Trang chủ » truyen dam » (Truyen dam) Tội lỗi phần 2

Thời gian vẫn lặng lẽ trôi đi trong sự hối hả của cuộc đời. Tiếng ve giờ đây cũng thưa dần mà thay vào đó tiếng trống khai giảng báo hiệu một năm học mới lại đến, tôi giật mình khi thời gian vô tình trôi đi. Năm học này là một năm học cực kỳ quan trọng trong cuộc đời tôi, nó sẽ quyết định tương lai, quyết định cuộc đời tôi sẽ đi về đâu. Câu hát “nếu có ước muốn trong cuộc đời này.. hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại…” giờ đây làm tôi buồn quá, giá như được vui vẻ giữa cái tuổi mơ mộng cái tuổi giữa tình bạn và tình yêu thì hay biết mấy. Tôi cảm thấy tôi phải chịu nhiều áp lực học tập từ mọi phía, cả bố mẹ tôi, cả hai bên nội ngoại đều hi vọng vào tôi thằng cháu đích tôn của dòng họ. Tôi cũng hiểu điều đó chứ, tôi biết mình là niềm tự hào của bố mẹ của ông bà, tôi cũng muốn những đứa em tôi sau này sẽ lấy tôi làm gương. Tôi quyết tâm học tập trong năm học này và thi đỗ đại học. Tiếc thay tôi lại đắm mình vào trong thế giới ảo của các trò chơi game online.

Đầu năm học, tôi quyết định sẽ bày tỏ lòng mình với một cô bạn cùng lớp. Em là bí thư của lớp tôi, thực ra ban đầu chúng tôi không thân nhau lắm nhưng từ ngày lớp 11 cô giáo chủ nhiệm xếp em ngồi trên tôi làm tim tôi đập loạn nhịp. Chúng tôi thân nhau lắm, tuy em không cao lắm nếu như không muốn nói là bị lùn nhưng khuôn mặt có duyên của em với nụ cười xinh đẹp và thân hình nẩy nở đã làm rung rinh không biết bao nhiêu người. Chúng tôi khá hiểu nhau, em biết tôi thích điều gì, biết tôi thích ăn gì nói chung là em biết rõ con người tôi. Khi đi hát kraoke em cũng bấm bài cho tôi làm tim tôi xuyến xao loạn nhịp. Đôi lúc những đứa trong lớp ganh tị với tôi, chúng cứ ngỡ rằng chúng tôi là của nhau. Những ngày noel, valentin để cho những đôi tình nhân đi chơi với nhau thì hai kẻ cô đơn chúng tôi lại đi với nhau, tôi nhận ra rằng hình như chúng tôi dành cho nhau. Thực ra tôi nhút nhát lắm, tôi muốn tỏ tình với một ai đó khi cảm thấy hi vọng cao và sẽ không bao giờ nói ra nếu như mình không còn cơ hội….

Truyen nguoi lon

Tôi viết tất cả tình cảm của tôi vào một mảnh giấy và kẹp vào cuốn tập của em, tôi hi vọng rằng ngày mai tôi sẽ nhận lại một tờ giấy từ em và em sẽ nói rằng cũng mến tôi nhiều lắm. Tôi nghĩ đến viễn cảnh tương lai của hau đứa, được nắm tay nhau dạo phố được nói những lời ngọt ngào của tình yêu. Tôi chỉ mong đến ngày mai để gặp em được nghe em nói rằng em cũng mến tôi. Nhưng giữa thực tại và giấc mơ là một khoảng cách xa vời. Ngày hôm sau tôi cô bận thân của cô ấy nói với tôi là em muốn nói chuyện với tôi. “D, con Yến nó hẹn ông ở ghế đá ở sân trường kìa, sướng nhé” – cô bạn nở nụ cười tinh nghịch với tôi, tôi đáp lại bằng một nụ cười rồi vội vàng tiến lại cái ghế đá ở sân trường. Đây là lần đầu tiên tôi tỏ tình với bạn gái nên tôi cảm thấy rất run, tôi ngồi bên cạnh Yên mà không biết nói câu gì cả, chắc em cũng bối rối như tôi. “mình thật sự cảm ơn tình cảm của D, nó làm mình cảm thấy hạnh phúc khi có một người luôn quan tâm chăm sóc mình..” tôi nghe như thế cảm thấy trong lòng rất vui, tôi cảm thấy hạnh phúc. “Nhưng..” tiếng nhưng của em làm tim tôi thắt lại, tôi hồi hộp không biết Y sẽ nói gì đây. Y không nhìn thẳng vào mắt tôi “thực sự mình cảm thấy rất quý D, nhưng đó không phải là tình cảm của đôi trai gái mà là tình bạn rất bình thường. Mình rất trân trọng tình cảm của D và mình sẽ mãi khắc ghi nó nhưng chắc chúng ta không thể trở thành đôi tình nhân được rồi. Giá như D không nói ra thì chúng ta sẽ mãi mãi là bạn thì tốt biết bao. Chúng ta vẫn mãi mãi là những người bạn tốt của nhau”. Từng câu nói nhập ngừng từ Yến mà lòng tôi thắt lại, tôi nghẹn ngào nước mắt chỉ muốn chực trào ra, tôi định nói rằng D chỉ đùa cho vui thôi để vớt vát chút thể diện nhưng không thể. Y đã từ chối tôi rồi, tôi không dám chấp nhận sự thật này, tôi chỉ hi vọng rằng Y thử mình, hàng loạt tình huống đặt ra trong đầu tôi, có thể là Yến chưa tin tưởng mình, có thể là Yến cảm thấy năm cuối cấp nên muốn tập trung vào học… nhưng tôi không dám tin rằng Y không hề có tình cảm với mình. Lớp đã giờ học mà tôi không biết, đến khi thằng bạn chạy ra kêu tôi vào lớp tôi mới biết rằng thầy giáo đã vào lớp. Chắc nhìn bộ dạng của tôi, khuôn mặt thất thần và thái độ của Y chắc mọi người trong lớp cũng đoán được phần nào. Tôi không thể chấp nhận được…
Tôi tìm hỏi đứa bạn thân của Y thì mới biết thực ra Y đã có người trong mộng rồi, lớn hơn chúng tôi 2 tuổi và đang học đại học y dược. Tôi không thể chấp nhận được, nếu như thế thì tại sao Yến phải quan tâm tôi đến vậy. Tôi đã tự làm xấu hình ảnh mình tong mắt Yến khi đòi gặp anh chàng kia và cũng tôi lúc tôi tự làm khổ mình để mong được Yến thương hại. Tất cả những hành động đã làm tôi ngày càng xa Yến. Tôi bắt đầu chìm đắm trong thế giới ảo với những trò online hay những trang web khiêu dâm, tôi luôn liên tưởng mình đang được làm tình với đứa em họ của tôi với L hay với cả Yến nữa. Tôi cố tỏ ra là một người đàn ông khi bập bẹ những điếu thuốc trong môi. Tôi thường xem nghỉ học thêm để ngồi hàng giờ trước màng hình máy tính. Đã không biết bao lần Yến khuyên tôi nhưng tất cả những lời khuyên ấy tôi đều không xem ra gì cả, đã có lần tôi xúc phạm đến Y làm Y khóc.
Thực ra trong giai đoạn này có nhiều chuyện khiến tôi không thể kiểm soát nỗi bản thân. Khi đó con em họ C của tôi học lớp 9, tôi nói với bố tôi nên chuyển nó về trường của bố tôi để nó có thể học tốt hơn rồi chuẩn bị thi lớp 10 ( thực ra đó là một âm mưu, một âm mưu tội lỗi của tôi đã được tính toán từ trước ). Ý kiến đó không ai phản đối cả vì điều đó quá tốt. C dọn về nhà tôi, tôi nhường phòng ngủ cho C và C học bài ở phòng khách, bình thường phòng của tôi chỉ để ngủ còn tôi học phòng bên cạnh cái phòng khách. Phòng này chỉ để cái máy tính, tủ đồ, cái bàn học của tôi và dựng vài cây xe máy. Tôi đêm tấm nệm ra và nhường phòng mình cho nó. Má tôi đã mua cho nó mấy cái nịt vú để nó thay áo lót vải của con gái mới lớn, bởi mẹ tôi sợ cái cặp ngực của nó sẽ thu hút mấy ánh mắt tò mò khi trên áo của nó có thể nhìn thấy cái nhủ hoa ẩn hiện dưới lớp áo ấy. Chắc có cho tiền mẹ tôi cũng không dám nghĩ rằng chính thằng con trai của bà cũng bị cuốn hút bởi cái cặp nhũ hoa ấy. Mấy lần nhìn C thắm từng mảnh vải dính vào làn da thịt làm lộ nên cái nhũ hoa trông quyến rũ vô cùng.
11h đêm, bố mẹ và em gái tôi đã ngủ rồi chỉ còn có tôi và C đang học bài, tôi đang tranh thủ làm bài văn để nộp cho kịp. Cái đề “cảm nhận của em về nhân vật chí phèo..” làm tôi phải lục tất cả các tài liệu vốn có của mình. Phải chắp vá tất cả các cuốn sách tham khảo mới có bài văn hoàn chỉnh. Hài lòng với bài văn của mình, tôi đang định thu dọn lại bàn học rồi đi ngủ thì tôi giật mình khi thấy C đang đứng bên cạnh mình. C bảo có bài toán khó quá mà ngày mai sợ bị kêu lên bảng giải nên muốn nhờ tôi giúp. Thực ra bài toán không quá khó với tôi, nhìn dáng vẻ nó mà tôi buồn cười quá, không ngờ nó lại ngại tôi đến như thế. Tôi không trách nó vì dù sao đi nữa tôi cũng là người gây ra lỗi lầm này trước mà. Tôi chỉ cho nó bài toán rồi thả người lên tấm nệm và nằm suy nghĩ vẩn vơ. Không biết lúc này Yến có nhớ đến thôi hay không ( lúc này chưa nói ra ), nghĩ đến không biết C suy nghĩ tôi là người anh như thế nào: đốn mạt hay là một người anh mà C vẫn ngưỡng mộ. Tồi chìm vào trong giấc ngủ với những giấc mơ nhẹ nhàng được nắm tay Yến đi dạo trên con đường đầy hoa…..
Sáng hôm nay tôi lại dậy trễ, tất bật nuốt cái bánh mì rồi leo lên chiếc xe đạp để đi học ( bố tôi nhất quyết không cho đi xe máy đi học ). Đạp 8 cây số tôi mệt bở hơi tai, mồ hôi nhẽ nhại. Xuống đến trường tôi bị trễ 5’, cũng may Yến là bí thư nên xin xỏ mấy đứa em lớp 11 nó mới bỏ qua không ghi tên tôi, tôi thầm cảm ơn em và càng tin tưởng vào tình cảm của mình. Tuy là con trai nhưng trong đầu tôi luôn mơ mộng, những lúc mấy đứa trong lớp ghép đôi tôi và Yến thì tôi lại nhất định không chịu và bảo rằng chỉ là bạn bè mà thôi.
Đến một ngày cuối tháng 9, khi cả nhà tôi đi vắng cả, tôi vào phòng của C để tìm lại một thứ của tôi. Tôi vô tình nhìn trên bàn học em nó một cuốn sổ, tính tò mò trỗi dậy tôi lại định lấy cuốn sổ ra xem. Cuốn sổ bị khóa bởi một cái khóa ở bên hông nhưng cái khóa ấy không thể là khó tôi được. Tôi dùng cái kéo sau một hồi thì cũng mở được cuốn sổ đó. Trang đầu tiên mà tôi thấy đó là dòng chữ nhật kí, thì ra đây là nhật ký của nó. Tôi lật ra đọc…
Ngày … tháng … năm
Trang đầu tiên là một ngày buồn với nó, thì ra hôm nay là ngày nó chấm dứt cuộc đời con gái. Hôm nay khi đi chơi với đám bạn thì nó bị một thằng mà nó ngưỡng mộ học cùng lớp ( thằng này anh em tôi phải gọi là chú ) đã ôm ấp nó và vuốt ve. Trong cuốn nhật ký nó ghi rõ ràng là thằng đó đã dùng tay sờ mó nó. Nó nhất quyết không cho nhưng ngón tay đó đã làm nó mất trinh. Khi thấy những dòng máu đỏ tươi thì thằng chú tôi đã hoảng hốt bỏ đi, điều này đã làm nó rất buồn. Tôi tức điên, tôi không hiểu tại sao cuộc đời lại như thế tại sao tôi lại không thể được những thứ ấy chứ. Tôi bình tĩnh đọc những trang tiếp theo nó viết về gia đình về bạn bè anh em. Dường như tôi cũng chỉ xuất hiện một vài lần trong nhật kí nó nhưng cũng may đó là những lời tốt đẹp về tôi….
Gấp lại quyển nhật kí và cất lại chỗ cũ nhưng nó vẫn ám ảnh đầu óc của tôi, tôi không thể chấp nhận chuyện này, thực ra tuy một người nghiện sex nhưng tôi rất thương những đứa em của tôi, tôi thương những đứa em họ như những đứa em ruột của mình nhưng tôi không thể hiểu vì sao cuộc đời lại đối xử với tôi như thế. Tôi quyết định sẽ làm tất cả mọi chuyện để rõ chuyện này là do lỗi của ai của thằng chú tôi hay là do con C yếu lòng. Tối nay khi mọi người đã ngủ say chỉ còn tôi và C thức, tôi hít thở thật sâu để hỏi rõ chuyện này…..
Tôi gọi nó lại chỗ bàn học của tôi, chắc khi đi học về nó nhìn cuốn nhật kí bị cạy như thế chắc nó cũng biết là do tôi làm rồi, nhìn nó như một con thỏ mà tôi thương nó quá. Nó hỏi tôi trước
- Hồi chiều anh lục nhật ký của em phải không?
Thực ra chiều nay chỉ có tôi ở nhà thì không phải tôi lục thì còn do ai nữa, tôi không thể và cũng không cần thiết phải nói dối.
- Uh, anh lỡ làm thôi.
Tôi cũng không dám nhìn vào đôi mắt nó. Nước mắt nó chực trào, nó không dám khóc to cũng như nói to vì sợ bố mẹ tôi về thì khổ
- Tại sao anh lại làm như thế, nó là quyền riêng tư của em mà. Anh quá đáng lắm
Lần đầu tiên tôi thấy nó giận tôi đến như thế, chắc đó là bí mật của cuộc đời nó, tôi xin lỗi nó nó không nói gì, tôi không biết nói làm sao để hỏi nó cả.
- Anh có đọc cuốn nhật kí không
Tôi gật đầu
- Vậy anh đã đọc hết tất cả. Anh đã biết hết bí mật của em. Anh có biết làm như thế là xấu lắm hay không?

Nó giáo huấn tôi, tôi không nói gì bởi tôi biết tôi đã sai trong chuyện này, tôi hỏi nó những gì viết trong nhật kí chẳng lẽ lại là sự thật. Ban đầu nó bảo không phải nhưng nó không thể qua tôi. Nó kể thực hai hai đứa mên nhau thôi chưa hề ngỏ lời bao giờ, buổi chiều hôm đó nó với lũ bạn trong xóm chơi ở bờ cát ven sông thì thấy thằng chú tôi cũng đứng đó. Nó tách riêng đám bạn ra ngồi một mình để có cơ hội ngồi gần nói chuyện với thằng chú đó. Hai đứa nói chuyện với nhau rất thân mật về chuyện trường lớp, hai đứa cố nói để cho đối phương hiểu rằng mình có cảm tình với nhau. Rồi tự nhiên thằng chú lại ôm nó vào lòng, nó cảm thấy thật ấm áp khi có người ôm nó như thế. Sau đó thằng chú được trớn sờ khắp người nó, chính nó cũng cảm thấy bất ngờ vì hành động quá táo bạo của thằng chú, bình thường thì trông nó có vẻ hiền lành và có phần nhút nhát. Nó cho tay vào sờ bím con C nhưng vấp phải sự kháng cự của con C, chính ngon tay của thằng chú đã vô tình lấy đi sự trong trắng đầu đời của C. Thấy những vệt máu trên tay thằng chú vội vàng đi tới chỗ những đứa trong xóm, con C cảm thấy buồn vì hành động ấy, nó lủi thủi đi về trong sự cay đắng, nói hiểu rằng cuộc đời con gái nó đã chấm hết chỉ vì một hành động không đáng có.
Tôi hỏi hai đứa sau đó thì như thế nào, ngập ngừng một lúc thì con C cũng nói sau đó thằng chú đó cũng không dám gặp mặt con C nữa. Tôi nói với nó để khi nào về tôi sẽ nói với ông bà để cho nó một bài học, con C khóc lóc năn nỉ tôi đừng nói gì, thực ra nếu con C có đồng ý nói thì chưa chắc tôi đã dáng nói ra bởi tôi cũng không phải tốt đẹp gì và tôi cũng muốn giữ chút thể diện cho hai đứa nó. Ở quê tôi họ coi trọng chữ trinh lắm, không cần biết vì lí do gì nhưng nếu chuyện này mà vỡ lỡ ra thì sẽ bị mọi người xem thường. Ban đầu nó khóc lóc sau đó hăm dọa tôi nhưng tôi vẫn bảo là sẽ nói ra với tất cả mọi người. Con C năn nỉ không được nó chuyển sang hăm dọa tôi, nó bảo rắng sẽ kể cho mọi người nghe chuyện hôm tôi sờ mó nó. Tôi cười như muốn thách nó, tôi biết nó không dám đâu bởi nhờ có tôi mà nó ở trong cái nhà này, gia đình nó mang ơn còn không hết thì làm sao mà nói ra chứ vả lại nói ra người chịu thiệt không phải là tôi. Nó biết nó không thể dọa dẫm tôi được, nó chuyển sang van xin, tôi nói với nó chuyện này để tôi tính đã, tôi bảo nó hãy cho tôi thời gian suy nghĩ. Nhìn bộ ngực phập phồng theo hơi thở mà tôi không chịu được, qua ngọn đèn tôi thấy thấp thoáng cái nhũ hoa của nó, tôi được thế cho tay sờ cái bộ ngực của em qua lớp áo, em chỉ biết cắn răng chịu đựng chứ không dám phản ứng với tôi, em luôn bảo với tôi rằng đừng mà, em không thích như thế đâu. Bây giờ tôi chả quan tâm gì tới lời nói nó cả, tôi định cho tay vào sờ thì đúng lúc ấy thì mẹ tôi đi ra chỗ tôi, thực ra mẹ tôi đi vệ sinh sẵn tiện xem tôi học bài như thế nào. Chắc mẹ thấy tôi với C nên nghĩ rằng con C đang hỏi bài tôi nên không quấy rầy chúng tôi. Con C quay lại bàn học rồi đi ngủ. Tôi cũng mất hứng nên cũng đi ngủ luôn.
Thực ra đọc cuốn nhật kí ấy tôi mới hiểu hết cuộc sống gia đình em. Nhìn vẻ bình thường chú tôi có vẻ hiền và có phần thiếu hiểu biết nhưng có tính gia trưởng và hay nhậu nhẹt trong xóm, mỗi lần xỉn chú tôi thường phung phí tiền bạc mặc dù kinh tế gia đình rất khó khăn. Mấy lần thím tôi góp ý đều bị chú tôi cắt phăng nên chỉ biết cắn răng chịu đựng chứ không dám nói ra ngoài. Chỉ cần có rượu là chú tôi thay đổi hoàn toàn từ một người nông dân thật thà chất phát thành một con ma men. Tôi ngủ đi với những tính toán trong đầu, tôi thiếp đi trong những suy nghĩ ấy.

Truyen xxx

Mấy ngày sau tôi lên trường cấp 3 ở huyện ( tôi học trường chuyên còn trường này là trường cấp 3 của huyện nơi em Tr học ) diễn văn nghệ, tôi gặp lại phần lớn anh em hồi cấp 2 ( thực ra hồi cấp 2 lớp tôi có 10 nam nhưng đến 35 nữ ). Gặp thằng Nam đi với con nào ấy cả lũ ra hỏi, nó không ngần ngại khi giới thiệu là người yêu nó, hai đứa bắt đầu được một tháng rồi. Con bé ấy nhỏ hơn chúng tôi 1 tuổi, nói chung là khá xinh xắn, nghe anh em nói hai đứa hay hoạt động văn nghệ chung nên thành ra quen nhau rồi mến nhau luôn. Tôi ganh tị với tình yêu của nó, vì học giỏi nhất trong đám bạn cấp 2 cộng với mồn mép cũng nhanh nên anh em giao tôi trọng trách là giới thiệu em nó về đội hình này. Thực ra hồi cấp 2 chúng tôi lập ra cái hội 10 thằng con trai này, thằng Nam là người đầu tiên công khai người yêu với anh em. Tôi không quá quan tâm đến con bé đó, nhưng nhìn hai đứa nó hạnh phúc vui vẻ với nhau mà tôi không thể không ghen tị. Tôi quyết định sẽ tỏ tình với em Yến để một dịp nào đó tôi sẽ tỏ tình với em nó.
Được sự hậu thuẫn của anh em cấp 2, bọn nó cung cấp cho tôi những lời hoa mĩ những lời có cánh để viết một lá thư ngắn đầy cảm xúc nhất. Trong nhóm có 3 đứa học chung trường, nên bọn nó biết em Yến ( bí thư mà rất năng nổ cộng với tài ăn nói có duyên nên không thể lọt khỏi mắt tụi nó). Tụi nó bảo tôi kể tình hình hai đứa và bảo rằng 100% em Yến thích tôi rồi. Tôi nghe mà mát cả ruột và càng có thêm tự tin để gởi lá thư ấy. Ngày hôm sau tôi kẹp lá thư ấy vào quyển tập của em và nhận được lời từ chối của Yến. Có lẽ không ai hiểu được tôi hi vọng vào mối tình đẹp này như thế nào và chắc không ai hiểu tôi được sự thất vọng, nỗi buồn chán trong tôi như thế nào. Trước mặt đám bạn tôi luôn cố tỏ ra một con người vui vẻ lạc quan nhưng tôi không thể giấu nỗi buồn ấy trước đám bạn. Iôi vẫn luôn miệng rằng “ tụi bây yên tâm đi tao không sao đâu, thực ra tao cũng không có tình cảm nhiều với con đó đâu, tỏ tình cho vui thôi, có bồ thì tốt không thì thôi”, nhìn những nụ cười giả tạo cố che đi nỗi trống trải trong lòng, tụi nó không nói ra nhưng đều biết rằng tôi đang rất đau, một nỗi đau khó mà diễn tả thành lời, tôi hi vọng nhiều bao nhiêu để rồi thất vọng bấy nhiêu. Tôi nhớ có một lần đang đi hái dừa với tụi nó, một thằng vô tình hỏi lại tình hình tôi với Yến, tôi đáp lại vẫn câu nói đó, vẫn nụ cười đó. Một thằng trong nhóm nói rằng: “ D, mày không cần thiết phải giấu mọi người ở đâu, không ai nói gì đâu có điều gì buồn bực cứ nói ra đi”. Nghe câu này mà môi tôi như mếu, tôi run lên từng tiếng, những dòng nước mắt muốn tuôn ra ngoài. Tôi cố ngăn lại giọt nước mắt rơi, tụi nó không nói gì cả, nó cũng không muốn làm tôi bối rối hơn nữa để khỏi ai nói rằng: “ con trai lớn rồi mà còn khóc”.
Tôi bắt đầu vùi đầu vào những trò vô bổ, game online, sex, thuốc lá. Trên trường tôi không hề bỏ học bữa nào nhưng tôi thường xuyên bỏ học thêm thậm chí còn bịa ra thêm một số buổi học để đi và còn lấy trộm tiền để đi đánh điện tử nữa. Có khi bố tôi cho 30k để đó xăng thì tôi chỉ đổ ít hơn số tiền ấy còn lại thì mua thuốc hút. Thực ra hút điếu thuốc ấy tôi cũng khó chịu lắm chứ, cái cảm giác đắng trong họng không thể nào diễn tả được nhưng vẫn cố để chứng tỏ mình là người lớn, mình là một người trưởng thành. Bạn bè tôi cũng nhắc nhở tôi chuyện này bởi chúng hiểu sức học của tôi, niềm hi vọng của bố mẹ , dòng họ và cả danh dự nữa. Tôi có điều kiện để học tập nhưng không cố gắng, bao nhiêu người mơ có điều kiện học tập như tôi. Tôi nhận ra mình càng ngày mê tốc độ, khi ngồi trên xe tôi luôn chạy hết ga ( cũng chỉ khoảng 60km/h ) và cũng may mắn cho tôi là chưa một lần bị té ngã dù nhiều lúc tôi không thể làm chủ tốc độ. Nhưng một đêm, tôi đi chậm nhưng do trời tối nên tôi va với một đứa con gái, tuy tối nhưng tôi vẫn nhận ra là con bé em nhỏ hơn 2 tôi 2 tuổi học chung trường cấp 2 và hiện giờ tôi với nó học chung trường với nhau. Tôi nhận ra nó, bình thường đi nhanh không có chuyện gì hôm nay nổi hứng đi chậm thì lại xảy ra chuyện ( thực ra là do thằng bạn tôi đi xe đạp thôi ). Tôi hơi hốt hoảng tôi với thằng bạn đỡ nó dậy và hỏi thăm thử nó có bị sao hay không, nhìn nó thì cũng không bị gì nghiêm trọng cả bởi tôi thấy chỉ bị trầy đầu gối, nó nhăn nhó bảo chỉ bị đau tay. Mọi người xung quanh bảo nó bị gãy tay tôi lo quá, tôi không biết làm sao để giấu bố tôi đây, bởi mọi người ai chả biết tôi con ông thầy D với lại nó bị gãy tay thì lấy đâu ra tiền mà lo cho nó. Đánh liều tôi mượn điện thoại gọi về cho mẹ tôi báo tin. Nghe đến mấy chứ “ tai nạn giao thông thôi” mà mẹ tôi đã khóc ầm lên ( thực ra tôi không dám gọi với bố mà chỉ dám gọi cho mẹ tôi ). Bố tôi nghe thấy vội giật điện thoại từ mẹ tôi, ông hỏi tôi “ mày bị ở đâu có bị làm sao không”, giọng bố tôi vồ vập. “ Dạ không sao bố ạ, con thì không sao, con lỡ tông con bé Ng học trò cũ của ba ” tôi đáp lí nhí. “ Mẹ, đi đứng không cẩn thận là thế đó”, bố quát tôi qua điện thoại. Tôi biết bố sẽ quát tôi bởi bố tôi rất nóng tính và nghiêm khắc.
Nhìn ánh đèn xe và đèn xi nhan quen thuộc, chiếc xe dream rẽ trái, bố mẹ tôi đã tới. Bố tôi lại gần tôi và đánh tôi một bạt tai trời giáng, còn mẹ tôi lại xem bé Ng như thế nào. Cái bạt tai ấy làm tôi lạng choạng đứng không vững, một người chạy vào can bố tôi “ thôi, thầy đừng đánh cháu nữa, dù sao cũng chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi mà, đừng đánh nó nữa”. Mẹ tôi cũng chen ngang vào: “thôi anh D, chở con bé Ng đi xuống bệnh viện trước đã”. Môi tôi run bần bật như muốn khóc, tôi lại cố cản những dòng nước mắt. Tôi rất giận cái nóng tính của bố tôi thực ra trong chuyện này không hẳn tôi sai, tôi đã đi chậm, đèn xe cũng bình thường, còn Ng thì vừa đi vừa giỡn lại cưỡi xe từ trong ngõ tối mù chạy ra mà không quan sát ( Ng đang giỡn với đám bạn đi học chung về ). Dường như trong người tôi đang rất nóng nảy, tôi bực bội bao nhiêu ngày qua bị Y từ chối, những điếu thuốc, những câu chửi trên gameonline làm tôi trở nên lầm lì hơn.
Tôi bất mãn định dựng cây xe máy về, bố tôi bảo: “mày gởi chiếc xe máy lại và cởi xe đạp này về, về nhà đi rồi lát tao sẽ nói chuyện với mày”. Tôi dắt chiếc xe đạp về mà không thèm nói một lời. Tôi rất bất mãn với cơn nóng tính của bố khi không giữ thể diện của tôi trước đám đông. Tôi khóc, tôi không thể nhịn được, bố chưa hiểu đầu đuôi gì cả mà đã quát mắng tôi. Về đến nhà hai đứa em tôi vội chạy ra hỏi han tôi có bị làm sao không, con bé Ng như thế nào. Tôi quát chúng và bảo chúng vô nhà lo học hành đi đừng vô duyên như thế. Tôi nhờ con em gái tôi gọi điện thoại hỏi thử bé Ng như thế nào, má tôi bảo, không sao đâu chỉ bị trật khớp nhẹ thôi. Tôi nghe mà lòng nhẹ hẳn, tôi chuẩn bị những câu nói để chút nữa thi phần hùng biện với ông già khó tính của tôi. 10h đêm bố mẹ tôi mới về tới nhà, khuôn mặt bố tôi rất khó chịu với tôi, bố tôi bảo phải chở con bé Ng về nhà và xin lỗi bố mẹ nó. Chắc vì nể bố tôi nên họ cũng vui vẻ bỏ qua, dù sao thì bố tôi cũng bớt nóng nảy hơn rồi. Bố tôi gọi tôi ra nói chuyện, không có cái roi nào cả, có lẽ bố tôi cũng biết đấu đuôi câu chuyện chứ không như bố tôi nghĩ, tôi bây giờ chỉ cuối dầu dạ với vâng. Bố tôi bảo từ tối mai là đi học bằng xe đạp. Tôi vội phân trần bởi nếu đi xe đạp mà đi 8 cây số thì lấy sức đâu mà học hành gì nữa. Mẹ tôi cũng nói đỡ vài lời và bố tôi cũng đồng ý cho tôi đi xe máy tất nhiên là phải cẩn thận hơn nữa.
Nằm nghĩ lại tôi cảm giác đây là lần đâu tiên bố tôi nhẹ nhàng đến thế, tôi càng cảm thấy yêu bố tôi hơn ông ấy là người tuyệt vời nhất với tôi.
Hôm nay trời chuẩn bị vào đông rồi, những cơn mưa, những cơn gió tràn về làm tôi không muốn thoát ra khỏi cái chăn để đi học. Mặc chiếc áo khoác màu trắng bạc vào, đây là chiếc áo chứa đầy kỉ niệm của tôi và Yến. Tôi nhớ mùa đông năm trước tôi và Yến đi mua hai cái áo ấm, chính cái áo này là cô ấy chọn cho tôi, tôi cố gắng giữ cái áo này không có một vết bẩn hay một nép nhăn để sau này có dịp nào đó tôi sẽ khoe với các con tôi rằng “chiếc áo này là do mẹ con tặng bố năm lớp 11 đó”. Tôi không định mặc chiếc áo này bởi nó nhắc lại kỉ niệm buồn của tôi và Yến nhưng phải công nhận cái áo khá đẹp và nó phù hợp với dáng dấp hơi mập của tôi. Không hiểu từ khi nào mà đầu tôi đã dành ra một khoảng trống lớn để chứa hình ảnh của Yến, tôi không thể quên được, có lẽ tôi đã yêu Yến rồi chứ không còn mến như lứa tuổi học trò nữa. Yến ơi, không biết bây giờ Yến đang ở đâu, có phút giây nào nghĩ tới D hay không, có khi nào yến hiểu cảm giác của một kẻ yêu đơn phương hay không. Trời bắt đầu mưa to hơn, không thể chờ nó tạnh được nữa, tôi gấp ống quần lên để khỏi ướt và dắt con chiến mã đi học. Những giọt mưa phả vào mặt tôi thật rát, nhưng cái rát ấy làm sao bằng cái rát trong lòng tôi chứ. Suy nghĩ viễn vông, tôi luôn đặt ra những tình huống mong níu kéo Yến về. Chẳng mấy chốc tôi đến trường, hôm nay tôi cảm giác quãng đường thật ngắn so với những suy nghĩ miên man trong đầu.
Lật quyển vở văn của cô giáo chủ nhiệm tôi lại thấy những nét chữ của Yến, hơn 2/3 số bài học trong vở của tôi là do Yến chép, thực ra không phải do tôi làm biếng mà hai đứa hai đổi vở cho nhau ( tất nhiên Yến ghi nhiều hơn thôi). Những nét chữ nhỏ nhắn xinh xắn không làm tôi khỏi chạnh lòng. Tính ra cũng đã 10 ngày kể từ cái ngày Yến từ chối tôi nhưng tại sao tôi không thể lấy lại thăng bằng cuộc sống chứ. Nhìn Yến ngồi trước mặt tôi thôi mà cảm giác xa tận chân trời, bờ vai ấy mới đây thôi chúng tôi cặp kè bên nhau mà giờ đây nó quá xa tấm tay tôi. Không biết nếu như tôi phải chấp làm bạn thân em và phải nói ra tấm lòng mình thì cái nào sẽ tốt hơn. Tôi gục đầu xuống bàn, những kỉ niệm ngày xưa của 2 đứa tràn về, thực ra cũng chỉ hơn một năm chứ mấy mà không thể nhớ hết biết bao kỉ niệm của hai đứa. Tại sao, tại sao ông trời cho con hạnh phúc nhỏ nhoi ấy lại nỡ cướp đi hạnh phúc của tôi chứ. Tôi chợt nhớ đến hai câu thơ mà bố tôi vẫn hay đọc
“ kỉ niệm ấy giờ đây không còn nữa
Giấc mơ xuân tan vỡ mất rồi”

Truyen sex

Đang gục đầu trên bàn thì “ Nguyễn Văn D”, thì ra cô đang gọi tôi lên kiểm tra bài cũ, có lẽ thấy tôi nằm trên bàn nên cô gọi lên trả lời bài cũ. Cầm quyển vở tôi nhanh chóng đi lên. Cô cầm vở tôi mà không tin vở của tôi bởi có một nét chữ con gái trong vở tôi. Cô dễ dàng biết đây là nét chữ của Yến, cô bảo Yến đêm vở lên cô kiểm tra. Chắc có lẽ cô nghĩ tôi lấy vở của Yến dán tên của tôi lên cô mới kiểm tra. Cô tủm tỉm hỏi Yến trước lớp “ Yến, tại sao cô thấy trong vở bạn D lại có hơn một nửa là do em chép cho bạn”, thực ra cô tôi rất vui vẻ chứ không hề có ý trách móc. Câu hỏi của cô làm cả lớp ồ lên, cô bảo “ hay là hai đứa…”, cô cười lên còn Yến vội chống chế “ không phải đâu cô, thực ra bạn D bị ốm nên em viết bài dùm bạn thôi”, cả lớp dưới này tụi nó bảo “ xạo”, có một vài lời dưới lớp “ có thì nói có chứ sao phải ngại”, “uh, phải đó, có gì thì công khai ra chứ”. “ không phải đâu, nọi người hiểu lầm rồi” Yến cố thanh minh, cô thì lại bảo “ cô thấy D đi học đầy đủ mà sao lại em bảo bạn ốm”, “đúng đó cô”, cả lớp lại đồng thanh. Nhìn yên đỏ mặt múa tay hươ chân trông đáng yêu vô cùng, trong lớp chắc cũng có khối đứa ganh tị với tôi mà cố giả vờ thôi. Những câu nói của cô, cả lớp của Yến nữa như muốn xát thêm muối vào vết thương đang đau này, có lẽ không ai hiểu cả hoặc hiểu nhưng cố tình nói thế. Cũng may chỉ là cuốn vở này thôi chứ mấy cuốn khác nữa thì tôi ê mặt phải biết bởi vở nào cũng có Yến ghi dùm cả. Tim tôi đang thắt lại từng cơn, tôi càng tỏ ta yếu đuối để mong Yến thương hại mình nhưng không được.
Tôi tiếp tục chìm trong đống bùn lầy của cuộc đời, tôi cũng nhận ra rằng mình đang quá sai, dù biết tôi là niềm hi vọng của bố mẹ nhưng tôi đã làm bố mẹ tôi thất vọng thật nhiều. Tôi quyết định sửa lại những lỗi sai của mình, hôm ấy tôi đi học thêm hóa ( năm đó không thi tốt nhiệp môn hóa nhưng tôi thi khối A ), tôi lại ngồi gần Ph ngồi ở bàn cuối. Ph là bạn của tôi hồi cấp 2, tuy hồi ấy không thân với nhau lắm nhưng lớp 12 tôi và Ph học thêm chung môn Lý và hóa. Thấy bóng tôi Ph vội vàng gọi tôi, tôi không hiểu có chuyện gì mà hôm nay nó lạ lạ thế nào. Tôi kể với tôi hôm trước ( bữa đó tôi cúp học đi đánh điện tử ) có một cô bé đi học trễ ( chắc đi học môn trước nên đến trễ ), và ngồi gần nó. Nó bảo cô bé không xinh lắm nhưng có duyên vô cùng, cặp kính cận trên mắt làm tôn thêm vẻ trí thức của em, tôi nghe nó kể mà lòng tôi cũng tò mò không kém. Đúng lúc ấy cô bé đi vô lớp, cô bé ấy ngồi bàn đầu với mấy đứa bạn. Nhìn ban đầu cô bé thấy không xinh lắm nhưng nhìn kĩ tôi thấy toát ra một vẻ quyến rũ lạ kì, nụ cười của em gì đó rất dễ thương và dễ đi vào lòng người ( thấy em cười với mấy đứa bạn của em ). Tôi không hiểu vì sao không xinh lắm nhưng tôi vẫn bị cuốn hút bởi em. Chắc có lẽ từ đó mà tôi đi học đầy đủ hơn, không muốn bỏ học để đi chơi điện tử nữa. Thằng bạn tôi chả biết bằng cách nào mà biết tên em, tên em cũng khá đặt biệt mà không phải dễ dàng để quên ( thực ra tên đặc biệt quá nên tôi không nói ra vì sợ ). Ban đầu nó nghe nhầm ( có lẽ có ít người đặt tên em, em tên N ), nó nhờ tôi viết một lá thư nhỏ để giúp em làm quen, thực ra khi đó thằng Ph cũng không hề có nick chat, nên nó mượn đỡ nick chat của tôi để làm quen em. Nó nhát đến mức không dám gởi cho em. Tôi nhận trách nhiệm này và gởi cho con bạn học cùng lớp ngồi sau em tặng giúp, tôi bảo con bạn ấy chờ tôi về chỗ rồi gởi. Nó cười một nụ cười tinh quái, chắc nó nghĩ tôi đang muốn tán tỉnh em này.
30’ sau chúng tôi nhận được tờ giấy với nội dung “ xin lỗi bạn mình không phải tên … mà là tên H, rất vui làm quen với bạn”, sau này tôi mới biết ngay từ đầu em nghĩ rằng tôi gởi mà không hề biết người chủ ý là Ph. Ph thì khỏi phải nói nó mừng ra mặt chuyện này và dẫn tôi đi ăn uống thỏa mái.
Kể từ ấy Ph ra sức tán tỉnh N làm N càng ngày giữ khoảng cách với N. Tuy chúng tôi ít nói chuyện trực tiếp với nhau khi gặp cũng chỉ mỉm cười chào nhau mà chỉ chủ yếu là chat chit trên mạng nhưng hai đứa nói chuyện rất thỏa mái, N chủ động rủ tôi học thêm anh văn với N ( thực ra tôi học cô này nhưng lần này chuyển nhóm để ngồi gần N ). Rồi một buổi học tình cờ, tôi ngồi bàn đầu với N ( N bị cận, thực ra là 70% cố ý còn hết chỗ ngồi chỉ là cái cớ thôi). Những buổi sau đấy chỗ ngồi của tôi không phải là những bàn cuối để ngủ nữa mà là bàn đầu có một bóng hồng đang ngồi. Chúng tôi ngày hiểu nhau hơn, em ở huyện xa và chuyển vào thị xã học từ năm lớp 6, em ở nhà bà dì ruột. Theo lời cô giáo dạy thêm anh văn ( cũng dạy em trên trường, lớp học thêm cũng chỉ vài chục người chứ không nhiều nên cô biết hết học sinh trong lớp ) thì N là người khá kín đáo và ít giao tiếp, N không thích những anh chàng hay tán tỉnh con gái ( cái này thì tôi hơi bị máu ), và em cũng không muốn làm quen với nhiều bạn lạ nên cô không thể hiểu tại sao tôi và N thân nhau đến như thế. Cô cũng thường ghép đôi tôi với N trước lớp học thêm ( lớp khoảng 30 người nên hầu như biết nhau ), những lúc ấy trong lòng tôi không hề có cảm xúc gì vẫn xem nhau như bạn. Theo l người bạn học chung lớp AV thì em cũng thuộc hàng hotgirl của trường, rất nhiều anh muốn làm quen mà không được đó. Bình thường trong lớp cứ nửa buổi tôi ngồi ở trên thì lại xuống bàn cuối ngồi với mấy mạng con trai nhưng nếu chúng đuổi thì tôi lên ngồi với N tiếp.
Trong tim tôi vẫn không thể quên đi hình bóng Yến, có thể nói để quên đi Yến là việc mà tôi không thể làm được. Một hôm nghe con bạn thân của Yến bảo hai người họ chia tay làm tôi giật mình. Nghe nói hai người họ khá mến nhau cơ mà, thì ta người chủ động chia tay lại là hắn vì hắn đã có người khác. Tôi hận hắn, nó không xứng đáng với tình cảm của Yến dành cho hắn. Tôi chỉ muốn hặp hắn để hỏi rõ mọi chuyện để đấm con người sở khanh ấy mấy cái. Nhưng thật ra đây là cơ hội tốt để tôi ghi điểm trong lòng Yến, tôi cũng thầm cảm ơn khi hắn đã tạo cho tôi một cơ hội. Thực ra hiện tại hai người họ vẫn là của nhau, khi ấy hắn biết chuyện có người con trai đem lòng mến Yến ( đó là tôi ), hắn cảm thấy tôi xứng đáng hơn hắn, chăm sóc yêu thương Yến tốt hơn hắn bởi hai người ít cơ hội để gặp nhau. Hắn cũng nghe nói chúng tôi khá thân ( nhưng không hề có ý nghi ngờ tình cảm của Yến ), nên nghĩ rằng Yến sẽ hạnh phúc hơn khi tôi chăm sóc Yến. Hắn bịa ra chuyện có bạn gái mới để Yến ghét hắn và quên đi hắn để đến với tôi dễ dàng hơn. Hiện giờ hắn đang là một bác sĩ, thạc sĩ có chuyên môn giỏi ở một bệnh viện lớn thành phố, chúng tôi vẫn hay nói chuyện với nhau và nhậu nhẹt, tôi cảm thấy hắn mới là người đàn ông tốt là bờ vai vững chắc cho cuộc đời của Yến. Bây giờ hai người đã quay lại với nhau và khoảng vài năm nữa sẽ tính đến chuyện trăm năm. Hồi đó khi nghe tin này tôi muốn gặp hắn để hỏi rõ mọi chuyện, nhưng cũng thầm cảm ơn hắn để tôi có cơ hội. Với sự giúp đỡ của cô bạn thân tôi không ngừng phấn đấu, tấn công Yến.
Trong một buổi chiều mưa, tôi lại truy cập vào trang web đen quen thuộc, tôi xem một video sex có tựa đề “ quan hệ với em họ”, chính video này làm thay đổi cuộc sống của tôi. Thực ra video này không phải dễ thấy bởi nó nằm ở trang 50, có lẽ nếu không thấy video này thì tôi sẽ không mắc những lỗi lầm kinh tởm của mình. Tôi vội vàng nhấn chuộc vào dòng chữ ấy, đoạn video không dài nó chừng 4’ nó cảnh quan hệ của 2 anh em ( không biết có phải là anh em họ hay không ), cảnh quay rất chân thực, tôi bị kích thích vô cùng, chưa bao giờ tôi cảm thấy bị kích thích như thế. Tôi nằm trên nệm và nhớ lại cảnh quan hệ với Tr, tưởng tượng mình đang quan hệ với C. Nghe tiếng xe đạp tôi biết là C đi học về ( giờ đó tầm 2h30 chiều ), thú tính trong tôi trỗi dậy tôi đã làm một chuyện đầy tội lỗi ….
C bước vô phòng tôi chào tôi mới đi học về, C có mặc áo mưa nhưng vì mưa quá to nên làm ướt áo em, áo em bám vào những thớ da thịt của em làm tôi kích thích vô cùng, tôi thấy cái áo ngực của em rõ mồn một qua ánh đèn. Có lẽ em đang rất lạnh, tôi giả vờ hỏi thăm em để em nán lại tôi có thể ngắm em qua cái áo sơ mi bị ướt. Tôi không thể kìm chế nổi mình và tôi đứng dậy lại gần em, tôi ôm em vào lòng. Em không còn lạ gì cái ý nghĩ của tôi, đã lâu rồi cái lúc tôi sờ ngực em, có lẽ do việc đang cố gắng ghi điểm với Yến nên tôi quên mất cô em họ xinh đẹp này. Mùi hương tóc em bay vào mũi tôi, tôi hôn lên mái tóc ướt sũng ấy. C cố vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay tôi, nhưng C không thể thắng tôi được, tôi ghì cô ấy vào lòng. Tôi không em C nữa, nó định vào phòng thay đồ vì nó hơi lạnh, tôi đêm chuyện nhật ký ra để dọa nó
- Em còn nhớ cuốn nhật ký chứ.
Nó không nói gì nhưng nó hiểu tôi đang nói gì, chắc lúc đó nó cũng đoán được ý đồ của tôi. Lần này tôi ôm nó vào lòng nó không dám vùng vẫy nữa, nó im lặng, có lẽ nó đang khóc. Tôi không quan tâm gì đến cảm xúc của nó, tôi chỉ quan tâm đến thân thể nó thôi. Có lẽ giá như tôi không tỏ tình với Yến thì tôi sẽ không sa đọa đến mức này, nhưng biết trách ai được do tôi mà ra tất cả mọi việc. Tôi đặt C ngồi trên tấm nệm của mình và hôn lên trán C, hai bờ má ửng hồng của C làm tôi nhớ đến Yến vì hai bờ má hồng khá giống nhau. C luôn né tránh nụ hôn của tôi nhưng nó phải làm theo mọi yêu cầu của tôi, tôi hôn lên môi nó, nó khép chặt bờ môi lại để tôi không thể cho lưỡi của mình vào. Tay tôi sờ soạn sau lưng nó, dường như độ kích thích trong tôi tăng lên cực độ, tôi không muốn phí bất cứ khoảng thời gian nào nữa. Tôi ôm nó đặt xuống nệm, tay tôi bóp bên ngoài cái ngực cao vút của nó, bây giờ nó chống cự trong miệng của nó lí nhí những lời van xin tôi “đừng mà anh 2, đừng mà”. Những giọt nước mắt của nó bắt đầu trào ra, nó không dám phản ứng mạnh còn tôi thì như con thú dữ không gì có thể thay đổi được.
Tôi xoa bộ ngực của nó một cách thô bạo, tôi nhẹ nhàng cởi từ cái nút áo của C, “bực..”, từng tiếng mở khuy áo vang lên phá vỡ sự im lặng của căn phòng, bên ngoài chỉ có tiếng mưa rơi lộp độp lên mái tôn. Bàn tay tôi run lên khi làm một việc tội lỗi này. Bàn tay nhỏ nhắn của nó nắm lấy cổ tay tôi nhưng không dám giằng mạnh bàn tay tôi ra. Từng dòng nước mắt nó chảy ra thấm xuống tấm nệm của tôi, chắc nó cũng đành nhắm mắt cam chịu số phận của mình. Tôi cởi hàng nút áo của nó ra phơi bày bộ ngực được giấu gọn dưới cái nịt vú, làn da bụng trắng ngần với lỗ rốn nhỏ xinh. Tôi hôn lên má nó, bây giờ nó không kháng cự nữa mà buông xuôi, hình như nó cũng cố giấu những dòng nước mắt của nó. Tôi hôn liếm dần xuống cái cổ trắn ngần, tôi cho tay vào dưới lớp nịt vú xoa bóp một cách thô bạo bộ ngực của nó, nhìn khuôn mặt hơi đau đớn của nó chắc tôi hơi mạnh tay. Tôi như con thú dữ đang đói lâu ngày còn em nhưng một con mồi chỉ biết chịu đựng . Đến bây giờ tôi vẫn không thể hiểu tại sao lúc đó tôi lại liều lĩnh đến thế, liều lĩnh đến mức điên cuồng không đủ để nhận ra đâu là đúng đâu là sai nữa.

Tôi nới lỏng cái nịt quần của em, em không còn bất cứ một hành động nào là chống cự, em đã chấp nhận sự thật, buông xui phó mặc cho số phận. Ngay cả bản thân tôi không biết lúc ấy trong đầu của tôi đang nghĩ về cái gì, lúc đó tôi không hề nghĩ đến Yến cũng không nghĩ đến bạn bè gia đình, tôi không nghĩ đến cảm giác của c, trong đầu tôi khi ấy chỉ còn là nhục dục. Tôi cởi nịt quần em ra, mở khuy quần tây, em vẫn không phản ứng, giọt nước mắt vẫn lăn trên má của em. Đường dây kéo nhẹ nhàng kéo xuống, để lộ dần từng mảng quần xì líp trắng tinh, tôi đặt một nụ hôn nhẹ lên cái quần lót trắng ấy. Tôi kéo quần tây hơi ướt của em ra khỏi người và vứt vào góc tường, cặp chân thon dài và trắng như trứng gà bóc hiện ra trước mặt tôi. Tôi bị mê hoặc bởi cái cặp chân không hề có một dấu tì vết nào, tôi nghĩ cũng lạ bởi ở quê thì đi làm ruộng khá nhiều mà chân nó vẫn trắng và không hề bị dầu vết trầy xước nào. Tôi hôn lên hai cặp chân và liếm từ đùi cho đến gót chân của em. Tôi cố gắng cởi chiếc áo sơ mi ra khỏi người em, trên người em bây giờ chỉ còn lại hai mảnh vải trắng đủ che chắn những gì cần thiết của con gái nhưng rồi nó sẽ phô bày trước con mắt tục tĩu của tôi những gì em cố gắng giữ gìn trong bao qua. Thực ra em mất trinh nhưng chỉ là một tai nạn mà không hề mong muốn, có thể nói tôi là người đầu tiên phá trinh C. Tôi luồn tay ra sau để gỡ khóa dây nịt vú của em, bộ ngực trắng ngần phơi trước mắt tôi, tôi cố hôn nó, cố bú liếm, mút ngậm hai đầu vú bằng những kinh nghiệm của mình. Một lát sau tôi thấy hai đầu vú của em đã căng cứng, có lẽ bây giờ em đang rất nứng trong người.
Tôi cởi nốt cái quần xì của C ra khỏi đôi chân dài thườn thượt ấy và quăng vào đống quần áo của em. Đám lông của C xuất hiện trước mắt tôi, nó không nhiều lắm, hai múi bưởi vun cao lên, tôi cho ngón tay của mình vào bím C ( mục đích để xem thử có đúng như em nói không ). Tôi thụt ra thụt vô ngón tay ấy, có lẽ đau thì chưa nhưng tôi lại móc trong bím em làm cho em cảm thấy thốn vô cùng, em oằn người lên và giật liên hồi. Rút ngón tay tôi ra thì thấy một chất nhờn bám quanh tay ( từ trước tôi cứ ngỡ chỉ có con trai là xuất tinh thôi ) sau này tôi mới biết là dâm thủy. Tôi vội vàng trút bộ đồ trên người, con cu bung ra một cách hùng dũng. Tôi đặt trước mặt nó và bảo “mút cho anh đi em”, ban đầu dường như C không muốn nhưng rồi cũng miễn cưỡng chấp nhận chỉ liếm nhẹ. Hai bàn tay tôi đặt sau đầu em, tôi ấn mạnh đầu em vào cu tôi. Em cảm thấy khó chịu và có phần hơi ngộp thở. Tôi nằm trên người em và đặt con cu trước bướm em, tôi chuẩn bị đút vào bím em thì một đợt mưa lớn rớt xuống mái tôn làm tôi giật mình. Có lẽ ngay cả ông trời cũng không đồng tình với hành động đốn mạt ấy của tôi và khóc cho C. Một cú mạnh mẽ của tôi, con cu chạy thẳng vào trong bím C, C oằn người lên có lẽ vì rất đau, những giọt nước mắt chưa bao giờ ngừng rơi. Tôi không quan tâm đến cảm xúc của C, tôi bắt đầu nhấp mạnh ( thực ra tôi cố ý để C đau ), những cơn đau ập đến với C quá nhanh, C không kịp giảm cơn đau nào mà chỉ biết cố gắng chịu đựng. Hai tay tôi nắm nhẹ bên hông C, những bàm tay C bám víu vào cánh tay tôi để đỡ đau phần nào. Tôi không xuất trong người cô ấy mà xuất trên người cô ấy, những dòng tinh dịch kèm theo nước tiểu xối xả trên người C. Tôi đã thấm mệt, tôi nằm bên cạnh C còn C như một cái xác chỉ biết nằm im. Vậy là trinh tiết đầu đời của C đã bị tôi đoạt mất, chắc c đang trách tôi, trách tôi như một thằng khốn nạn.
Bây giờ tôi mới nhận thức hết mọi việc, tại sao tôi lại làm cái trò tày đình này chứ. Nếu như C nói ra chuyện này với bố mẹ tôi, ông bà nội tôi thì không biết họ có chịu nổi cú sốc về thằng con cháu mà mọi người vẫn hằng mong đợi hay không. Nó có vẻ đã nín nhưng đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, nó nhìn tôi với ánh mắt thù hận, tôi lấy quần lót của nó lau những dấu vết còn sót lại trên người nó. Tôi nhẹ nhàng hôn lên má nó và nói với nó “anh xin lỗi em, anh không thể tự kìm chế nổi mình…”. Nó đáp trả tôi bằng ánh mắt lạnh lùng cay đắng, nó ôm quần áo nó vào nhà tắm để tắm. Nhìn bước đi hơi gượng gạo có lẽ nó vẫn còn đau. Những tiếng nước xả hòa với tiếng mưa trên mái nhà, có lẽ nước hơi lạnh nhưng chắc nó cố để quên đi cái sự thật đắng cay tội lỗi này. Nó mở cửa và đi về phòng nó, tôi đứng đó mà nó xem thôi như một người xa lạ, ánh mắt lạnh lùng và đỏ hoe. Tôi vội chạy theo để cố xin lỗi nó và mong nó bỏ qua cho tôi. Tôi cố phân trần với nó
- Cho anh xin lỗi mà, anh không thể kiềm chế bản thân mình.
- Anh đi ra đi, em chỉ hận cuộc đời này sao mà ngang trái quá, tại sao với lứa tuổi này e phải chịu nhiều đau khổ thế chứ, em có lỗi gì hay sao, em đã làm sai cái gì hay sao để tất cả phải đối xử với tôi như vậy, tại sao, tại sao…. – Những dòng nước mắt rơi, những dòng nước mắt lăn trên gò má của em và chảy xuống miệng. Có lẽ cái cị mặn nồng của nước mắt giống như em lúc này.
- Anh xin lỗi em mà, anh không thể làm gì khác được, hãy bỏ qua một lần cho anh đi mà….
- Bọn cái trai các người chỉ biết hưởng thụ mà không biết làm gì cả, ngay cả một việc bất nhân bất nghĩ như thế mà anh cũng làm hay sao.
Những lời xỉ vả thật thậm tệ, tất cả là do tôi, nhưng cơn nghẹn trong cổ họng, khó khăn lắm em mới nói trọn vẹn một câu.
- Bây giờ sự ràng buộc càng lớn, em biết bây giờ em như một con vật nuôi của anh, anh thích làm gì thì làm, từ nay em sẽ phải chấp nhận tất cả.
Tôi không nghĩ nó lại yếu đuối đến như thế, tôi cố nói xin lỗi nó mà nó vẫn không chấp nhận, tôi ra ngồi bàn học mà lòng đầy ân hận. Giá như tôi biết kiềm chế, giá như.., giá như.. hàng loạt từ giá như trong lòng tôi, nhưng giờ đã muộn khi em sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi. Tôi luôn dặn lòng không như thế nữa, không bao giờ lặp lại hành động như thế nữa. Nhưng tà tâm tôi đã thắng khi sau này nhiều lần hơn nữa tôi lại làm hại đời em.
Nếu C có đọc những dòng này thì ngàn lần vạn lần anh xin lỗi em C nhé. Anh không muốn kể ra như một chiến tích mà là những dòng tâm sự thầm kín trong lòng tôi.
còn nữa

Tag: