Trang chủ » truyen dam » (Truyen dam) Tội lỗi phần 3

C đã đi rồi còn mình tôi ngồi trên nệm để suy nghĩ lại những gì vừa xảy ra với anh em tôi. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tôi giờ đây cảm thấy có lỗi với tất cả mọi người. Đôi lúc tôi cảm thấy việc này không nghiêm trọng vì cũng chỉ là quan hệ nhưng có những lúc lại thấy nó quá nghiêm trọng. Tôi vò đầu để suy nghĩ cách giải quyết việc này, nhưng ý nghĩ dục vọng lại bám lấy tôi, nó không hề buông tha cho tôi. Tôi đang lún sâu vào đống bùn tội lỗi, càng cố dứt ra bao nhiêu thì lại càng lún thêm bấy nhiêu để rồi đến khi nhận ra thì đã quá muộn. Bây giờ đã 5h chiều, C tranh thủ đi nấu cơm để mẹ tôi về đỡ phải vất vả, C đứng trong nhà bếp và vo gạo nấu cơm. Tôi không thể kìm chế nỗi mình, trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất “dù sao mình cũng đã làm chuyện này rồi, sợ gì nữa”, tôi vô nhà bếp và đặt tay lên vòng ba của C để xoa bóp. C không dám phản ứng, tự dưng tôi cảm thấy thương nó quá, tôi nghĩ mình nên dừng lại và tôi đi ra phòng mình.

Thực ra tuy tôi có hơi đam mê nhục dục nhưng tôi lại là một người anh tốt, bình thường tôi và C xem như không có chuyện gì cả, vẫn vui vẻ trước mặt mọi người. Nhiều lúc thấy em nói chuyện với mẹ tôi mà không thể không làm tôi giật mình, tôi sợ nó nói ra, không biết bố mẹ tôi có chịu nổi cú sốc này hay không nữa. Tôi và em vẫn hay vui đùa cùng nhau vẫn chỉ em học hành bình thường nên bố mẹ tôi khá yên tâm, bố mẹ tôi sẽ không bao giờ biết bí mật khủng khiếp của hai anh em tôi. Tôi không hiểu vì sao 2 anh em tôi diễn kịch hay đến thế để che đi tội lỗi động trời này trước mặt mọi người trong gia đình. Tôi thì vẫn như thế vẫn như thế, tôi luôn tìm cách sờ mó em mỗi khi ở nhà, khi thì đang xem tivi khi đang rửa chén… nói chung tôi luôn tìm cách đụng chạm vào thân thể nó còn nó luôn tìm cách tránh tôi. Từ ngày có C tôi ít la cà quán net, tôi cảm thấy mình không còn hứng thú với việc tụ tập hút thuốc, nhậu nhẹt gì nữa.
Một buổi chiều khi không có ai ở nhà ( bình thường mẹ đi làm cả ngày, bố tôi đi dạy, em gái tôi học buổi chiều ), tôi lại lần nữa đi vào đống bùn nhơ nhớp ấy. Tôi cất tiếng gọi C, chắc nó hiểu tôi gọi nó là vì việc gì, nó im lặng mà đến gần tôi. Tôi không hiểu vì sao nó như một con mèo ngoan đến thế, không một hành động phản ứng, không một lời nói gì cả. Tôi đứng dậy hôn lên mái tóc dài mượt của nó, nhìn ánh mắt nó toát một vẻ lạnh lùng, tôi không thể hiểu tại sao nó lại như thế mà tôi cũng không muốn dành thời gian suy nghĩ nó. Tôi không biết mình phải nói như thế nào với nó, tôi sờ và bóp ngực của nó, tôi nói vài câu để phá vỡ cái im lặng của ngôi nhà.
- C em cho phép anh nhé

Truyen nguoi lon

- Anh mà cũng hỏi em câu ấy à, lần trước tại sao anh không hỏi em câu đó đi, nếu như em không cho phép anh có buông tha cho em không.
Em đáp lại với lời lẽ đanh thép, em cố giữ lại để những dòng nước mắt không tuông ra khỏi khóe mi của em, từng tiếng nói trong nghẹn ngào. Nó nói đúng, bởi tôi nói câu đó cũng chỉ là thừa, nếu như nó không cho phép thì tôi cũng sẽ làm như thế với nó. Lúc này tôi không còn suy nghĩ đến cảm giác của nó nữa mà chỉ quan tâm tới bản thân mình, mình đang cần gì, mình đang muốn cái gì. Tôi hôn nó, như những nụ hôn lần trước tôi cũng hôn lên môi mà và mái tóc dài của nó, hai bàn tay tôi lần mò hai bầu vú của em, tôi xoa bóp mạnh để gây cảm giác đau cho em (thực ra khi đó tôi lại thích khoản làm tình bạo lực), tôi không muốn làm điều đó trên cơ thể của người con gái tôi yêu. Và có em, bao nhiêu suy nghĩ bệnh hoạn của tôi sẽ trút lên em. Tôi vò hai bộ ngực qua cái áo khoác, em có cảm giác đau. Em vẫn cố tránh nụ hôn của tôi, tôi càng cố gắng để làm em vui thì em lại làm ngược lại. Chắc bây giờ em đã hối hận khi vào nhà bác để học tập, nó không còn là một nơi lí tưởng cho học hành nữa mà nó trở thành một nhà tù đối với em. Ở ngoài đó có thể không có điều kiện thoải mái như trong này nhưng em đang mất đi cuộc đời mình khi bị dày vò bởi chình người anh mà em vẫn hay ngưỡng mộ khâm phục.

Tôi cởi chiếc áo khoác của em ra, em mặc cái váy liền hai dây. Bờ vai trần của em thật gợi cảm, tôi nghĩ khó người đàn ông nào cưỡng lại sự quyến rũ của C. Cái váy hoa mỏng bó sát người càng tôn nên nét gợi cảm của người em, Hai đầu vú hồng ẩn hiện dưới cái váy. Thật là một tuyệt tác của thiên nhiên và thật hạnh phúc khi chính mình lại được thưởng thức cái vẻ đẹp ấy. Bàn tay tôi luồn từ dưới chân em lên đến hai ngực, làn da ấm áp của em xua tan đi cái lạnh mùa đông ở bên ngoài. Nước mắt của em rất muốn ra nhưng em vẫn cố, em không muốn khóc trước mặt người khác và đặc biệt là không muốn khóc trước mặt tôi. Nhìn gương mặt thanh tú của em mà tôi thấy thương em quá, tôi không muốn dừng lại, tôi cho tay vào và cởi chiếc quần lót của em ra ngoài và cởi luôn cái váy của em. Em cố lấy cái mền để che lại cái thân trần truồng trước mặt tôi. Đây không phải là lần đầu tiên thấy cơ thể của em nhưng tôi vẫn bị kích thích trước những cảnh như thế. Tôi bú liếm khắp cơ thể nó, tôi bú mút hai cái nhũ hoa của em, lâu lâu tôi lại cắn một cái để làm em đau. Tôi tụt cái quần của mình xuống, con cu đã sẵn sàng chiến đấu. Tôi bắt đầu đút vào cái bím của em, tôi bắt đầu nhấp, có lẽ kích thích hơi ít nên chất nhờn trong em ra chưa nhiều. Tôi bắt đầu nhấp, em vẫn còn khá đau, nhìn khuôn mặt em nhăn lên vì đau đớn. Tôi rút con chim ra khỏi bướm em khi cảm thấy có một luồng xung điện gì đấy chạy trong người. Tôi dẫn C vào trong phòng vệ sinh và phóng tinh dịch với nước tiểu lên bụng em và vú em làm tôi cảm thấy rất sướng. Tôi đi lấy nước nắm để cho em tắm. Có lẽ đây là hành động tốt trong trong chuỗi tội lỗi của tôi. Từng dòng nước ấm áp làm tôi cảm thấy sảng khoái trong người nhưng trong tâm hồn tôi và em vẫn chưa thể vui vẻ được. Em cố lấy thân mình để che đi không cho tôi thấy cơ thể của em, tôi không quan tâm lắm bởi bây giờ C là của tôi, nó sẽ mãi mãi là của tôi.

Tắm xong tôi lên phòng khách xem tivi còn C vào trong phòng không biết nó đang làm gì. Xem tivi tôi cố xua đi hình ảnh nhục dục của C để nghĩ đến Yến người mà tôi yêu thương nhất nhưng giờ đây thì tôi không thể xua đi hình ảnh trần truồng khi không có ai ở nhà. Trong một tuần chỉ có buổi này là hai anh em tôi ở với nhau, tôi không muốn phí cả buổi chiều. Tôi bước vào phòng nó, nó đang nằm trên giường, chắc nó đang khóc thầm hay dỗi giận tôi. Tôi nhẹ nhàng lại gần và nằm bên cạnh nó. Tôi thấy nó đang ngủ, tôi không nỡ làm phiền nó, dù sao cũng là anh em mà. Tôi nhẹ nhàng lại bàn học của em, tôi muốn xem thử em học hành thế nào. Tôi vô tình thấy 1 cuốn vở bình thường khác nhưng bên trong là nhật ký của em, tính tò mò trỗi dậy, tôi đêm ra xem. Thì ra sau khi tôi phát hiện cuốn nhật ký kia thì mấy ngày sau nó đã viết lại cuốn khác. Tôi lật ra xem, cuộc sống của nó cũng khá đơn giản chỉ là xoay quanh vấn đề học tập, gia đình, bạn bè tình bạn tình yêu… Có lẽ nó cũng có khá nhiều thằng theo đuổi hay sao ấy, đôi khi nó lại viết anh chàng này anh chàng nọ tỏ tình với nó, nó từ chối tất cả. Trong số ấy có thằng lớp trưởng lớp nó, có lẽ tôi tự tìm hình bóng của mình trong thằng lớp trưởng ấy, chắc tình cảm của nó cũng mãnh liệt như tôi dành cho Yến còn khi có con C chỉ xem là bạn thân. Trong cuốn nhật ký ấy tôi mới hiểu hết nỗi khó xử của C, có lẽ con gái ai cũng giống nhau họ không muốn làm đối phương phải khổ còn tôi đã vô tình đánh mất tình bạn trong sáng tốt đẹp ấy và vô tình làm khó xử người mình yêu thương.

Đến đoạn tôi ép nó làm tình thì thấy nó viết thật nhiều, có lẽ hôm đó là ngày mà nó cảm thấy dài nhất trong đời nó, nó nói không nghĩ tôi lại làm điều tồi tệ đó với nó. Thực sự nó không biết phải phản ứng như thế nào cả. Thực sự nó rất thương gia đình tôi, nó xem tất cả là một nhà, nó xem tôi như anh trai của nó vậy mà…. Ba dấu chấm trong cuốn nhật ký làm tôi đau qua, tôi cứ ngỡ như mình đã chiến thắng, cứ ngỡ mình có nó như một con búp bê. Tôi thật tội lỗi, một tội lỗi quá lớn. Tôi hiểu em không muốn làm lớn chuyện này lên vì em không muốn phá nát hạnh phúc gia đình này, em sợ mọi người sẽ xa lánh tôi và tôi còn tương lai gợi mở phía trước. Tôi cảm thấy mình hèn hạ quá, tôi đọc mà những dòng nước mắt chỉ muốn tuôn ra để tôi đỡ xấu hổ. Trong nhật ký ấy nó bảo cảm thấy có lỗi với P., thực sự tôi không biết P đâu là ai, có phải chú họ hay không nữa ( do ở nhà kêu tên khác ). Nó bảo sau này phải đối diện với chồng nó như thế nào đây, đối diện với mọi người như thế nào. Tất cả những nỗi khổ của nó là do tôi gây ra, tôi gây ra cho nó nỗi đau quá lớn. Nó không hề hận tôi mà chỉ trách tôi, nó vẫn dành cho tôi những tình cảm tốt đẹp. Tôi cảm thấy xấu hổ quá, tôi không xứng đáng với tình cảm của nó, giá như nó cứ hận tôi, cứ khinh bỉ tôi cứ ghét tôi thì có lẽ tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Bàn tay run run gấp quyển nhật ký lại và cất lại chỗ cũ, nhìn nó ngủ trông đáng thương quá, tôi rất muốn làm gì đó để nù đắp lại cho nó, bù đắp lại những tổn thương trong lòng vì tôi. Điều duy nhất tôi có thể làm lúc này là biết kìm chế lại dục vọng của mình để không làm tổn thương cho em nó nữa. Tôi sẽ chấm dứt hết mọi việc, chấm dứt tất cả, như thế có khi tôi thấy dẽ chịu hơn rất nhiều. Nhưng hình như tôi và C có duyên nợ gì hay sao khi chúng tôi chưa thế chấm dứt với nhau….
Hai tuần trôi qua, tôi cố gắng kìm chế mình, tôi quyết không hại C thêm một lần nữa. Tôi chỉ dám thủ dâm thôi, tôi đang tưởng tượng ra mình đang quan hệ với ai đó, cảm giác thật khó chịu khi đang quan hệ mà phải kìm chế. C cũng không thể hiểu có chuyện gì mà tôi thay đổi đến thế thay đổi hoàn toàn, chắc nó cũng cố tìm nguyên nhân để biện minh cho tôi. Tôi thấy nó vui vẻ hơn nhiều, tôi cảm thấy thanh thản cảm thấy thật nhẹ nhàng. Nó không còn cảm giác phải khó chịu khi phải ở nhà với tôi, nó không còn cảm giác khó chịu nữa.
Hôm nay anh em báo với tôi một tin là Nam và con bé Liễu ( người yêu nó ) đã chia tay nhau rồi. Tôi cũng hơi buồn và bất ngờ bởi tôi nghe mấy đứa bạn nói hai đứa khá thân nhau và hiểu nhau. Tôi thấy thằng Nam cũng không quá buồn như những người chia tay mối tình đầu, nó bảo rằng Liễu và nó có quá nhiều điểm không hợp nhau. Tôi nghĩ thầm không hiểu bọn này bị sao nữa, lúc mới yêu thì bảo yêu nhau tha thiết lắm, nào là ngày nào cũng nhớ đến nhau, không có nhau thì sống không nổi… vậy mà mới có mấy tháng đã chia tay rồi. Tôi không có nhiều cơ hội để tiếp xúc với Liễu nhưng được biết Liễu cũng không buồn gì. Tôi nghĩ lại thấy sao hai đứa đến với nhau dễ dàng rồi chia tay nhau cũng dễ dàng vậy hay sao. Tại sao chúng không biết trân trọng những gì chúng có nhỉ. Nếu Y mà là bạn gái tôi thì tôi sẽ không bao giờ để Yến phải buồn cả. Nhưng viễn cảnh ấy có mơ thì tôi cũng không thể có, tôi lại buồn khi nghĩ về chuyện của mình.
Một lần tôi đi học thêm về trên con đường quen thuộc ấy. Đang vi vu thưởng thức cơn gió lạnh về đêm thì chợp có tiếng ai đó gọi tôi: “anh D”. Tôi quay lại nhìn thì hình như tôi chưa quen người này. cô bé đang đeo khẩu trang, tôi cố nhớ lại những đứa em mà tôi quen biết cũng không biết đây là ai. Em lấy khẩu trang che khuôn mặt em xuống thì tôi mới nhận ra đây là Liễu. cũng lâu rồi tôi không gặp lại Liễu, hình như Liễu hơi ốm hơn lần đầu tiên tôi gặp thì phải. Liễu vẫn thế vẫn như lúc đầu giọng nói ấm áp, khuôn mặt điểm thêm đôi kính cận làm khuôn mặt em dễ thương hơn nhiều. Liễu không xinh lắm nhưng cũng có khá nhiều anh theo đuổi có lẽ cách cư xử và giọng hát của em. Tôi hỏi em:
- Sao hôm nay đi học về mà đi một mình thế này, không đi với bạn à.
- Dạ em đi học thêm với bạn nhưng mấy đứa đó đi chậm quá nên em phải tranh thủ
….
Tôi hỏi em quanh những câu hỏi trường lớp học tập. Lần đầu tôi và Liễu nói chuyện với nhau như thế, có lẽ những lần trước có mọi người nên tôi không hỏi quá nhiều. Tôi cũng hỏi chuyện của em và Nam sao chia tay, em không trả lời, em chỉ muốn Nam tập trung vào việc học cho năm cuối cấp 3. Càng nói chuyện với em tôi thấy em nói chuyện rất có duyên đấy chứ, từng câu nói ấm áp làm cho đối phương cảm thấy được quan tâm nhiều hơn. Tôi không hiểu vì sao Nam lại chia tay với Liễu, dù sao thấy Liễu cũng khá tuyệt vời. Em xin tôi số điện thoại và nick chat của tôi để liên lạc với nhau. Tôi hứa với Liễu sẽ thường xuyên đi về chung với nó hơn. Trong đầu tôi khi đó chắc cũng chỉ vô tình thôi nên mới gặp nhau nên cũng nói đại thôi chứ không suy nghĩ điều gì.
Hôm sau tôi đi học, tôi quên bén đi hôm nay hứa với Liễu sẽ chờ cô ấy về. Đang đi nói chuyện với lũ bạn thì tôi thấy dáng dấp ai đó. Tôi nhận ra đó là Liễu, hình như Liễu đang chờ ai ( tôi đi về phải đi qua nới Liễu học thêm ). Tôi bảo lũ bạn đi trước còn tôi lại đi cùng Liễu, Liễu bảo rằng chờ tôi về cho vui, tôi trố mắt ra hỏi “hôm nay sao em không đi với bạn em mà chờ anh làm gì, nhỡ như bữa nay anh không học thì sao”. Em nó đáp lại một câu mà làm tôi cứng họng: “thì hôm nay em biết anh đi học mà”. Bình thường em về trước tôi 10’ mà chờ tôi lấy xe và đi đến chỗ em cũng phải mất thêm 15’ là ít. Tôi hơi bất ngờ, có lẽ em là người con gái đầu tiên mà chờ tôi đi về.
Em là con một, bố mẹ em là giáo viên cấp 2. Em tâm sự với tôi khá nhiều điều, về bố mẹ, về cuộc sống gia đình của em và những người con trai vây quanh em. Em khá thỏa mái khi chia sẻ với tôi những chuyện ấy, em hỏi tôi người con gái tôi mến là ai. Tôi không muốn nhắc đến Yến nữa, tôi luôn cố tránh né câu hỏi này nhưng như thế chỉ làm kích thích thêm trí tò mò của em. Tôi không muốn ai hỏi người con gái tôi thích là ai bởi nó như từng vết dao đâm vào vết thương chưa lành của tôi. Tôi lúc nào cũng hài hước để em có nhiều tiếng cười sau những áp lực của cuộc sống. Tôi vởi em thỏa thuận dù ai nghỉ học đi chăng nữa cũng phải chờ người kia. Tôi chỉ ngại cho em thôi, chứ tôi thì dù có nghỉ học tôi cũng lân la vào các quán net chứ có bao giờ chịu về nhà đâu.
Tình cảm của chúng tôi tăng dần, chúng tôi càng hiểu nhau hơn. Thực ra tôi chỉ xem Liễu như một cô em gái tinh nghịch, không biết Liễu cảm thấy như thế nào. Thú thực ban đầu tôi nghĩ rằng L thích mình, tôi cố gắng nói bóng gió cho Liễu hiểu rằng tôi không hề có tình cảm gì với Liễu cả. Và rồi điều đó cũng đã xảy ra..
Hôm nay là đêm mùa đông gió lạnh, từng cơn gió cắt vào da thịt của tôi. Mặc dù đã mặc hai cái áo ấm nhưng cũng không thể làm tôi bớt lạnh được. Hôm nay em nói chuyện với tôi hơi ngượng ngùng, em không vui vẻ như mọi khi, tôi cảm nhận một điều lạ từ đôi mắt của em. Tôi quá vô tâm, tôi cứ nghĩ hôm nay em có chuyện gì buồn bực trong lòng. Em nhìn tôi hỏi tôi: “anh D, anh có từng thích một cô gái nào chưa”, câu nói của Liễu hơi ngượng ngùng, tôi không hiểu ý Liễu là gì vì những câu này em vẫn hay hỏi tôi.
- Có, làm sao tới lứa tuổi này không thích, không mến một ai được em.
- Thế người đó có thích anh hay không – em hỏi tôi.
Nỗi buồn tự nhiên man mác trong lòng, tôi không muốn trả lời bởi Liễu biết câu trả lời rồi. Tôi khẽ lắc đầu, L không nói gì. Cả hai im lặng một lúc, bỗng em hỏi tôi:
- Anh thấy em là người như thế nào.
- Xinh đẹp, dễ thương, học giỏi… – tôi lấy hết cái đẹp người con gái ra để khen em.
- Thật không đó – em cười với nụ cười tinh quái…
- Thật mà, anh không nói láo em đâu..
Em đang cười thật vui, bỗng em ngừng lại, em ngập ngừng như muốn nói một điều thầm kín gì đó, tim tôi cũng đạp mạnh hơn. Có thể tôi biết em đang định nói gì, em nói với tôi:
- Anh D, thực ra…thực ra em rất mến anh. Em có tình cảm với anh ngay khi ban đầu gặp mặt, có thể vì có tình cảm với anh mà em và Nam chia tay. Em rất sự rất muốn anh là bạn trai của em….
Tôi chứ ý từng từ của em. Tôi không quá bất ngờ bởi tôi cũng đoán ra phần nào, tôi không biết nói sao cả. Tôi thực sự không thể tin hoàn toàn vào tình cảm của em, bởi chúng tôi quen nhau mới chỉ 2 tháng mà thôi, nó không đủ để tin vào tình cảm một ai đó, đặc biệt là con gái. Có thể em có tình cảm với tôi là thật nhưng tình cảm của em dễ đổi thay quá nên làm tôi cũng phải dè chừng. Tôi không hề thích Liễu, tôi chỉ xem Liễu như người em gái mà thôi, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ thích Liễu cả. Nhưng tôi cũng không muốn làm tổn thương em. Chúng tôi im lặng, tôi bảo với em hãy cho tôi thời gian để suy nghĩ bởi nó quá bất ngờ và nhanh đối với tôi. Đang lơ mơ về tình cảm của em, tôi không chú ý đường nên suýt nữa tôi đã bị vấp cái ổ gà rồi.
Tôi không thể hiểu tôi ấn tượng gì với em chứ, tôi cũng không có những hành động quá trớn để em hiểu lầm quan hệ của 2 đứa. Thực ra là người con trai khi có ai đó quan tâm đến mình làm tôi vui lắm. Buổi tối hôm ấy tôi cũng có những niềm vui và những khó xử riêng. Sở dĩ tôi bảo Liễu cho tôi thời gian suy nghĩ là xem thử tôi có nên nhận lời hay không và tôi từ chối kiểu nào để cho cả 2 không bị tổn thương nhau. Thực ra để kiếm một người toàn vẹn như em không hề dễ chút nào, em cũng xinh, hát hay, ăn nói có duyên và em là người con gái tốt, rất hiếu thảo…, nói chung là khá nhều điểm tốt. Tôi thấy Liễu rất phù hợp với những tiêu chí con dâu của mẹ tôi ( mẹ tôi chỉ nói chuyện tương lai thôi). Thực ra mẹ tôi cũng khá khó tính, bà rất thương tôi, thương gia đình nội ngoại, biết chăm sóc cho gia đình chồng. Tôi rất thương mẹ tôi, dù đôi lúc tôi còn hay cãi bướng ngang nghạnh với bà nhưng tôi luôn lấy bà để đặt ra tiêu chí người yêu tôi. Ai cũng bảo nếu tôi lấy được con dâu bằng nửa má tôi là diễm phúc lắm rồi.
Buổi học hôm sau tôi chấp nhận đi vòng để tránh gặp Liễu, tôi khó xử nhiều lắm. Tôi rất muốn có bồ, nhưng Liễu thì tôi sợ mọi người lớp cấp 2 sẽ xem tôi không ra gì, mang tiếng là cướp người yêu của bạn, không biết khi đó mọi người sẽ xem tôi là một thằng như thế nào nữa. Mấy buổi học sau tôi đi đường vòng để tránh gặp Liễu, tôi vẫn còn đang rất băn khoăn. Nhưng tôi không thể tránh mãi được, mấy ngày hôm sau tôi quyết định gặp em. Hai đứa chúng tôi quyết định nghỉ buổi học thêm hôm đó, tôi hẹn gặp Liễu ở một quán cà phê bên đường.
Tôi đến sớm giờ hẹn 30’ với bó hoa hồng trên tay, tôi cố chọn cho mình một bàn thật vừa ý, nó vừa đủ để tránh bị tò mò nhưng cũng không để em nghi ngờ tôi. Tôi cố sửa soạn quần áo để tạo ấn tượng với em. Thú thật tôi rất run, 30’ với tôi khi ấy thật dài, tôi còn mong rằng em sẽ không đến để tôi đỡ phải bối rối thế này. Và rồi em cũng đến, có lẽ em nôn nóng không kém gì tôi nên đến sớm, tim tôi đạp mạnh hơn, từng hơi thở của tôi dồn dập. Hít một hơi cố lấy bình tĩnh để gọi em lại, một bông hồng xinh đẹp đi về phía tôi. Hôm nay trông Liễu đẹp vô cùng, tuy ánh đèn của quán cà phê mờ mờ nhưng tôi vẫn nhìn thấy nét đẹp của em. Mái tóc thả dài, hai má thật hồng hào, đôi môi đỏ thắm một cách lạ kì, cặp kính cận càng làm em thêm dễ thương hơn, có lẽ hôm nay là ngày đầu tiên Liễu trang điểm để gặp tôi. Tôi vẫn say sưa nhìn Liễu không hề biết Liễu ngồi xuống lúc nào, Liễu khá ngại ngùng khi gặp tôi, Liễu không dám nhìn thẳng tôi mà cố nhìn đi đâu đó để che bớt sự bối rối của Liễu:
- Anh D, anh làm sao thế – Liễu hỏi tôi bằng giọng ngượng ngùng.
- À không, không có gì đâu – Tôi vội đáp – Em uống gì để anh gọi
- Tùy anh – Liễu đáp mà vẫn không nhìn vào tôi.
Tôi gọi đại một thứ gì ấy bởi tôi cũng không biết Liễu thích cái gì, ghét cái gì. Có lẽ nhìn bó hoa hồng trên bàn Liễu cũng đoán phần nào câu trả lời của tôi. Cả hai đều im lặng, tôi không biết phải nói gì lúc này. Bằng sự dũng cảm còn lại trong người, tôi tặng hoa cho Liễu và cười thật tươi. Tôi ngập ngừng nói rằng: “hãy làm bạn gái anh nhé”. Em mỉm cười và khẽ gật đầu, tôi giả vờ không nghe thấy gì cả và hỏi lại Liễu. Liễu véo tôi một cái thật đau trên tay, có lẽ phút giây này là phút giây tôi cảm thấy hạnh phúc nhất kể từ lúc tôi sinh ra trên cõi đời này. Tuy tôi không có nhiều tình cảm với Liễu, nhưng tôi luôn nghĩ rằng tình cảm từ từ sẽ có được. Thực sự buổi cà phê ấy vẫn còn đọng trong trí nhớ tôi, tuy không phải là tình yêu nhưng nó vẫn là mối tình đầu tiên của thuở học trò.
Khi tôi viết những dòng này trong đầu tôi lại tràn về hình ảnh Liễu, mùa đông năm nay sẽ là tròn 7 năm những gì nó đã xảy ra, có lẽ giờ em đang vui vẻ với người tình mới của em. Cũng đã quá lâu rồi khi lần cuối cùng hai đứa gặp nhau, bao lâu nay có lẽ em chưa bao giờ tha thứ cho tôi, chưa bao giờ tha thứ cho những lỗi lầm tôi đã gây ra cho em. Tôi đã lấy đi của em quá nhiều thứ, là niềm tin cuộc sống, khát vọng tình yêu, khát vọng tuổi trẻ. Tôi cũng thường xuyên hỏi thăm bạn bè về em, tôi xin địa chỉ, số điện thoại nơi em đang sinh sống. Nhưng tôi không đủ can đảm để gọi một cuộc điện thoại hay gởi 1 tin nhắn để hẹn em đi uống cà phê dù hai chúng tôi chỉ cách nhau hơn 30 cây số để nói ra hết những gì tôi đã gây ra cho em. Có lẽ vết thương trong người em chưa bao giờ thôi nhói đau cả. Tôi không dám nhắc lại thời gian nông nỗi của hai đứa, nó vừa là tình yêu đẹp nhưng nó cũng là một ký ức đau buồn với em. Giá như ngày xưa đừng để tôi và Liễu quen biết nhau thì giờ đây chúng tôi sẽ không như thế này, thà làm hai người xa lạ mà cả hai còn cảm thấy hạnh phúc hơn.
Chúng tôi ngồi nói chuyện trong quán cà phê được một lúc rồi đi dạo phố. Hai đứa còn khá ngượng ngùng khi bắt đầu trở thành một nửa của nhau. Lúc ấy thực sự tôi không có nhiều tình cảm với em mà chỉ xem em như môt người bạn, một cô em gái. Tâm trạng tôi rối bời, tôi không muốn phải đóng kịch thế này, không muốn mình làm khổ một người con gái như Liễu. Hai đứa dẫn nhau ra bãi cát dọc bờ sông. Đây không phải là lần đầu tôi ra bãi cát nhưng lần đầu tiên tôi đi cùng một người con gái. Từng đôi tình nhân kiếm cho mình một chỗ lý tưởng để tâm sự. Tôi ngồi trên một bãi cỏ ven sông, tôi kéo Liễu ngồi cạnh tôi. Từng cơn gió lạnh cắt từng thớ thịt của tôi, Liễu ngồi bên cạnh và bảo với tôi rằng “dù trời có lạnh đi chăng nữa thì em vẫn cảm thấy ấm áp bởi đang ngồi bên cạnh tôi và trong vòng tay của tôi”. Câu nói ấy làm tôi cảm thấy ái ngại, tôi không có nhiều tình cảm với Liễu nhưng lại nhận lời với Liễu, chắc khi đó tôi bị điên rồi.

Truyen xxx

Với em tôi có những lần đầu tiên trong đời, em là người đầu tiên làm bạn gái tôi là người con gái đầu tiên đặt lên môi tôi một nụ hôn chân thành. Tôi không biết nói gì với em cả, tôi biết mình không phải là mối tình đầu tiên của Liễu. Tôi hỏi Liễu vì sao Liễu lại mến tôi, Liễu ngước nhìn bầu trời mây và khẽ cười, Liễu bảo thực ra ấn tượng với tôi ngay từ lần đầu gặp nhau. Liễu bảo biết tôi từ trước ( bởi vì tôi khá nổi bật về học vấn ) nhưng đó là lần đầu tiên gặp tôi, một anh chàng vui vẻ, hoạt bát và chững chạc. Tôi hơi mập, cách ăn mặc quê mùa nhưng vẫn để lại ấn tượng với Liễu. Nhưng từ ngày nói chuyện với tôi thì Liễu còn thấy tôi là một người biết lắng nghe, chia sẻ với mọi người. Tôi đặt lên má em một nụ hôn, em chỉ cười và hỏi lại tôi câu hỏi ấy. Liễu hỏi tôi vì sao tôi lại chấp nhận tình cảm của em, tôi thực sự bối rối, tôi cũng không biết nói sao cả bởi vì tình cảm tôi dành cho em chỉ là giả dối, chỉ là bú đắp nỗi trống vắng trong tim tôi. Tôi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy sợ em sẽ thấy những điều suy nghĩ thầm kín trong tôi. Đây là lần đầu tôi hẹn với một bạn gái ngồi tâm sự ở nơi chỉ dành cho 2 người, còn với Liễu chắc đây không hẳn là lần đầu tiên như thế bởi tôi cũng nghe từ đứa bạn em cũng trải qua vài cuộc tình rồi. Em cũng nói với tôi về điều ấy nhưng em bảo tôi là người mà em cảm thấy mến nhất nên tôi cũng tạm tin vào tình cảm của em.
Tối hôm ấy tôi suy nghĩ những gì mà vừa xảy ra trong ngày, nó quá nhanh chóng và bất ngờ với tôi. Tôi không biết mình làm như thế có đúng không nữa, tôi không thể quên được Yến nhưng đã quá vội vàng chấp nhận tình cảm của em. Có lẽ cái sĩ diện hảo huyền của thằng con trai đã khiến tôi làm như thế, tôi không biết em có nhận ra điều đó hay không hay em quá tin vào những lời tôi nói. Tôi biết mình đang sai nhưng tôi không biết làm sao để dừng lại cả.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, không biết ai gọi giờ này nữa. Bình thường sau 10h đêm với nhà tôi thì có gì khẩn cấp mới gọi, tôi vội nhấc máy để khỏi đánh thức bố mẹ tôi dậy:
- A lô
Nghe tiếng cười bên kia tôi biết là Liễu đang gọi, tôi giật mình:
- Sao gọi anh giờ này, không sợ ba mẹ anh bắt máy à.
- Hi, em biết là anh sẽ nhấc máy mà. Mà do em nhớ anh quá nên mới gọi chứ bộ – Nghe giọng em tinh nghịch.
Tôi vội vàng, che miệng nói nhỏ để con em họ của tôi không nghe thấy. Em họ tôi nở một nụ cười lém lỉnh, chắc nó thấy thái độ của tôi nên nó cũng biết là có chị nào đó gọi điện cho tôi. Tôi biết Liễu quan tâm đến tôi nhiều lắm, nhưng thật tình tôi không có tình cảm gì với Liễu cả. Những lời yêu mở ra từ cửa miệng tôi chỉ là giả dối, chỉ là những lời nói gượng gạo. Tôi nói rằng tôi nhớ em nhiều lắm, có lẽ em rất hạnh phúc nhưng em đâu có biết em chỉ là một hình bóng của người con gái khác trong tôi.

Mấy ngày sau đó tôi đi chơi với em, tôi cảm thấy xấu hổ với sự quan tâm của em dành cho tôi. Em luôn dành cho tôi nhưng tình cảm chân thành nhất, những lời yêu thương xuất phát từ chính con tim của em, còn tôi chỉ là những lời nói trên đầu môi, khi đi bên cạnh em mà con tim tôi không dành cho em. Chúng tôi cũng đi chơi như những cặp tình nhân vui vẻ khác, cũng tay trong tay như bao tình nhân khác, tôi cảm thấy mình thật có lỗi khi cố dối lừa tình cảm của em.
Thật tình tính tôi vốn nhút nhát nên không muốn ai biết chuyện này cả, với lại tình cảm trong tôi dành cho em không phải thật thà nên tôi không dám nói ra. Còn em chắc óc tính khí hòa đồng nên em muốn nhiều người biết. Tôi rất sợ khi để mọi người biết chuyện nhưng dường như chuyện này không thể giấu được, chẳng bao lâu thì mấy đứa bạn tôi cũng biết và ngay cả đến Tr cũng biết chuyện. Mấy đứa bạn tôi cũng không đến nỗi giận tôi như tôi nghĩ mà trái lại nó cũng chúc mừng tôi hạnh phúc. Có lẽ vì thế mà tôi cũng đỡ áy náy hơn trong việc này.
Mấy ngày sau đó tôi cảm giác bị mập lên một cách bất thường, hai mi mắt nặng trĩu, toàn thân phù lên. Mẹ tôi đưa tôi đi khám thì phát hiện ra tôi bị “viêm cầu thận cấp”. tôi thấy hơi lo, bác sĩ bảo tôi ở lại bệnh viện để theo dõi còn tôi thì chẳng muốn như thế chút nào tôi cứ nằng nặc về nhà trị bệnh. Khi mới nhập viện họ truyền nước cho tôi, với nhà tôi chẳng có chút kinh nghiệm gì về chuyện bệnh tật nên cũng không để ý, đến khi một người bà con làm trong bệnh viện vào thăm mới thấy bảo y tá dừng ngay việc truyền nước. Cô ấy giải thích, thực ra bệnh viêm cầu thận là hiện tượng dư nước thì làm sao truyền nước vào được. Bố mẹ tôi bị sốc khi thấy trình độ chuyên môn của y tá ở đây.
10 ngày nhập viện với tôi quả là cực hình, cái bệnh viện tỉnh lúc nào cũng ồn ào, hôi hám làm tôi cảm thấy khó chịu trong người. Bác sĩ y tá thì làm việc quan liêu thiếu trách nhiệm. Do tôi có bảo hiểm y tế nên thấy chẳng quan tâm gì nhiều cũng may là có nhiều người quen trong này nên sau đó thấy họ làm việc quan tâm tôi hơn ( chắc cũng có chút đỉnh gì rồi ). Trong quá trình điều trị 10 ngày họ yêu cầu tôi phải nằm im một chỗ, không được cử động mạnh và đặt biệt không được ăn mặn đây mới là điều tôi khó chịu nhất. Không tivi, không internet, không game….. làm sao tôi chịu đựng nổi qua 10 ngày chứ.
Do công việc với lại tôi lớn rồi nên bố mẹ không ở cạnh tôi thường xuyên, còn chuyện cơm nước cũng đã có bà tôi lo ( bà này là dì ruột của mẹ tôi ). Bạn bè của bố mẹ tôi đến thăm tôi rất đông, trong tủ cạnh giường lúc nào cũng đầy ắp sữa, bánh, trái cây… Tôi đếm từng ngày để ra khỏi cái bệnh viện này. Ngày thứ 3, Liễu đến thăm tôi, có lẽ bây giờ Liễu mới biết từ những người bạn của tôi về bệnh tình của tôi. Nhìn dáng dấp của em bước vào phòng mà trong lòng tôi cảm thấy một cảm giác rất lạ, có lẽ đây là lần đầu tiên mà tôi có cảm giác ấy một cảm giác yêu thương em thật sự. Khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi chắc do đạp xe đạp 7,8 cây số để xuống đây.
Tôi niềm nở để đón chào Liễu:
- Em xuống đây bằng gì vậy
- Thì bằng xe đạp chứ bằng gì nữa, mà sao anh không nói với em biết. – Liễu vừa nói vừa đặt túi trái cây xuống giường.
- Thì có gì đâu mà phải nói em, ai cũng chẳng muốn em phải lo cho anh nhiều.
- Sax, bạn bè mà nói với nhau như thế à, nếu như anh Tùng mà không nói thì em cũng chẳng biết nữa. ( Tùng là thằng bạn hồi cấp 2 của tôi )
- Bạn bè thôi à – Tôi cố trêu em, em đỏ mặt nhưng không trả lời.
- …..
Hôm nay mẹ tôi lại vào bệnh viện thăm tôi như mọi ngày ( mẹ tôi tranh thủ giờ nghỉ trưa để vào bệnh viện ). Bà bắt cảnh Liễu đang gọt trai cây cho tôi, Liễu nhanh miệng “cháu chào bác”. Có lẽ nhìn thái độ bối rối của tôi và em mẹ tôi cũng đoán được phần nào bởi đơn giản bà là người hiểu tôi nhất và thương tôi nhất. Mẹ đem cơm cho tôi và dẫn Liễu ra ngoài ăn trưa. Tôi thực sự rất lo vì không biết hai người họ nói chuyện gì. 12h trưa tôi thấy mẹ tôi quay trở lại, tôi hỏi mẹ “của Liễu đâu mẹ”, “à, nó về rồi để chiều còn đi học”. Trái với suy nghĩ của tôi khi nghĩ mẹ sẽ hỏi những câu hỏi về Liễu nhưng bà không hỏi gì cả. Tôi không biết phải nên vui hay buồn trong tình huống này. Qua ánh mắt của tôi, bà hiểu tôi đang suy nghĩ cái gì, tôi không biết mẹ sẽ nghĩ tôi như thế nào, sẽ vun đắp cho mối quan hệ hai đứa hay sẽ ngăn cản khi 2 kì thi quan trọng của tôi đang đến gần. Mẹ tôi không muốn xen quá nhiều vào chuyện riêng tư của tôi.
Mấy ngày sau đó, Liễu lại đến thăm tôi và chăm sóc tôi trong bệnh viện, Yến bí thư của lớp đến thăm tôi. Thực ra mấy ngày trước cũng đến rồi nhưng với tư cách là người đứng đầu lớp. Yến vào đúng lúc khi tôi và Liễu đang nắm tay nhau. Tôi bất ngờ không biết giới thiệu sao cả, tôi không muốn yến biết tôi đã có người yêu bởi tôi còn khá nặng tình cảm với Yến. Nhưng tôi không thể không nói ra, tôi đành giới thiệu Liễu bạn gái tôi. Từ trong đôi mắt Yến tôi biết mình không còn một cơ hội nào nữa. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi phải chấp nhận sự thật phũ phàng ấy. Tôi quyết tâm sẽ yêu thương và chăm sóc Liễu thật tấm lòng mình.
Mấy ngày sau nhà tôi xảy ra một chuyện động trời là chú tôi nhẫn tâm bỏ thím tôi để theo một người đàn bà khác trong xóm. Có lẽ cuộc sống quá cực khổ đã gắn kết hai người đầy cực khổ ấy từ bỏ gia đình để đến với nhau. Ông bà nội tôi, các chú, các cô đều phản đối bởi lẽ thím tôi sẽ là người bị tổn thương nặng nề nhất. Tuy nhiên chú tôi nhất quyết phải lấy người đàn bà ấy mà bất chấp sự ngăn cản của gia đình và mọi người. Ông nội tôi từ bỏ chú và xem như chưa hề sinh ra chú tôi. Có lẽ đây là cú sốc lớn nhất của cuộc đời ông nội tôi. Có lẽ vì cú sốc này mà ông nội tôi đã bị đau sau đó mấy hôm. Mọi người trách chú không cho chú thăm ông nội và chỉ chấp nhận khi nào chú tôi từ bỏ người đàn bà ấy. Chú tôi đã đưa người đàn bà ấy đi đến một phương trời xa bất chấp ý kiến của mọi người. Thực ra hai người cũng không muốn làm cho hai gia đình tan vỡ nhưng những lúc làm cùng nhau đã làm cho 2 người hiểu nhau hơn. Người đàn bà ấy không hẳn xấu nhưng có lẽ hai người gặp nhau không đúng lúc, ông trời đã nỡ trêu đùa tình cảm của hai người, để rất nhiều người đau khổ. Mấy năm sau đó chú tôi về và có dắt theo một đứa nhỏ con của hai người. Cuộc sống của họ cũng đỡ khốn khổ. Thời gian cũng phai nhòa vết thương, mọi người trong nhà cũng không oán trách chú tôi nữa chỉ mong hai người yêu thương nhau thật lòng. Thực ra sau khi đổ bệnh mấy tháng sau ông nội tôi mất, bố tôi nhất quyết không cho chú về thắp nhang cho ông nên lần về này chú cũng muốn xin vong linh của ông nội tha thứ những gì đã xảy ra.
Có lẽ bé C cũng bị cú sốc ấy, trong mắt nó bố nó là con người thương vợ thương con tuy có phần hơi nghiện rượu một tí nhưng việc ba nó phản bội má nó là một điều quá xa lạ. Bố mẹ tôi cũng khuyên nó hết lời để nó chú tâm vào việc học tập cho năm cuối cấp. Mấy ngày sau đó nó ốm có lẽ vì buồn trong lòng mà sinh bệnh trong người, thấy nó suy sụp tôi cũng thương nó lắm. Chiều hôm ấy bố mẹ tôi đi vắng, tôi lại gần nó để khuyên nhủ nó. Tôi ôm nó vào lòng, mùi hương tóc thơm của C bay vào mũi tôi tự dưng trong người tôi trỗi dậy những ham muốn tình dục tầm thường.
Tôi xoa tấm lưng mềm mại của C, tôi sờ thấy áo ngực của em qua lớp áo thun mặc ở nhà. Tôi vẫn không hiểu vì sao C không phản ứng gì cả bởi bình thường với những hành động nhạy cảm như thế C sẽ không dễ dàng cho tôi làm thế. Tôi thầm nghĩ chắc buồn phiền trong lòng nên nó không chú ý lắm hành động của tôi. Tôi khuyên nó hết lời để nó không còn nghĩ đến chuyện buồn của gia đình của nó nữa. Thực tình ở lứa tuổi mới lớn những việc như thế rất dễ làm tổn thương tâm hồn non nớt của nó. Tôi thầm ước giá như chú tôi nghĩ đến gia đình nhiều hơn thì đâu đến nỗi thế này.
Trở về bàn học mà trong đầu tôi luôn quay quần hình ảnh về C, hình ảnh C trần truồng trước mặt tôi. Tôi cố xua đi hình ảnh sai lầm ấy trong quá khứ nhưng không thể, tôi biết mình có tội với C nhiều lắm nhưng biết làm sao được, biết làm sao để tôi và C quên đi những gì đã xảy ra. Tôi đang ngồi học bài thì C cầm cuốn sổ toán ( cuốn sổ bố tôi sưu tầm những bài toán hay để phục vụ công việc dạy thêm ) ra nhờ tôi chỉ bài toán. Tôi không thể nào tập trung vào bài toán được bởi những hành động khiêu khích của em. Dường như em cố chạm cái đùi trắng nõn của em vào chân tôi hay cạ bộ ngực của em vào cánh tay tôi. Đây là lần đầu tiên sau khi xảy ra chuyện ấy giữa hai chúng tôi em có những hành động khiêu khích đến như thế. Lý trí của tôi không thể cho phép tôi lặp lại điều đó lần nữa trên cơ thể em nhưng nó không thể điều khiển được cái ham muốn trong người tôi. Tôi cố tình để cùi chỏ của mình chạm vào ngực C, C không hề phản ứng gì. Tôi hiểu chính bản thân của C cũng muốn điều đó xảy ra, tôi đặt C lên tấm nệm của mình bàn tay tôi không quên lần mò khắp nơi, hai đứa chúng tôi chìm dần vào niềm vui hoang lạc.
Có lẽ ông trời không muốn chúng tôi lại phạm thêm sai lầm, khi hai thân thể không còn mảnh vải che thân và chuẩn bị quan hệ với C thì tiếng một tiếng gọi tôi ở ngoài ngõ. “D ơi, đi đá banh mày”.
Thằng bạn thân đã đánh thức chút lí trí còn lại của tôi. Tôi đứng dậy để đi đá bóng với nó, tuy thế tôi cũng nhìn em với ánh mắt đầy tiếc nuối. Nhưng dường như không phải lúc nào cũng có người để đánh thức tôi, tôi với C đã làm những chuyện tày trời với nhau. Tôi không thể kiểm soát bản thân mình, tôi tự trách mình không thể dừng việc này lại. Tôi không biết C suy nghĩ như thế nào nữa, tôi không thể hiểu vì sao nó lại để xảy ra những chuyện này dễ dàng đến thế. Tôi rất sợ rồi một ngày có người sẽ phát hiện ra bí mật tày trời này, nghĩ đến đấy tôi không muốn tưởng tượng ra hậu quả của nó nữa.
Một đêm khi bố mẹ và em tôi đã ngủ say trong lòng tôi lại trỗi lên ham muốn tầm thường ấy, tôi cố kìm chế, tôi đã tự hứa với bản thân là như thế, sẽ không gây ra dù chỉ một lần nữa với C. Tôi nói chuyện với C:
- Anh xin lỗi với em những gì mà anh vô tình đã gây cho em, hãy tha thứ cho anh nhé.
Em không trả lời, tôi không hiểu bây giờ em đang nghĩ gì nữa có trách tôi hay không, tôi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt C.
- Anh biết chúng ta chỉ làm theo bản năng của con người, hãy quên tất cả và xem như chưa có chuyện gì xảy ra em nhé.
C khẽ gật đầu, có lẽ ở lứa tuổi này em chưa nghĩ hết những gì sẽ phải trải qua mà chỉ hành động theo một bản năng. Tôi hôn lên trán em, kể từ ngày mai khi bình minh đến tôi và em sẽ trở về điểm xuất phát. Tôi đã làm đúng tuy trong lòng có hơi hối tiếc nhưng có lẽ sau này sẽ đỡ ân hận hơn nhiều. Từ sau đó chúng tôi là anh em thực sự, trong sáng hồn nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Có lẽ rất khó để hai chúng tôi quên được chuyện này nhưng cả hai đều giả vờ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cả.
Tôi cảm thấy mình như ngộp thở bởi sự quan tâm của Liễu, có thể với những người yêu nhau thì sự quan tâm ấy mang lại hạnh phúc cho nhau nhưng với tôi và Liễu không hề có gì cả họa chăng chỉ là tình cảm đơn phương từ Liễu. Tôi thực sự không thể yêu Liễu bởi tôi chỉ có thể xem Liễu là cô em gái của tôi nhưng với những gì Liễu đối với tôi thì tôi cũng không nỡ nói ra sự thật. Tôi không biết đến khi nào mới có thể nói ra sự thật phũ phàng ấy, chắc phải đợi khi tôi vào đại học ở 2 nơi khác nhau thì Liễu sẽ dễ dàng quên tôi hơn.
Sau khi kết thúc đợt thi học kỳ một tôi được nhà trường cho nghỉ một tuần, tôi không nghĩ một tuần này sẽ có nhiều chuyện đến với tôi như thế. Trong khoảng thời gian này thì trường Liễu cũng đang tổng kết học kì 1 nên thành ra Liễu cũng rảnh rỗi trong tuần. 2 tháng yêu nhau tôi tuyệt nhiên không hề đòi hỏi gì thân xác ở Liễu, có thể nhờ đó mà Liễu ngưỡng mộ tôi và càng yêu tôi hơn. Thực ra tôi không muốn làm như thế bởi tôi biết một ngày nào đó tôi cũng phải nói ra sự thật này, tôi hi vọng khi ấy em vẫn xem tôi như 1 người bạn chứ không muốn em xem tôi như 1 kẻ sở khanh.
Đang nằm dài ở nhà thì tôi nhận được cú điện thoại của em, Liễu rủ tôi đi chơi ở đâu đó. Thực tình tôi cũng chẳng muốn đi chơi riêng với Liễu lắm nên cố lấy lý do chuẩn bị đi về nội ăn giỗ để từ chối. Liễu hẹn tôi đêm nay lên nhà Liễu để chơi cho biết nhà. Tôi không thể lấy lý do mãi để từ chối, tôi miễn cưỡng chấp nhận với hi vọng tối nay sẽ có chuyện gì đó đột xuất để tôi khỏi phải lên nhà Liễu. Thực ra nhà Liễu cũng không phải khó tìm nhưng tôi ngại khi phải đến nhà Liễu sợ bố mẹ Liễu sẽ bắt gặp thì rắc rối chuyện.
6h chiều, tôi tắm rửa sạch sẽ và dắt con xe cup ra ngoài, tôi lại nói dối với bố mẹ là đi học thêm để lên nhà Liễu. Tôi nghe người ta nói nói dối thì rất sợ đối phương nhìn thẳng vào mắt nhưng với tôi thì nói dối là chuyện quá bình thường nó chẳng còn là cái cảm giác tội lỗi như trước kia nữa. Bố mẹ tôi rất tin tưởng tôi chưa hề một lần nghi ngờ tôi nên lần này cũng thế tuy có hơi lạ vì thi xong nhưng tôi bảo là tranh thủ để ôn thi tốt nghiệp và đại học nên ông bà cũng không còn nghi ngờ gì nữa.
Tôi hồi hộp gọi cửa, tôi rất sợ cái cảm giác là bố mẹ Liễu ra mở cửa rồi hỏi tôi tìm Liễu có việc gì…ôi! Cái cảm giác đó khiến tôi điên mất, tôi hi vọng Liễu sẽ mở cửa chứ không phải là bố mẹ Liễu. Một bóng người thấp thoáng trong nhà chạy ra mở cửa cho tôi, là Liễu làm tôi nhẹ nhõm cả người. Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà Liễu và nói nôm na là lần đầu tiên đến nhà bạn gái một mình. Căn nhà hai tầng hiện ra trước mắt, nhà Liễu khá rộng hình như quá rộng với ba người. Tôi hỏi Liễu:
- Ủa, bố mẹ em đâu rồi, sao anh thấy nhà vắng quá vậy.
- Anh cứ thỏa mái đi, đừng căng thẳng như thế chứ. Bố mẹ em đi đám cưới người bà con rồi, mai mới về lận nên em mới rủ anh lên chơi chứ…
- Thế mà anh cứ tưởng….
- Tưởng gì, mà như thế cũng đâu có sao đâu nào. Em cũng gặp mẹ anh rồi đấy thôi. – Em cười một nụ cười thật đẹp, vừa tinh nghịch vừa rất đáng yêu. Đôi môi hồng của em chúm chím trong dễ thương vô cùng thảo nào có nhiều anh xin chết đến thế.
Có lẽ vì không có bố mẹ em nên tôi cảm thấy thỏa mái vô cùng, tôi ngồi ăn cơm cùng với em. Hình như em cố tình chiêu đãi tôi một bữa ăn thật ngon, đây là bữa ăn đầu tiên chỉ có 2 người đối với tôi và có lẽ là bữa ăn tôi cảm thấy ngon miệng nhất.
- Em thấy mẹ anh như thế nào. – Tôi hỏi em
- Giống như lời mà giang hồ đồn đại
- …… – tôi không thể không ngạc nhiên bởi bố tôi là giáo viên thì học trò còn biết tính ông ấy chứ mẹ tôi thì là sao biết được. Liễu cười
- Thì bạn bè em hồi học thêm ba anh, bạn bè của anh đó nói rằng má anh rất thương anh, khó tính nhưng em thấy mẹ anh rất chu đáo và biết quan tâm đến những người khác.
- Em thấy thế à, thế sau này có muốn làm con dâu của mẹ anh không – tôi băng quơ một câu đùa
- Ai mà thèm chứ – Liễu đỏ mặt bởi câu nói của tôi

Truyen sex

- …….
Thực ra tôi thấy mình cũng hơi quá đáng khi đang cố tình đùa giỡn trên tình cảm của em. Tôi giúp em dọn dẹp bàn ghế, chén bát để tỏ ra một người đàn ông luôn biết quan tâm chia sẻ công việc với người phụ nữ, chắc lúc này em đang rất hạnh phúc khi có một người yêu như tôi. Hai đứa chúng tôi ngồi đối diện nhau trên phòng khách nói chuyện với nhau. Những cơn mưa nặng dần, tôi sợ bố mẹ lo cho tôi bởi tôi không mang theo áo mưa. Thấy trời mưa lớn, Liễu rủ tôi ở lại nhà Liễu đêm nay. Thực tình từ nhỏ tôi chưa hề ngủ nhà người lạ bao giờ cả. Tôi đánh bạo gọi điện thoại cho mẹ tôi ( tôi gọi vào máy bàn chứ không dám gọi vào di động ).
- alo, mẹ hả?
- uh, có chuyện gì à. Hay là không mang theo áo mưa để mẹ nói ba đem xuống cho con nghen. Đừng đi ngoài mưa bị đau rồi khổ nữa.
- Không cần đâu mẹ ơi, mẹ nói với ba con ở lại nhà trọ thằng bạn con sáng mai về. Bữa nay sinh nhật nó nên mấy đứa bọn con ở nhà nó chơi tí nghen mẹ
- uh, nhưng nhớ là …….
Lại điệp khác mẹ dặn tôi, lần đầu tiên tôi ngủ ở nhà bạn. Những đứa bạn tôi ở huyện xa nên phải ở trọ lại để đi học nên chắc mẹ tôi cũng không nghi ngờ gì cả. Liễu cười khúc khích khi nghe những lời dặn của mẹ tôi qua điện thoại. Tôi thở phào vì đã qua được của ải của mẹ. Từng cơn gió thổi lạnh người, mới hơn 8h mà ngoài đường tối đen như mực, nhà nào cũng đóng cửa cả chỉ còn lại những ánh đèn trơ trọi trong màn đêm mưa lạnh giá. Tôi dắt xe vào nhà và đóng các của lại, trong nhà đã ấm hơn. Hai chúng tôi ngồi cạnh nhau nói về đủ thứ chuyện, em dựa vào vai tôi và bảo rằng hi vọng vai tôi sẽ là bờ vai vững chắc cho em tin cậy cả đời.
Bất chợt em quàng tay qua cổ tôi và ôm hôn tôi thắm thiết, nụ hôn của em đủ đánh thức tất cả các cơ quan trong cơ thể tôi, toàn thân tôi nóng ran. Tôi đáp lại em một cách điệu nghệ, hai cái lưỡi chạm vào nhau hòa quyện vào nhau như muốn trở thành là một. Bàn tay tôi xoa trên tấm lưng mền mại của em, em hôn lên má, tai và cổ tôi một cách điệu nghệ. Đây chắc không phải là lần đầu tiên em hôm một người khác giới, tôi không quan tâm đến chuyện đó. Liễu thì thào vào tai tôi “ lên phòng em anh nhé”. Tôi bước theo em lên cầu thang và vào phòng em, hai chúng tôi ôm nhau và trao nhau những nụ hôn đắm say. Căn phòng đang ấm dần lên bởi sức nóng của hai thân thể đang hôn nhau đắm đuối.
Tôi lại chiếc máy tính mở trang web đen quen thuộc, tôi quay trở lại giường của em nơi em đang ngồi đó. “anh kỳ quá à”, em thì thầm vào tai tôi. Trên màn hình là cặp Tây đang quan hệ với nhau, tôi và Liễu không chú ý đến cái máy tính đó nữa… Tôi cởi cái áo thun của Liễu, cặp ngực của em giấu gọn dưới cái nịt vú màu trắng, vú em không to lắm nhưng nó là quá đủ với tôi. “em đẹp quá, trông em quyến rũ vô cùng”, tôi thì thầm với em. Tôi hôn em, hôn lên mình em và hôn lên cái nịt vú màu trắng ấy. Mùi dịp thơm từ làn da trắng ngần của em làm tôi thích thú vô cùng. Em cởi từng nút áo sơ mi của tôi, Liễu cũng bị cuốn hút theo nhịp đập tình yêu của hai đứa. Liễu hôn lên mình tôi và liếm hai đầu vú của tôi, bàn tay tôi nhẹ nhàng cởi cái nịt vú ra khỏi người Liễu. Hai bầu vú hiên ra trước mặt tôi, nó không quá to, hai núm vú màu hồng trông quyến rũ vô cùng.
Tôi không thể tự kìm chế nổi bàn thân nữa, tay tôi nhào năn hai bầu vú của em, vân vê hai núm hoa màu hồng nhỏ xíu. Tôi ngậm lấy hai núm vú để bú liếm, mút mát như những đứa trẻ thèm khát sữa mẹ lâu ngày. Hai bàn tay em sờ khuôn mặt vẫn còn lấm tấm mụn của tôi, Liễu cũng đang nhắm mắt để thưởng thức cảm giác khoái lạc đầu đời. Tôi nằm ngửa trên giường, Liễu bú liếm khắp người tôi, Liễu nhẹ nhàng kéo sợi dây kéo quần kaki xuống. Chiếc quần kaki được kéo ra khỏi người tôi, con chim đang cực kì sung sướng làm cái quần xì độn lên một cục. Liễu kéo cái quần xì xuống làm cu tôi bung ra một cách hùng dũng.
- Khiếp, chưa chi mà đã….
- Thì cũng do em hết mà – tôi đáp lại câu nói của em
- Mà em có phải là lần đầu tiên của nó không vậy, nhìn thế này chắc không phải đâu nhỉ
- Không, em là lần đầu tiên của nó đó, em không thấy nó chi ghi tên em thôi à – tôi hóm hỉnh đáp.
- Thật không đó, khó tin con trai lắm
Tôi không nghĩ những câu nói này xuất phát ra từ miệng Liễu. Một cô gái dễ thương dịu dàng bao nhiêu thì trên giường lại táo bạo mạnh mẽ bấy nhiêu. Những câu nói này đến tôi ra nói còn cảm thấy ngượng huông chi là con gái như Liễu. Em vuốt dọc theo con chim tôi, Liễu cảm nhận từng đường gân guốc trên con chim của tôi. Em cầm con chim tôi sục liên hồi làm tôi cảm thấy đau nhói, đây là lần đầu tôi biết đến cái cảm giác ấy. Cái miệng xinh xinh của em làm giảm đi cơn đau của con chim, nhìn em mút mát mà tôi cảm thấy điệu nghệ vô cùng tôi nghĩ chắc tôi không phải lần đầu tiên của em.
Tôi đặt ngửa em ra để cởi chiếc quần thun ra khỏi người em, chân em khá trắng nhưng không trắng bằng C. Những sợi lông đen mượt ẩn hiện dưới cái quần lót màu trắng của em. Tôi cởi chiếc quần lót ấy ra khỏi người em, hai mép thịt màu đỏ nhô cao của em hiện ra trước mắt tôi. Những sợi lông đen rì càng tô thắm thêm sự quyến rũ của bím em. Tôi đặt lên đó một nụ hôn, tôi ngửi thấy một mùi gì đó vừa tanh ở đó, nghĩ đến cái cảnh em đi vệ sinh mà tôi không thể chịu được. Tôi đặt lên môi em một nụ hôn cháy bóng và em đáp lại bằng những cái nút lưỡi điệu nghệ
- anh yêu em nhiều lắm, cô bé ngốc của anh. – tôi thiều thào với Liễu
- Em cũng thế, em không tiếc gì với anh cả. Anh sẽ phải mãi là của em, của một mình em mà thôi. Em hi vọng anh sẽ là người đàn ông đầu tiên, duy nhất và cuối cùng khám phá cơ thể em.
Thấy tôi có phần hơi ngạc nhiên Liễu nói tiếp:
- thực ra em cũng từng có người yêu rồi. Nhưng họ quá sỗ sàng, quá ham muốn không ai đủ chín chắn như anh cả, lúc nào họ chỉ biết nghĩ đến bản thân họ mà không nghĩ đến người khác. Em yêu anh nhiều lắm, em không phải là người con gái dễ dãi nên em đã hiến cho anh thì em sẵn sàng làm tất cả vì anh, vì tình yêu của hai chúng ta vì tương lai sau này….
Những lời nói của em như đang ngoái sâu vào con tim tội lỗi của tôi, tôi biết sẽ không phải là tôi – người mang hạnh phúc đến cuối đời cho em, vậy mà tôi nỡ chiếm đoạt con tim trinh nguyên ấy. Có lẽ khi hiến dâng cho tôi em không tính toán đến chuyện được mất, không phân biệt đúng sai, không phân biệt tương lai hay sự hối hận. Liễu làm tất cả chỉ vì tôi, người đàn ông đang lợi dụng em.
Con chim tôi đang tiến đến rất gần cửa thiên đàng, một thứ mong manh của cuộc đời, một bức tường mỏng manh sự tội lỗi, qua mức ấy tôi đã hủy hoại cuộc đời em. Con chim tôi nhẹ nhàng đâm vào, khuôn mặt em hiện rõ sự đau đớn ấy. Từng dòng máu đỏ chảy ra trên đường gân chim tôi, nó chứng tỏ cuộc đời trinh tiết của em đang dành cho tôi. Tôi hạnh phúc nhường nào khi có người yêu tôi đến thế chỉ buồn tôi không thể mang hạnh phúc cả đời đến cho em.
- còn đau không em, anh rút ra nhé – tôi khẽ nói.
Liễu lắc đầu
- Không sao đâu, em sẵn sàng làm tất cả vì anh mà
Tôi bắt đầu nhấp, nhanh dần nhanh dần. Liễu bảo đỡ đau rồi và tôi bắt đầu nhấp mạnh hơn. Hai chúng tôi trao nhau những nụ hôn thắm thiết để cố chứng minh tình cảm của tôi. Tôi nhấp được 5’ rồi rút ra khỏi người em, những dòng tinh đục ngầu chảy xuống nệm em. Sau đó tôi nằm xuống nệm và em ngồi trên người tôi, chúng tôi quan hệ thêm lần nữa rồi cùng nằm trên giường. Tôi đã thấm mệt còn Liễu vẫn còn thấy đau. Tôi hôn em để cảm ơn em về buổi tối tuyệt vời này. Nhìn từng bước đi của em hai cái mông lắc qua lắc lại trông đáng yêu đến thế. Em rót cho tôi li nước để uống và em tắt máy tính rồi chuẩn bị đi ngủ.
- Anh xuống phòng khách ngủ nhé. – Tôi nói
- Anh này, sao thế ngủ với em không được à, đàng nào cũng thế rồi mà.
Nói thế thôi chứ tôi thừa biết em sẽ bảo tôi ngủ với em. Hai thân thể không mảnh che thân nằm cạnh nhau, tôi kéo cái mền lên ngang ngực. Không biết thấy cảnh này bao nhiêu anh trường em tức điên lên nữa. Ngoài trời vẫn còn mưa, Liễu gối trên tay tôi. Liễu hôn lên má tôi, bàn tay em đang vuốt ve ngực của tôi. Với những gì đã xảy ra làm tôi không thể ngủ được, tôi không biết mình đang nghĩ gì nữa, hạnh phúc hay ân hận. Tiếng nói của Liễu xé tan sự suy nghĩ của tôi.
- Anh chưa ngủ phải không!
- Chuyện gì vậy em.
- Hôm nay em cảm thấy hạnh phúc quá, hạnh phúc khi người đầu tiên của em lại là anh. Sau này có vì anh em cũng không tiếc cái gì cả. Ôi ông chồng tuyệt vời của em.
- Tất nhiên là anh hết lòng vì em rồi, cô bé ngốc của anh ạ. Nhưng…
- Nhưng gì anh..
- Nếu như sau này mình không thể đến với nhau thì sao. Lỡ như…
- Không có cái lỡ như đó đâu anh. Em tin anh, em tin vào tình cảm đôi mình dành cho cho nhau. Em tin anh sẽ lấy em làm vợ và em chỉ lấy mỗi anh làm chồng không bao giờ thay đổi.
- Nhưng nếu như…
- Không có chữ nhưng đó đâu, trừ khi anh chưa hề yêu em. – Liễu quay sang tôi nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi – Anh có thực sự yêu em hay không.
- Có..có, anh yêu em nhiều lắm chứ.
- Thế thì tốt rồi. Sau này vô trong Sài Gòn học đại học mình sẽ ở chung như thế này rồi sau đó sẽ tính tiếp. Em đang nghĩ mình sẽ hạnh phúc đến nhường nào khi mặc chiếc váy cưới, được sánh bước bên anh để chào mọi người…
Tôi không muốn xé bỏ ước mơ nhỏ nhoi của em, tôi thực sự rối bời lúc này
- À, hôm nay có phải chu kì gì đó của em không?, anh sợ khi nãy….
- Thực sự anh nói làm em lo quá, mà lần đầu chắc không có đâu mà sợ, anh yên tâm đi
- Nhưng nếu lỡ như….
- Anh lại nhưng với lỡ như. Nếu như thế thì chúng ta sẽ phải công khai chuyện này sớm hơn.
- Em điên à, anh và em còn phải đi học mà. Hay là nếu có thì nên…. ( thực ra tôi cũng chẳng biết phá ở đâu nữa nhưng cũng nói bừa thế)
- Không có chuyện đó đâu, cùng lắm em hi sinh ở nhà chăm sóc cho con để anh đi học là được chứ gì.
Tôi không thể hiểu em đang nói thật hay nói đùa nữa. Làm sao mà không lo lắng khi xảy ra chuyện này chứ. Tôi không thể ngờ em lại hi vọng vào tôi nhiều đến thế, hi vọng một tương lai với tôi là xa với đến thế, tôi không biết phải sống như thế nào đây. chấp nhận sống với em, cố gắng xây dựng gia đình với em hay là đi kiếm một nửa thực sự của mình. Tôi thiếp đi mà không biết chuỗi ngày sắp đến sẽ đi về đâu.
còn nữa

Tag: