chỉ để giúp gã bạn thân thủa nhỏ của Quang “rùa” chỉ phải lĩnh án nhẹ nhất.

Cuối cùng sau 1 thời gian vận động, bên bị hại là gia đình nhà Phúc “kiến” cũng đã rút đơn kiện và xin giảm hình phạt cho Sơn “tèo”, tuy nhiên với 2 tội danh đã được thành lập là đánh bạc và cố ý gây thương tích có tổ chức, Sơn đã phải lĩnh án 18 tháng tù giam. Mặc dù vậy, Tâm “ma xó” vẫn ghé tai Quang “rùa” nói nhỏ “yên tâm đi, không đến 1 năm anh sẽ tìm cách đưa nó ra…nhưng hãy nhớ, anh chỉ giúp em 1 lần, 1 lần duy nhất này thôi đấy…và sau này nhớ về khách sạn làm không công cho anh để trả số tiền vay 200 triệu cứu bạn nhé…”

Quang “rùa” cười trừ, thở phào nhẹ nhõm, xấu hổ bùi ngùi nhớ lại cái hôm về Hải Phòng khóc lóc, cầu xin anh Tâm cứu bạn…

Phiên tòa kết thúc, Sơn “tèo” ôm chầm lấy Quang, cảm ơn những sự giúp đỡ của thằng bạn thân, hắn cũng xin lỗi mẹ trong những giọt nước mắt ân hận và bồng bột của tuổi trẻ – thật may là hắn vẫn còn cơ hội để được làm lại cuộc đời.

Từ phía đằng xa, Hà Phương lặng lẽ quan sát những nụ cười và giọt nước mắt của người yêu cũ, trông thấy Hà Phương, Sơn “tèo” đưa tay ra dấu, rằng cô hãy chờ đợi hắn, rồi tất cả giông bão sẽ qua, và hai đứa sẽ có ngày đoàn tụ…trong tình yêu điều quan trọng nhất không phải là những ngày hạnh phúc trôi qua như thế nào mà là sự vị tha của bạn ra sao, hãy bỏ qua cho nhau, hãy giúp đỡ nhau đi qua những ngày sóng gió, hãy chờ đợi và hạnh phúc sẽ lại nằm trong tay…

6 tháng sau – sân bay Nội Bài

- Ồ ! xin lỗi cô có phải là Phương Linh, giám đốc công ty thời trang DPL không vậy ?

Bất ngờ bị một người đàn ông nhận ra khiến Dương Phương Linh chỉ biết mỉm cười, cô tháo cặp kính đen nhìn vị khách bên cạnh rồi nhẹ nhàng đáp :

- Vâng ! đúng là tôi, xin lỗi có chuyện gì không thưa ông ?

- À à không ! tuần trước tôi có cơ hội được tham dự tuần lễ thời trang của cô bên Paris, tôi rất ấn tượng với những thiết kế của cô, xin tự giới thiệu tôi là Trung Vỹ – chuyên gia trang điểm.

Người đàn ông trông rất lịch sự, vẻ bề ngoài điềm đạm, tuổi đời có lẽ khoảng gần 40, Dương Phương Linh cũng rất vui vì gặp được 1 người cùng ngành nghề – nãy giờ đứng đợi cũng đã lâu, may mà có người để nói chuyện thôi thì cũng đỡ buồn, cô nghĩ vậy…

- Anh Vỹ đón ai vậy ? vợ anh đi nước ngoài ư ?

- À không ! tôi đón 1 người bạn bên Mỹ, tôi sống 1 mình với con trai…

- Ồ ! tôi xin lỗi…

- Không sao, không sao, thế còn cô, cô chờ ai vậy ?

- Tôi đón 1 cô cháu gái, đã 7 năm nay hai dì cháu không được gặp nhau rồi, không biết nó đã lớn và xinh đẹp như thế nào…

Nói đến đây, đôi mắt Dương Phương Linh bỗng long lanh, cô nhìn về phía xa xăm, bùi ngùi nhớ lại nhiều năm trước, đôi môi chợt nở nụ cười…
Còn nữa

Tag: